Ba tháng sau, trên một cái sân rộng trong trang viên ở ngoại thành. Dưới ánh mặt trời gay gắt, Thạch Mục không ngừng huy động thanh trường đao dài ba xích (*) màu xanh đang cầm trong tay tạo thành bóng đao phiêu hốt không ngừng, bao phủ mấy trượng quanh đó.
* Chú thích: 1 xích = 33,33cm. 3 xích ~= 1 mét. 1 trượng = 3,33m
Bốn phía xung quanh cái sân này không ngờ còn dựng một ít cọc gỗ cùng mấy gã bù nhìn hình người cùng vài chiếc khoá đá nặng trình trịch. Ngoài ra còn có một chiếc giá gỗ thật dài bên trên cắm đầy các loại vũ khí thường dùng như đao, thương..
"Ngừng!" Thanh âm thô lỗ của một nam tử bỗng nhiên vang lên.
Thân hình Thạch Mục liền dừng lại, đao ảnh nhất thời đều biến mất, đao trong tay cũng thu lại.
"Tạm ổn, ngươi cuối cùng cũng đã nắm giữ được hình thức ban đầu của bộ Phong Trì Thập Tam Thức này. Chẳng qua trình độ như thế này chỉ tính là nhập môn cơ bản. Cách cấp độ tiểu thành có thể đối địch vẫn còn xa."
Người vừa nói là một gã nam tử gầy còm, đang khoanh tay đứng cạnh sân luyện võ, tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía, làn da màu đồng cổ. Bề ngoài của khiến người ta cs cảm giác đây là một kẻ thập phần khôn khéo, mạnh mẽ.
"Hết thảy đều nhờ Lệ sư phó tự mình chỉ điểm, nếu không ta không có khả năng chỉ trong ba tháng đã thi triển ra được đao pháp huyền diệu như vậy." Thạch Mục cung kính trả lời.
Thì ra nam tử gầy còm này chính là Lệ Thương Hải, giáo đầu nổi danh của võ quán Lưu Phong, một võ giả Hậu Thiên trung kỳ.
Người này từ ba tháng trước đã đến trang viên. Thạch Mục sau khi nhìn thấy đao pháp kinh người của họ Lệ lập tức bị thuyết phục, quyết định mời y chỉ dạy. Thành ra hiện tại Lệ Thương Hải mỗi ngày sẽ giành ra hai canh giờ đến dạy võ công cho hắn.
"Bộ Phong Trì đao pháp này mặc dù chỉ là võ kỹ cấp Võ Đồ, nhưng chỉ cần sau này tu luyện công pháp tương ứng thì đến cảnh giới Hậu Thiên vẫn có thể mượn dùng để đối địch. Phong Trì đao pháp chủ yếu mượn nhờ sức gió, một đao nhanh hơn một đao, chiêu thức cũng không rườm rà phức tap. Trong một trận chiến ta đã từng dùng đao pháp này gϊếŧ gọn hai gã võ giả cùng giai, tổng cộng chỉ mất vài ba nhịp thở. Ở cấp Võ Đồ, một trong các loại võ công rườm rà phức tạp nhất hẳn phải kể đến Tiểu Chu Thiên kiếm pháp. Kiếm pháp này có ba trăm linh sáu thức. Có rất nhiều người dù tu luyện kiếm pháp này cả đời cũng không cách nào chính thức nắm giữ được nó." Lệ Thương Hải chậm rãi nói ra.
"Lệ sư phó ngài đã từng nói qua võ công chính là Võ kỹ cùng Công pháp! Trong đó Võ kỹ là các loại kỹ năng được nghiên cứu để đánh bại địch nhân, giành chiến thắng trong sinh tử chém gϊếŧ. Mà công pháp thì dùng để tu khí luyện thân. Hai cái hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Nhưng nếu bắt buộc phải chia ra nặng nhẹ, Lệ sư phó ngài cảm thấy cái nào cần phải ưu tiên coi trọng." Thạch Mục sau khi suy nghĩ một chút, liền hỏi.
"Hắc hắc, thắc mắc của tiểu gia hỏa ngươi đúng là nhiều. Chẳng qua loại nghi hoặc này từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người đều hỏi qua rồi. Nhận định của Võ giả mỗi người cũng không giống nhau. Với ta mà nói, người chỉ chú trọng vào Võ kỹ mà bỏ qua Công pháp sẽ khiến căn cơ trở nên dẫn đến ngày sau không thể tiến thêm trên con đường võ đạo. Còn người chỉ tu mỗi Công pháp, thì cho dù chân khí sâu dày đến đâu cũng có khả năng bị kẻ cấp thấp hơn đánh chết tức tưởi. Nhưng ta cũng nghe nói Võ giả sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên thì có thể trực tiếp dùng chân khí hộ thể. Dù đứng bất động một chỗ mặc cho đao kiếm chém lên cũng không hề hấn gì. Càng có thể dùng chân khí dễ dàng đánh chết người có tu vi kém xa. Mặt khác, người bình thường sống hơn trăm tuổi đã xem như trường thọ, mà Võ giả một khi tiến vào Tiên Thiên, thọ nguyên liền có thể tăng lên gấp bội." Lệ Thương Hải hắc hắc vài tiếng rồi nói.
"Xem ra nhận định của Lệ sư phó là công pháp vẫn quan trọng hơn một chút." Thạch Mục sau khi nghe xong, cười nhẹ một tiếng.
"Rất nhiều võ công cao thâm sẽ bao hàm luôn cả Công pháp cùng Võ kỹ. Tu luyện Công pháp tới trình độ nhất định sẽ có Võ kỹ tương ứng phối hợp, vốn không thể tách ra. Nếu cứ cố tình cưỡng ép tách ra, mất nhiều hơn được. Chẳng qua lại nói, như các ngươi bây giờ, trình độ mới ở giai đoạn Võ đồ thì chỉ có tu luyện Võ kỹ mới có thể lập tức gia tăng thực lực. Nếu không hiện tại có đặt một quyển Công pháp tuyệt thế ngay trước mắt các ngươi, các ngươi vốn chưa lĩnh ngộ Khí Cảm cũng không cách nào tu tập. Mặt khác, phần lớn các bộ Võ công cao thâm đều yêu cầu võ giả phải có tu vi tương ứng mới được tu luyện. Nếu cưỡng ép vượt giai tu luyện, nhẹ thì không cách nào tiến thêm, nặng bị chân khí cắn trả. Căn bản là cái được không bù nổi cái mất." Lệ Thương Hải lơ đễnh nói tiếp.
"Ta hiểu. Nhưng mà Lệ sư phó, hiện tại liệu ngươi có thể tự mình thi triển Phong Trì Thập Tam Thức thêm một lần nữa để ta quan sát được không?" Thạch Mục gật gật đầu, lại thỉnh cầu nói.
"Thi triển Phong Trì Thập Tam Thức thật sự rất hao tâm tốn sức. Lúc sau ta còn muốn bắt đầu truyền thụ cho ngươi Toái Thạch Quyền. Nên hôm nay chỉ có thể thi triển một lần." Lệ Thương Hải nhíu nhíu mày, sau mới hơi miễn cưỡng đồng ý nói.
Thạch Mục tất nhiên gật đầu đồng ý.
Một khắc sau, Lệ Thương Hải đi vào trong sân nhận lấy trường đao trong tay Thạch Mục, sau khi quát khẽ một tiếng, liền nhanh chóng múa đao thi triển. Chỉ chốc lát, trong sân luyện võ không ngừng vang lên từng tiếng xé gió. Xung quanh nam tử gầy còm lúc này phảng phất có một dải lụa trắng đang uyển chuyển bay múa không chừng, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt chuyển hoá thành một mảnh hàn quang, bắt đầu truyền ra tiếng gió lớn vù vù.
Thạch Mục ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Một lát sau, hàn quang dần chầm chậm di chuyển dọc theo cái sân, hướng về một cây cọc gỗ gần đó. Lệ Thương Hải hét lớn một tiếng, hàn quang dẫn theo một luồng cuồng phong va chạm với cọc gỗ. Tuỳ theo tiếng gió ngừng bặt, hàn quang cũng cùng lúc biến mất không thấy gì nữa.
Vài tiếng "BA~" "BA~" vang lên, bị chém vào chính giữa, cọc gỗ rời ra thành bảy đoạn, lộc cộc rơi xuống trên mặt đất. Một đao này của Lệ Thương Hải nhìn như một đao bình thường, không nhìn ra trong đó lại ẩn chứa đến sáu nhát chém liên tục.
"Một hơi chém ra sáu nhát, đấy là còn chưa vận dụng chân khí. Sư phó vận dụng bộ Phong Trì đao pháp này đã lên tới đỉnh cao rồi." Thạch Mục thở dài một hơi, vỗ tay tán thưởng.
"Nếu ta vận dụng đến chân khí, lập tức có thể một hơi chém ra chín nhát, là đại thành! Bộ đao pháp này nếu tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, có thể một hơi chém ra mười ba nhát. Nhưng đáng tiếc, ta còn cách cảnh giới này rất xa! Ngoài ra, bộ đao pháp Phong Trì Thập Tam Thức này còn ẩn chứa một tin đồn. Có người nói nó lúc đầu là một chiêu của bộ đao pháp cấp độ Tiên Thiên, nhưng bị người phân giải ra thành mười ba thức. Cho nên mới trực tiếp bị rơi xuống cấp bậc Võ Đồ, uy lực giảm nhiều. Đương nhiên chuyện này ngươi cũng không cần thật cho là đúng. Phong Trì đao pháp này nếu thật là do một chiêu của Tiên Thiên đao pháp biến thành, làm sao có thẻ lưu lạc bên ngoài. Sớm bị vô số cường giả một lần nữa tập hợp trở lại như cũ rồi." Lệ Thương Hải cười khẽ nói.
"Một hơi chém ra mười ba nhát, thực có thể làm được đến trình độ này? Một đao như vậy chém ra, còn ai có thể ngăn được." Thạch Mục nghe xong, cực kỳ hoảng sợ thốt lên.
"Nếu như ngươi thật có thể làm được đến trình độ một hơi chém ra mười ba nhát, Tiên Thiên võ giả không nói, nhưng ít nhất ngày sau đã có tiền vốn hoành hành. Tốt rồi, hiện ngươi không cần suy nghĩ nhiều đến những thứ này. Ta bây giờ giảng lại một lần cuối cùng những nội dung quan trọng của Phong trì đao pháp cho ngươi. Về sau chúng ta sẽ chuyển sang học Toái Thạch Quyền."
"Bộ Phong Trì đao pháp này nhìn như chỉ có mười ba thức, nhưng một khi đao pháp thi triển ra chính là chiêu chiêu liên miên không dứt. Chủ yếu là mượn nhờ lực lượng điên cuồng của gió, khiến cho đao thế càng lúc càng nhanh, cuối cùng trở nên sắc bén đến mức không thể đón đỡ..."
Lệ Thương Hải giảng giải hết sức nghiêm túc, Thạch Mục cũng tỏ ra vô cùng chăm chú, một chữ không sót toàn bộ nhớ vào trong lòng.
"Tốt, về Phong Trì đao pháp đến đây thì ngừng, về sau sẽ bắt đầu truyền thụ cho ngươi Toái Thạch Quyền. Quyền pháp này cùng Phong Trì đao pháp bất đồng. Nó là một môn Võ kỹ ngoại môn thuần túy. Chiêu thức thập phần đơn giản, uy lực hoàn toàn dựa vào hai nắm đấm để thi triển. Tên như ý nghĩa, nếu tu luyện Toái Thạch Quyền tới đại thành, tự nhiên có thể một quyền phá núi vỡ đá." Lệ Thương Hải vừa nói, vừa đi đến bên cạnh một cái khoá đá to cỡ chậu rửa mặt đặt gần đó. Y đột nhiên hít sâu một hơi, một chân phát lực mạnh mẽ đá ra.
"Phanh" một tiếng!
Dáng người Lệ Thương Hải tuy rằng gầy còm, nhưng chỉ đá một cước đã hất văng khóa đá nặng nề lên giữa không trung.
"Rống"
Lệ Thương Hải đột nhiên tung ra một quyền. Thân hình vốn gầy còm lập tức cuồng trướng lên ba phần. Khí thế mạnh mẽ giống như một đầu sư tử uy phong lẫm lẫm..
"Oành" một tiếng vang thật lớn.
Khoá đá trúng một quyền của Lệ Thương Hải, vừa rơi xuống đất liền trực tiếp nổ tung toé tạo thành vô số đá vụn bắn ra bốn phía. Thạch Mục nhìn đến đây, hai mắt sáng rỡ.
"Nghe cho kỹ, không nói về sau ngươi tu luyện là đao pháp hay vẫn là kiếm pháp, nhưng đúng lúc gặp phải địch nhân mà bị rơi vào tình huống không có đao kiếm tại bên người, lúc này thứ có thể trông cậy vào cũng chỉ có hai nắm đấm của chính mình mà thôi. Bộ Toái Thạch Quyền này tuy rằng đơn giản, nhưng ở cấp bậc Võ Đồ cũng đã dư dùng. Thậm chí về sau nếu muốn tu luyện Võ kỹ, quyền cước đẳng cấp cao hơn thì việc tu luyện Toái Thạch Quyền tới đại thành sẽ đánh xuống một căn cơ trụ cột vững chắc. Danh khí bộ quyền pháp này trong các bộ Võ kỹ dành cho cấp bậc Võ Đồ tuy rằng không nhỏ, uy lực cũng đủ lớn. Nhưng người chính thức tu luyện nó lại không nhiều. Nguyên nhân bởi bộ Võ kỹ này phải dùng ngoại lực để cường hóa hai nắm đấm. Từ khi bắt đầu tu luyện đến lúc thành công sẽ nếm trải không ít đau khổ. Mặt khác bộ quyền pháp này thập phần chú trọng lực lượng. Nếu người tu luyện có Thần lực trời sinh thì đúng là làm chơi ăn thật. Mà vừa nãy một quyền đánh ra, ta cũng không có sử dụng gì đến chân khí." Lệ Thương Hải mặt không biểu tình giảng giải nói.
"Không biết hiện nay Lệ sư phó một thân có bao nhiêu khí lực." Thạch Mục nghe vậy, không khỏi hỏi.
"Nếu không sử dụng chân khí, chỉ dựa vào thân thể thì giơ lên một cái khoá đá nặng năm trăm cân là không có vấn đề gì."
Lệ Thương Hải nói xong, đi vài bước đến bên cạnh một cái khoá đá có kích cỡ lớn thứ hai trong sân.
Khoá đá này to cỡ nửa người, thoạt nhìn trầm trọng vô cùng... Lệ Thương Hải khẽ quát một tiếng, hai chân giang ra hơi khuỵu xuống, hai tay chộp xuống khoá đá, đột nhiên dùng lực, lập tức khoá đá đã bị nhấc giơ cao lên khỏi đỉnh đầu. Thạch Mục nhìn, không ngớt tán thưởng khiến khuôn mặt nam tử gầy còm lộ ra vài phần đắc ý.
Chính xác, việc này hoàn toàn đáng giá tự hào, toàn bộ võ giả Hậu Thiên trong Phong thành cũng không mấy người đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể mà lại có thể dễ dàng nhấc bổng khoá đá có trọng lượng nặng như vậy.
Sau nửa canh giờ, Lệ Thương Hải đã rời khỏi trang viên, chỉ để lại một mình Thạch Mục vẫn còn trên sân luyện võ. Hiện trong tay Thạch Mục nhiều ra một chai thuốc lớn chừng ngón cái cùng một quyển sách có vỏ ngoài màu trắng nhạt.
Bình thuốc này là dược vật do Lệ Thương Hải độc môn phối trí, dùng để trợ giúp cho việc tu luyện Thạch Toái Quyền. Về phần cuốn sách trong tay họ Thạch là một điển tích có tên gọi Toái Thạch Quyền.
Thạch Mục đánh giá chai thuốc vài lần, mở nắp ra ngửi vài cái rồi cất đi. Sau đó đi đến bãi cỏ gần đó, trực tiếp ngồi xuống, cẩn thận giở sách ra đọc.
Lại nói tiếp, nếu không phải hồi nhỏ gặp lão tú tài của tư thục gần làng chài thương tiếc hắn là cô nhi, cho hắn đến nhà đọc sách miễn phí vài năm, chỉ sợ đến bây giờ hắn vẫn còn mù chữ. Thạch Mục sau khi nhanh chóng đọc quyển sách hết một lần, lại cúi đầu nhìn nhìn chai thuốc trong tay, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia kỳ quái.
"Khí lực càng lớn càng tốt ư!?"
Thiếu niên thì thào một câu, cất quyển sách trong tay vào. Lại quay người nhìn nhìn mấy cái khoá đá gần đó. Sau liền đi tới bên cạnh một cái khoá đá có thể tích to nhất.
Khoá đá này to cỡ mặt bàn, thể tích gần như gấp đôi cái khoá đá Lệ Thương Hải nâng trước đó, ít nhất cũng phải có ngàn cân. Hắn hơi ngồi xổm xuống, cánh tay phải khẽ động, một phát bắt lấy tay cầm của khoá đá.
"Oanh" một tiếng trầm đυ.c vang lên! Thạch Mục không ngờ lại chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng quái vật khổng lồ này, tiếp đó nâng qua đỉnh đầu một cách dễ dàng.