Chương 4: Trang viên

Cấp độ Tôi Thể càng cao thì tỷ lệ lĩnh ngộ Khí Cảm càng lớn! Nói vậy chả nhẽ mười chưa đủ một hay sao?” Sau khi nghe xong, Thạch Mục lập tức hít sâu một hơi.

Tuy rằng đã sớm đoán được không phải người nào phục dụng Khí Linh Đan cũng có khả năng lĩnh ngộ Khí Cảm thành công nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới tỷ lệ thành công lại thấp như vậy.

“Nếu như ngươi cảm thấy hối hận thì lời hứa của ta lúc trước vẫn còn hiệu lực đấy.” Trân di nhìn thẳng vào mắt thiếu niên đối diện rồi bỗng nhiên cười cười.

“Không cần, ta đã quyết định.” Thạch Mục lắc đầu.

“Nếu như vậy, một lát nữa ta sẽ chuyển giao khế đất trang viên ở ngoại thành cho ngươi. Ngươi hãy tạm thời ở lại nơi đó. Ta sẽ để Kim Thành đi theo cạnh ngươi, về sau nếu có gì cần có thể trực tiếp liên hệ với hắn. Một năm sau, đến lúc Kim gia chuẩn bị đầy đủ Khí Linh Đan, ta sẽ thông báo cho ngươi. Còn một việc phải nhắc nhở ngươi, giai đoạn này ngoại trừ học tập Tôi Thể, tốt nhất nghĩ cách luyện thêm vài môn công phu thực chiến. Thời điểm báo danh võ viện sẽ phải dùng đến. Kim gia tuy rằng cũng có mấy bộ võ công gia truyền nhưng đều không truyền cho người ngoài.” Trân Di nghe vậy liền gật gật đầu rồi dặn dò một câu.

“Đa tạ Trân di!” Thạch Mục cảm tạ một cách chân thành

Sau một khắc đồng hồ, họ Thạch rời khỏi trạch viện, trong tay cầm chiếc hộp gỗ. Khuôn mặt lộ vẻ ngoài ý muốn. Trong chiếc hộp này đúng là gia sản mà người phụ nữ kia lưu lại. Ngoài trang viên chiếm diện tích không nhỏ ở ngoại ô còn có ba bốn trăm mẫu ruộng tốt nhất gần đó, một quán rượu nằm ở vị trí đắc địa trong thành cùng ngân phiếu ba ngàn lượng. Thật không ngờ, chỉ trong một ngày, hắn đã biến thành một gã tài chủ sở hữu tài sản kếch xù. Có điều Thạch Mục không biết, ngay khi hắn rời khỏi trạch viện không lâu, một người đàn ông trung niên cũng tiến vào đại sảnh, mang theo khí sắc giận dữ chất vấn Trân di:

“Thất muội, ngươi thực không có ý định lưu lại viên Khí Linh Đan kia cho cháu trai của mình mà muốn dành nó cho một ngoại nhân hay sao?”

“Việc này là do chính miệng phụ thân đồng ý, như thế nào, huynh có ý kiến gì sao?”

“Ta đương nhiên là có ý kiến! Sự tình huynh đệ họ Bưu, ta không nói tới. Nhưng tiểu tử kia mang họ Thạch chứ không phải họ Kim. Dựa vào cái gì Kim gia chúng ta phải tiêu phí tâm tư điều chế Linh Đan để cấp cho một ngoại nhân như nó. Chỉ cần ngươi nghĩ lại, phụ thân nhất sẽ không có ý kiến gì khác. Ngươi cũng không phải không biết. Cháu ngươi lần trước lĩnh ngộ Khí Cảm thất bại. Năm nay khó khăn lắm mới có vài phần nắm chắc cộng thêm lần này lại là thời điểm võ viện Khai Nguyên chiêu sinh. Nếu như bỏ lỡ khẳng định sẽ phải hối hận cả đời vì vậy nó không thể buông tha cơ hội lần này.” Gương mặt nam tử trung niên vốn đã có chút hẹp dài, trong lúc giận dữ hai mắt càng nhìn như tóe lửa.

“Hừ, dựa vào gì sao? Bằng vào việc phu quân ta chỉ có đứa con trai ruột duy nhất là nó, bằng vào việc chàng đã từng cứu vớt gần nửa gia tài của Kim gia chúng ta, không biết như vậy đã khiến ngũ ca hài lòng hay chưa?” Trân di hừ lạnh một tiếng rồi trả lời không chút khách khí.

“Được! Được! Rõ ràng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào với tiểu tử kia nhưng ngươi lại muốn ‘lấy tay bắt cá’! Nếu đã như vậy, huynh muội chúng ta về sau cũng không cần nói đến tình cảm gì nữa. Ta cũng không cầu cạnh ngươi nữa. Dù phải táng gia bại sản, ta sẽ tìm cách mang về một viên Khí Linh Đan cho cháu của ngươi!” Nói xong lời này, người đàn ông trung niên hầm hầm bỏ đi.

“Mẫu thân, ngươi định cứ để ngũ bá rời đi vậy sao?” Người đàn ông vừa rời khỏi đại sảnh, Thạch Ngọc Hoàn không biết từ chỗ nào chui ra, nháy mắt mà hỏi.

“Không có việc gì. Không phải ngươi không biết, con trai của ngũ bá ngươi căn bản không phải người luyện võ. Lúc trước hao phí lượng lớn dịch thuốc như vậy mới giúp nó miễn cưỡng luyện thành Tôi Thể. Lần này dù có phục Khí Linh Đan cũng không khiến tỷ lệ lĩnh ngộ Khí Cảm tăng lên bao nhiêu. Ngũ bá của ngươi bức bách như thế là để dồn chút cơ hội cuối cùng cho đường huynh của ngươi mà thôi.”

“Đây cũng do tư chất của Kim Điền không tốt bằng ca của con. Dù cho miễn cưỡng lĩnh ngộ Khí cảm cũng không có nhiều cơ hội được tuyển vào Võ Viện.” Thạch Ngọc Hoàn nghe vậy, vỗ tay cười nói.

“Ha ha, nhanh như vậy đã biết bênh vực thân huynh của mình nhưng ta cũng không quá coi trọng Thạch Mục. Những chuyện mẫu thân có thể làm cho ca của ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi. Nếu còn ra mặt giúp hắn hơn nữa chỉ sợ những người khác trong Kim gia sẽ không hài lòng.”

“Tuy rằng mới chỉ lần đầu gặp Thạch ca nhưng con cảm giác huynh ấy là người không tệ, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với mấy kẻ giá áo túi cơm của nhà họ Kim.”

“Kỳ thật, có thể khiến ngoại tổ phụ của ngươi đồng ý phân ra một viên Khí Linh Đan cũng nhờ vào công lao của nha đầu ngươi đấy. Dù sao ngươi chưa đến mười hai đã có thể lĩnh ngộ Khí Cảm đồng thời tu luyện Tôi Thể đến tầng thứ mười. Điều này khiến ngoại tổ phụ gửi gắm hy vọng không nhỏ.” Trân di bỗng nhiên cười nói.

“Mẫu thân yên tâm, qua một năm nữa, con sẽ có thể tu luyện bộ kiếm pháp kia đến cảnh giới đại thành. Việc tiến vào võ viện Khai Nguyên tuyệt đối không thành vấn đề, nhất định không khiến cho ngoại tổ phụ thất vọng.” Thiếu nữ trả lời một cách tự tin.

Phu nhân nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt ngắm nhìn con gái chan chứa tình yêu thương.



Tại một nơi ngoài Phong Thành, cách trang viên chừng mười dặm, Thạch Mục đang đứng trên một quảng trường rộng rãi được bao bọc bởi vô số phòng ốc. Sau khi dò xét mọi nơi một phen, khuôn mặt của hắn lộ vẻ hài lòng. Trang viên này chiếm diện tích chừng bốn năm mẫu với hơn hai mươi gian phòng. Quảng trường to lớn càng khiến nơi này thêm phần rực rỡ. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn liền hỏi mười bảy mười tám nam nữ tá điền đang đứng gần đó:

“Trước kia thôn trang cùng đồng ruộng xung quanh là do ai chịu trách nhiệm quản lý?”

“Thạch thiếu gia, là ta phụ trách.” Một người đàn ông trung niên với mái đầu trắng xám, quần áo trên người coi như sạch sẽ, tiến lên vài bước, trả lời một cách cung kính.

“Ngươi tên là gì, có phải là cư dân địa phương?” Thạch Mục đánh giá người đàn ông trước mặt vài lần đến như nhìn ra đối phương có vẻ trung hậu thành thực, giọng nói không khỏi có chút hòa hoãn.

“Tiểu nhân gọi là Trương Tỏa, đã ngụ tại Phong Thành bảy tám thế hệ rồi.” Người đàn ông trung niên trả lời một cách cung kính.

“Rất tốt, trang viên này cùng ruộng đồng xung quanh sẽ giao cho ngươi xử lý. Nhân công canh tác cùng tiền thuê đất sẽ không thay đổi. Mặt khác ngươi hãy nói lại chưởng quầy tửu điếm, ngày mai tới đây gặp ta.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi lên tiếng dặn dò.

“Được, thiếu gia.” Trương Tỏa nghe vậy đại hỉ, vội vàng đáp ứng.

Những người hầu cùng tá điền khác thấy vậy cũng thở dài một hơi, đồng loạt khom người vâng dạ.

“Thành quản sự, ta làm vậy có được chăng?” Đợi khi tất cả mọi người rời đi, Thạch Mục mới quay đầu hỏi lão già áo xanh bên cạnh một câu.

“Thạch thiếu gia xử lý không tệ, rất gọn gàng! Nói thật, lão nô vẫn không dám tin thiếu gia thật sự xuất thân từ làng chài nào đó.” Lão già áo xanh mỉm cười trả lời.

“Ta cũng có chút bất ngờ với biểu hiện của mình bất quá cảm giác này quả thật không tệ. Phải rồi, ta còn có chuyện muốn nhờ Thành quản sự một chút.” Thạch Mục tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Có chuyện gì, thiếu gia cứ việc dặn dò là được. Chỉ cần lão nô có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối.” Tuy rằng có chút bất ngờ nhưng lão già áo xanh vẫn trả lời không chút do dự.

“Là thế này, ta muốn mời một vị giáo đầu có thực lực chân chính đến trang viên chỉ điểm Thạch mỗ tu luyện một hai, không biết Thành quản sự có thể đề cử người nào không?”

“Nói về vấn đề này thì tứ đại võ quán tại Phong Thành đều có danh tiếng không nhỏ, giáo đầu của họ đều mang tuyệt kỹ, chỉ là không biết Thạch thiếu gia muốn học loại võ công nào?” Sau khi suy nghĩ một chút, lão già áo xanh liền hỏi ngược lại.

“Khi còn sống trong thôn trước kia, ta từng học qua một ít võ công. Cảm giác dùng đao có chút thuận tay, mặt khác còn muốn học thêm một bộ quyền pháp.”

“Nếu là đao pháp cùng quyền pháp, ta đề cử giáo đầu Lệ Thương Hải của võ quán Lưu Phong. Mười ba thức đao pháp Phong Trì cùng Đoạn Thạch quyền của hắn vô cùng nổi danh. Bất quá nếu muốn thỉnh họ Lệ chỉ điểm một chút, chỉ sợ lệ phí không thấp.” Lão già áo xanh nghe vậy liền trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói ra.

“Không sao, chỉ cần có thực lực thật sự, tiêu tốn một ít tiền có là bao.” Mang theo ngân phiếu ba ngàn lượng bên người khiến cho Thạch Mục vô cùng tự tin.

“Nếu vậy ngày mai lão nô sẽ giúp thiếu gia mời Lệ giáo đầu tới đây.” Lão già áo xanh nghe vậy tươi cười đáp ứng.