Thạch Mục đưa tay vén một ít nước sông màu trắng, lạnh như băng thấu xương, kinh mạch chân khí trong bàn tay lập tức tiêu tán thật nhanh, tốc độ hóa giải linh lực nhanh gấp mấy chục lần so với Hóa Linh Chi Khí.
Thạch Mục tập trung ánh mắt, Hóa Linh Chi Khí cực kỳ hiếm thấy rồi, Hóa Linh Chi Thủy, hắn chưa từng nghe nói có người thấy qua.
Hóa Linh Chi Thủy vô cùng trân quý, tuy vật này không thể sử dụng để tu luyện, nhưng có rất nhiều diệu dụng khác.
Thủy này không chỉ có thể hóa giải linh lực, còn có thể ngăn cách thần thức, cho nên trước đó hắn dùng thần thức dò xét qua nơi này, không thể phát hiện con sông hóa linh này tồn tại.
Rào rào!
Mặt sông chợt lật ra một mảnh bọt sóng, một vị quái ngư đen tuyền từ bên trong phóng ra, đánh tới Thạch Mục.
Thạch Mục bấm tay bắn ra, phát ra một đạo khí kình, đánh quái ngư này bay lên bờ.
Quái ngư dài khoảng hai xích, phần thân sau không khác gì cá bình thường, nửa thân trước lại là một cái đầu đen lông lá xồm xoàm, cái miệng cực lớn, lúc này không ngừng khép mở, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong, trông thật hung ác.
Thạch Mục kinh ngạc, không ngờ vật còn sống có thể sinh tồn trong trong Hóa Linh Chi Thủy, thật là cổ quái.
Thái Nhi nhìn quái ngư màu đen kia, dường như cảm thấy thú vị, bay xuống, dùng móng vuốt trên đùa cùng quái ngư.
Quái ngư đen mặc dù cách ly khỏi mặt nước, nhưng sức lực vẫn tràn trề, lập tức mở miệng cắn Thái Nhi, đương nhiên không cắn được, phát ra một tiếng cách vang giòn.
Thái Nhi cười to cạc cạc, tiếp tục trêu đùa quái ngư, khiến nó không ngừng cắn loạn, chơi đùa sung sướиɠ không gì bằng.
Thạch Mục không để ý đến Thái Nhi, nhìn trước nhìn sau xa xa hang động, hang động khá thẳng tắp, nhìn từ vị trí này, hẳn là vừa mới vào khe núi phía ngoài trong lòng đất.
- Khó trách, có Hóa Linh Chi Thủy tạo thành sông ngầm ở đây, linh mạch trong lòng đất khe núi cơ hồ bị ngăn cách, do đó không ảnh hưởng lẫn nhau, mới có thể tạo thành loại trạng huống quái dị đó.
Thạch Mục thầm nghĩ trong lòng.
Thủy Linh Tử ở bên cạnh, lúc này chợt vừa động thân hình, bùm một tiếng, bay vào giữa sông hóa linh, đứng dưới đáy sông, toàn thân lam quang đại thịnh.
Cô lỗ lỗ!
Hóa Linh Chi Thủy lập tức lăn lộn chung quanh Thủy Linh Tử, dường như nấu sôi vậy, khiến cho thân ảnh của Thủy Linh Tử trông thật mơ hồ không rõ.
Dường như nó khoanh chân ngồi xuống đáy sông, hai tay múa may bấm quyết niệm thần chú, thi triển bí thuật gì đấy.
Lam quang trên người ngưng luyện co rút lại thật nhanh, biến thành từng phiến hỏa diễm trạng màu xanh, lưu chuyển chung quanh thân thể nó, toát ra quang mang càng lúc càng mạnh, dần dần chôn vùi thân hình nó vào trong đó.
Hóa Linh Chi Thủy càng kịch liệt sôi trào sùng sục chung quanh, vô số Hóa Linh Chi Khí màu trắng từ sông bốc hơi bay lên.
- A, con thằn lằn kia đầu óc bị hỏng rồi sao? Sao lại nhảy vào đó chứ, hắn không sợ linh lực toàn thân đều bị hóa giải hả!
Thái Nhi thấy một màn như vậy, quên cả chơi đùa náo loạn, bay trở về vai Thạch Mục, cả kinh kêu lên.
Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, nhưng không kinh ngạc bao nhiêu.
- Sẽ không, đây là Thủy Linh Tử đang mượn nhờ năng lực của Hóa Linh Chi Thủy, tinh thuần chân khí trong cơ thể, để chuẩn bị đột phá Thần cảnh hậu kỳ.
Hắn lên tiếng, trong giọng nói có chút tán thưởng.
Hóa Linh Chi Thủy đối với tất cả người tu luyện gần như là vật tuyệt độc, Thủy Linh Tử có thể sử dụng phản lợi dụng một điểm này, thuần hóa chân khí, thật là giỏi.
Năng lực siêu khống tinh chuẩn như thế, hắn chưa chắc làm được, không hổ là lão quái vật sống không biết đã bao nhiêu năm.
Thái Nhi ồ một tiếng, giật mình, trong ánh mắt có chút bất an.
Hiện tại tu vi của nó tuy cũng đạt tới Thần cảnh trung kỳ điên phong, nhưng cự ly Thần cảnh hậu kỳ là một bước xa, cần phải vượt qua bước này biết bao khó khăn.
Nếu thực lực Thủy Linh Tử tiến thêm một bước, đạt đến Thần cảnh hậu kỳ, nó liền bị Thủy Linh Tử áp chế hoàn toàn rồi.
Nhưng bảo nó học Thủy Linh Tử, nhảy vào giữa sông hóa linh kia tinh thuần chân khí, nó tuyệt đối không dám.
Mặc dù không đυ.ng chạm, nhưng nó cũng cảm giác được Hóa Linh Chi Thủy thật đáng sợ.
Trong lòng Thái Nhi nhất thời vừa tức vừa vội vàng, đắn đo vô cùng.
- Thạch Đầu, nơi này khắp nơi đều là Hóa Linh Chi Thủy, cho dù là thiên tài địa bảo cửu thiên tuyệt phẩm ở chỗ này, cũng sẽ bị thanh tẩy tất cả linh lực, biến thành ngoan thạch, làm sao có được thủy hỏa tiên tinh.
Thái Nhi chợt nghĩ tới một chuyện, nói với Thạch Mục.
- Không, xem ra chính là chỗ này không sai.
Thạch Mục nói, ngữ khí kiên định.
- Tại sao?
Thái Nhi không hiểu.
- Tuyệt linh chi địa như thế, ắt là thiên nhiên tạo thành, thiên đạo cân bằng, Âm Dương hỗ tương, cách nơi này không xa phải có một chỗ tụ linh chi địa mới đúng, nếu không phạm vi vạn dặm chung quanh đây sớm đã biến thành nơi hoang vu rồi, làm sao có tình cảnh linh khí sung doanh ở phía ngoài.
Thạch Mục nói.
Thái Nhi nghe xong, cái hiểu cái không.
- Tụ linh chi địa đó, ở chỗ nào?
Nó ngẫm nghĩ một chút, hỏi.
Thạch Mục nghe vậy khẽ nhíu mày, đây cũng là địa điểm hắn cảm nhận được kỳ quái, hắn sớm đã dùng thần thức dò xét chung quanh, không phát hiện ra tụ linh chi địa.
Ầm ầm!
Vào thời khắc này, sông hóa linh đột nhiên sôi trào sùng sục kịch liệt, tạo thành một lốc xoáy cự đại, trung tâm lốc xoáy, bất ngờ chính là Thủy Linh Tử biến thành một đoàn lam quang.
Trên mặt sông, vô số Hóa Linh Chi Khí màu trắng đảo quay về, tụ lại, vây Thủy Linh Tử đoàn đoàn, tạo thành một cái vụ cầu màu trắng khổng lồ, hoàn toàn chôn vùi thân ảnh của nó.
Hóa Linh Chi Khí bay bập bềnh bung ra, chỗ Thạch Mục và Thái Nhi đứng cũng bị tác động, ánh mắt Thạch Mục nhảy lên, dưới chân nhất điểm, người nhẹ nhàng lui về sau.
Từng tiếng từng tiếng nổ trầm đυ.c từ trong vụ cầu truyền ra, mặt đất thỉnh thoảng chấn động kịch liệt, toàn bộ hang động trong lòng đất trở nên chấn động, trên vụ cầu thỉnh thoảng khua lên từng cái, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ mãnh liệt từ bên trong truyền ra, vụ cầu vỡ vụn ra một chút, một bóng người màu xanh từ bên trong bắn ra.