"Vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng." Thạch Mục nghe vậy, hiển nhiên liền đáp không có ý kiến, cũng đem ngọc giản màu đỏ nhạt cất vào trong ngực áo.
"Tốt, ngươi đi được rồi." Mộng Cô tựa hồ đã hài lòng với lời đáp của Thạch Mục, giọng bình tĩnh hạ lệnh trục khách.
Lập tức không còn chút âm thanh nào từ trong đại sảnh truyền ra nữa.
Thạch Mục vừa há miệng định hỏi muốn rời đi thì phải làm sao, thì màn sáng mờ ở trên cao đã rung động, từ đó từng luồng từng luồng quang hà màu trắng mờ rơi xuống bao phủ khắp người Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ thấy khung cảnh trước mắt trắng xóa đi, đến khi nhìn thấy lại cảnh vật chung quanh thì mới biết mình đã quay về căn phòng nhỏ trong Tàng Kinh Các.
Hắn định thần nhìn khắp bốn phía. Khi nhìn thấy vị Cúc sư thúc mập mạp kia không còn ở chổ này nữa, hắn cũng chẳng vội vã rời khỏi căn phòng mà lại thận trọng dịch chân bước ra khỏi đồ án hình tròn cực lớn trên mặt đất và bắt đầu tỉ mỉ xem xét những hoa văn màu bạc cùng các văn tự huyền ảo được khắc họa trên đồ án.
Tuy rằng hắn hoàn toàn chẳng hiểu được những hoa văn cùng văn tự này, nhưng trong lòng cũng lờ mờ đoán được đây chính là cấm chế tương thông qua lại với Huyết Kinh Các mà Cúc sư thúc từng đề cập đến, hơn nữa còn cần phải có thứ phù lục màu vàng trong tay vị sư thúc kia thì mới có thể phát động.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lấy từ trong áo ra một tấm phù lục màu vàng. Chính là tấm bùa tiếp dẫn của Huyền Vũ Tông mà Diệp Hồng Dược, vị Tiên Thiên cường giả của Diệu Âm Tông, đã đưa cho mình.
Ngày trước trong thời gian dưỡng thương sau khi rời khỏi dãy núi Vân Hà, hắn cũng đã nhiều lần nghiên cứu rất kỹ tấm phù lục này.
Cái phù lục này chỉ như một tấm giấy, bên trên có vẽ những hoa văn và các văn tự kỳ lạ, kết hợp lại thành một đồ án quái dị thế mà lại có tác dụng thần kỳ khôn tả như thế.
Như khi hắn bị song chưởng đánh gãy xương, nhờ tác dụng của hai tấm Hồi Xuân phù mà chỉ trong chớp mắt đã có thể khôi phục lại như bình thường. Vừa rồi, Cúc sư thúc cũng đã dùng một miếng phù lục để kích hoạt cấm chế, đưa hắn truyền tống đến Huyết Kinh Các.
Tác dụng thần kỳ như vậy thật khiến Thạch Mục hâm mộ vô cùng.
Khi Diệp Hồng Dược và Cúc sư thúc lấy bùa ra sử dụng, dù rằng thời gian chỉ trong chớp mắt, nhưng với nhãn lực của Thạch Mục, hắn vẫn kịp gắng gượng nhớ một ít hoa văn và văn tự trên những tấm bùa này.
Những đồ án trên tấm phù lục màu vàng đã kích phát cấm chế truyền tống trông phức tạp hơn một chút so với tấm bùa tiếp dẫn, nhưng đồ án của tấm Hồi Xuân phù thì còn phức tạp hơn nhiều lần.
Nếu so sánh đồ án giữa cấm chế trên mặt đất căn phòng với tấm phù lục trong tay, tuy rằng dáng dấp quy mô khác biệt một trời một vực nhưng các hoa văn, văn tự lại có mấy phần giống nhau.
Nhận ra điều này, Thạch Mục càng thêm vui mừng.
Sau một hồi xem xét, hắn ngần ngừ rồi cũng đem cất tấm bùa tiếp dẫn, sau đó liền rời căn phòng, dựa vào trí nhớ lần bước về phòng trưng bày điển tịch.
Vừa bước qua cánh cửa vào phòng, hắn đã nghe thanh âm nhàn nhạt của Cúc sư thúc:
"Tiểu tử kia, lâu như vậy mới đi ra, hẳn là phải có thu hoạch?"
Vị sư thúc to béo như núi thịt đang đứng khoanh tay phía trước một cái bàn vuông. Con vẹt cực lớn kia cũng quay đầu, khi thấy Thạch Mục, nó há miệng tựa hồ định nói gì đó nhưng vì ngại lão mập bên cạnh mà cuối cùng chẳng thốt ra cái gì.
"Được Cúc sư thúc chiếu cố, vãn bối đúng là có tìm được một bộ Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết ở trong Huyết Kinh Các." Thạch Mục vừa đi tới vừa cung kích trả lời, cũng không dấu giếm công pháp đã lựa chọn.
"Ừ, không tệ. Khoan đã, vì sao ngươi lại chọn bộ công pháp kia. Mộng Cô chẳng lẽ không cảnh báo cho ngươi sao?" Lão mập thấy Thạch Mục thẳng thắn nói rõ tên công pháp thì ít nhiều cũng có vẻ vừa lòng, nhưng chợt nghĩ đến một chuyện thì kinh ngạc, nhìn thẳng Thạch Mục, thanh âm cũng cao lên vài phần.
"Mộng Cô tiền bối có nhắc đến những điều liên quan đến bộ công pháp này." Thạch Mục đem những gì Mộng Cô đã nói với mình kể lại cho vị sư thúc mập.
"Thật không ngờ tiểu gia hỏa ngươi lại là người có nghị lực, nhưng còn chưa biết là nghị lực đến mức độ nào, hắc hắc... Ngươi chắc vẫn còn thừa lại sáu miếng Hắc Viêm Lệnh, hãy chọn thêm một môn võ kỹ đi." Lão mập đưa mắt nhìn Thạch Mục từ đầu đến chân rồi khoát tay nói.
Nói xong, lão mập lại quay qua quan sát con vẹn lớn ở trong l*иg tre, không quan tâm gì đến Thạch Mục nữa.
Thạch Mục dạ một tiếng rồi ngửng đầu, đưa mắt nhìn thoáng qua mấy giá sách ở giữa và bên trái. Hắn hơi do dự rồi cũng vòng qua lão mập đi đến giá sách ở giữa.
...
"Ngươi nhất quyết muốn chọn bộ Bàn Nhược Thiên Tượng Công này? Tiểu tử, đừng nói lão tử không nhắc nhở ngươi, bộ công pháp này thoạt nhìn có vẻ tu luyện dễ dàng, nhưng lại cần một lượng đan dược thật sự không nhỏ đâu! Với lại, tu luyện hai đồng thời cả hai bộ công pháp, tuy là không phải không được - chính xác thì trong lịch sử Hắc Ma Môn chúng ta, cũng đã từng có người muốn cùng lúc tu luyện nhiều công pháp khác nhau - nhưng đạo lý "tọng nhiều vào miệng, khó nhai kỹ" hẳn ngươi cũng hiểu rõ. Dù sao đi nữa, khi lâm trận đối địch, võ kỹ và công pháp đều quan trọng như nhau." Một hồi sau, lão mập nhìn đống thẻ tre được buộc với nhau, đang bày trên mặt bàn trước mắt mình, rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thạch Mục và mở miệng nói.
"Đa tạ Cúc sư thúc nhắc nhở, vãn bối đã quyết định ạ." Thạch Mục hướng lão mập chấp tay rồi lấy ra sáu miếng Hắc Viêm Lệnh đưa cho lão.
Lão mập nhận Hắc Viêm Lệnh, cũng không nói thêm gì chỉ xoay người lấy ra một miếng ngọc giản màu trắng, rồi lần lượt cầm những thẻ tre cùng với ngọc giản áp lên trên trán, miệng lẩm bẩm tụng niệm.
Một lát sau, lão đưa ngọc giản cho Thạch Mục, dặn dò những điều cần lưu ý rồi chuẩn bị nói lời đuổi khách.
"Có phải Cúc sư thúc là một vị thuật sĩ không?" Thạch Mục đưa tay nhận lấy ngọc giản, làm như vô tình hỏi.
"Hắc hắc, thật không ngờ tiểu gia hỏa ngươi cũng có mấy phần nhãn lực! Không sai, lão tử đúng là một linh giai thuật sĩ, hơn nữa còn là một hồn sư vốn đặc biệt ít ỏi, nếu không làm sao ta có thể từ một giới diện khác triệu hoán đến đây một con phế vật!" Lão mập thoạt đầu thì lộ vẻ đắc ý nhưng rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt với con vẹt lớn đang len lén liếc nhìn mình. Không biết từ lúc nào, trong tay lão lại có thêm một thanh côn gỗ, vung lên đánh xuống.
"Chủ nhân xin đừng... Oa..." Con vẹt lớn oa oa kêu oát lên, rối rít năn nỉ.
Thạch Mục thấy lão mập đang hồi giận dữ thì thức thời không dám hỏi gì thêm, lặng lẽ ghi nhớ chuyện hồn sư và vội vã cáo từ rồi xoay người hướng tới cầu thang đi xuống.
Rời khỏi Tàng Kinh Các, Thạch Mục ngước nhìn sắc trời, thấy cũng đã là giữa trưa, liền nhanh bước thẳng về khu nhà đá.
Về tới căn phòng đá của mình, sau khi ăn qua loa một ít lương khô, Thạch Mục liền ngồi xếp bằng trên giường đá, cẩn thận lấy ngọc giản trong người ra, cân nhắc thời gian rồi nhanh chóng học thuộc lòng tâm pháp.
Hắn chỉ có ba ngày để học thuộc hai bộ điển tịch này nên không dám lãng phí thời gian quý giá.