- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Huyền Động Thiên Nhai
- Chương 45: Tiểu Tam không biết xấu hổ?
Huyền Động Thiên Nhai
Chương 45: Tiểu Tam không biết xấu hổ?
“Người gϊếŧ cô năm đó hẳn là thực thảm đúng không?” Nhìn bộ dáng Vạn Sự Tri, Tịch Thành cảm thấy cái tên xúi quẩy đã từng gϊếŧ cô ấy nhất định không mấy dễ chịu.
“Cũng không có gì, ta cũng không tàn nhẫn đến vậy. Hồi đó ta chỉ là nhớ kỹ tên của hắn, sau này tìm Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu giúp ta đuổi gϊếŧ hắn đến 0 cấp mà thôi. Hiện tại lệnh truy nã này vẫn còn hiệu lực đấy, chỉ là sau khi bị gϊếŧ đến 0 cấp thì chưa từng xuất hiện lại. Không biết là đã trốn đi đâu rồi.” Vạn Sự Tri một bộ thờ ơ như không.
Tịch Thành toát mồ hôi, hắn căn bản không phải trốn mà là tự sát đổi tài khoản thôi…
Sự thật lại một lần chứng minh, lòng trả thù của nữ nhân thật đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân có tiền…
“Vậy thì cô muốn tư liệu gì?” Vạn Sự Tri bắt đầu nghiêm túc làm việc.
“À đúng rồi, Vân Anh Cốc, Lưỡng Sinh Hoa. Ta muốn tư liệu cụ thể về nó.” Tịch Thành nói ra ý đồ đến.
“Cô chờ một chút, tôi tra xem.” Tịch Thành vừa nói xong, Vạn Sự Tri đã bắt đầu tra tìm sổ ghi chép điện tử.
Sổ ghi chép điện tử là công năng tự mang kèm theo mắt kính, là phần mềm có hể ghi lại, phân loại, sắp xếp lại toàn bộ sự kiện lớn nhỏ trong ngoài trò chơi. Vốn phần lớn người chơi dùng nó như là cuốn nhật ký, không nghĩ đến Vạn Sự Tri lại coi đây là máy tính lưu tư liệu mà dùng. Như vậy quả thực tiện hơn nhiều.
Khoản trò chơi [Trường Kiếm Thiên Nhai] này, hình thức trò chơi và hình thức diễn đàn là có thể tự do hoán đổi. Chỉ là sau khi hoán đổi sang hình thức diễn đàn, hệ thống sẽ mặc định ngươi đang xem diễn đàn hoặc trang web, nhân vật trong trò chơi sẽ hoàn toàn bất động, càng đừng nói đến chuyện công kích ai.
“Lưỡng Sinh Hoa có tác dụng giải độc, có thể tiêu trừ đa số các loại độc tố, nhưng số lượng lại rất ít. Cũng giống như các loại thực vật U Minh Huyền Phù, Chu Quả, Phượng Hoàng Vũ, công dụng của Lưỡng Sinh Hoa quá mức nghịch thiên mà bị hệ thống hạn chế toàn trò chơi chỉ có ba cây.
Cây này một gốc hai hoa, lớn nhỏ giống nhau, màu sắc thì một đen một trắng, hình dáng thì hơi giống hoa quỳnh, có điều nhỏ hơn nhiều so với hoa quỳnh mà thôi.
Hiện tại nó xuất hiện trên một con BOSS 97 cấp ở Vân Anh Cốc là Thực Diệp Thú. Thực Diệp Thú am hiểu biến hóa, cũng càng am hiểu ảo cảnh, nhưng mà ảo cảnh của nó lại không có lực công kích. Cho nên nó thích biến ảo chính mình thành cao lớn hung mãnh để có thể dọa lui địch nhân.
Vân Anh Cốc tọa lạc tại sau núi Lãng Bình ở bên ngoài Cẩm Thành, là một sơn cốc có vẻ nhỏ, không cách nào so bằng Di Tinh Cốc của cô, cho nên tương đối dễ tìm.
Nếu muốn đến đó, phải truyền tống từ Tương Dương đến Dương Châu, sau đó ở Dương Châu trạm dịch lên xe ngựa đến thẳng Lãng Bình Sơn, đến Lãng Bình Sơn rồi chỉ cần đi một đoạn đường ngắn nữa là sẽ tới Vân Anh Cốc.
Đương nhiên, cô cũng có thể truyền tống đến Cẩm Thành, nơi đó cũng có xe ngựa đi Lãng Bình Sơn. Chỉ là trên tuyến đường này có nhiều kiếp phỉ, thường đi một đoạn ngừng một đoạn nên lãng phí nhiều thời gian, còn không bằng từ Dương Châu đi đường vòng.”
“Cẩm Thành là thành thị triều đình đúng không? Kiếp phỉ ở thành thị triều đình còn nhiều hơn cả thành thị giang hồ sao?” Tịch Thành có chút nghi hoặc.
Vạn Sự Tri cười cười, trả lời cô: “Ha ha, chuyện này có cái gì để kinh ngạc đâu. Triều đình nhiều lần tiêu diệt đều không thành công, mỗi lần đều là bắt về một đám tiểu lâu la không đáng nói đến, đừng nói thương gân động cốt, căn bản da lông còn chưa bị thương đến, bọn chúng yên tĩnh một đoạn thời gian rồi lại đi ra tác uy tác phúc như thường. Theo lý giải dễ hiểu của người chơi chúng ta là, quan phỉ cấu kết thôi.”
Tịch Thành gật gật đầu, cảm thán, quan phỉ cấu kết, người khổ luôn là dân chúng bình thường. Bất luận là sự thật hay trò chơi, tóm lại vẫn giống nhau cả thôi, là tật xấu đã thâm căn cố đế của con người mà thôi.
Nhưng là Tịch Thành cũng không phải thiên sứ, cho nên chuyện không liên quan đến mình thì đừng nhúng mũi vào thì tốt hơn. Ai biết bọn họ đã cấu kết đến mức độ nào rồi? Ai biết được trung gian đã liên lụy đến bao nhiêu người đâu? Cô chỉ có một mình, không có tổ chức, làm sao có thể vô duyên vô cớ đối lập với triều đình. Lại nói giang hồ và triều đình luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, cô cũng không muốn khơi mào đại chiến hai bên.
“Chỗ tôi có một tấm bản đồ, cô chiếu theo bản đồ mà đi là có thể nhanh chóng đến Vân Anh Cốc. Về phần Thực Diệp Thú ở đâu thì tôi cũng không thể giúp được rồi, bởi vì địa điểm mỗi lần xoát mới không giống nhau, nhưng khẳng định là ở khu vực trung tâm.” Nói xong, Vạn Sự Tri nhét tấm bản đồ vào trong tay Tịch Thành.
“Cảm tạ. Phí dụng thì sao?” Tịch Thành thu hồi bản đồ, hỏi.
“Không cần. Tôi đã sớm nói qua, cô muốn tin tức tôi đều không lấy một xu. Coi như kết bạn, thường xuyên mời nhau ăn bữa cơm là được.” Vạn Sự Tri cười khoát tay.
Đinh, hệ thống thông báo: Người chơi Vạn Sự Tri muốn thêm ngài bạn tốt, có đồng ý hay không?
Tịch Thành cười, chọn xác nhận, nói: “Ta đây cũng không làm kiêu, muốn ăn cơm thì cứ nói, tìm thời gian làm một tour giang hồ mỹ thực, ăn hết một lần tất cả thức ăn ngon trên giang hồ này, như thế mới không phụ danh xưng ‘ham ăn’.”
“Được, chủ ý này không sai. Từ giờ trở đi tôi sẽ đợi được như vậy.” Vạn Sự Tri lộ ra biểu cảm như tri kỉ đã lâu.
“Ta đây đi trước. Đến lúc đó mời cô ăn cơm.”
“À đúng rồi, nếu như cô nhất định cần đến Lưỡng Sinh Hoa thì phải mau chóng chạy đến, theo tin tức của tôi thì Lưỡng Sinh Hoa chỉ còn lại một cây cuối cùng, nếu như bị người khác lấy đi, sau này trên giang hồ sẽ không còn nữa.” Vạn Sự Tri nhắc nhở.
Tịch Thành nhíu mày, cảm thấy việc này tựa hồ có chút gấp gáp, vì thế ngẩng đầu vẫy tay nói: “Ta biết rồi, hiện tại ta phải đi đây. Có việc có thể đến Vân Tiêu trà lâu hoặc Di Tinh Cốc để tìm ta. Bye bye.”
“Ừ, đã biết. Cô mau đi đi. Bye!” Gặp Tịch Thành ra cửa, Vạn Sự Tri cười cười rồi tiếp tục làm việc của mình.
Ngoài cửa sổ phong cảnh như họa, Tịch Thành duỗi lưng, một bên uống loại trà tốt nhất Nghênh Xuân Trà, một bên ngắm cảnh sắc không ngừng biến hóa ngoài cửa sổ.
Lúc này Tịch Thành đang ở trên đường đến Lãng Bình Sơn, mà đến Lãng Bình Sơn cũng chỉ có một loại phương tiện giao thông – xe ngựa.
Tịch Thành lựa chọn loại xe ngựa xa hoa có thể chở đồng thời mười mấy người, cho nên trên xe lúc này ngoài Tịch Thành còn có nhiều người khác nữa.
Xe ngựa tự nhiên cũng phân chia theo cấp bậc, cấp bậc tốt xấu hoàn toàn liên quan đến tốc độ, nhưng mà cấp tốt nhất có nhanh đến mấy cũng phải có hạn độ.
Rất nhiều người lựa chọn xe ngựa chỉ xếp tiêu chí tốc độ ở thứ hai, chủ yếu vẫn là vấn đề thoải mái hay không. Nếu là loại xe ngựa thấp nhất, không cần đề cập đến tốc độ, chỉ tính đến một đường lảo đảo xóc nảy thôi cũng làm ngươi muốn nôn cả ra. Mà loại xe ngựa cấp xa hoa tốt nhất như Tịch Thành đang ngồi bây giờ hoàn toàn không tồn tại vấn đề xóc nảy, vững vàng thoải mái như đang ngồi ở đầu giường gần lò sưởi ấm áp ở nhà mình. Hơn nữa còn phục vụ đầy đủ rượu cùng điểm tâm, còn đều là do NPC Trù nghệ Đại sư hay Tông sư chế biến, đãi ngộ như vậy có thể thấy tiền tiêu cũng không oan uổng.
Đương nhiên xe ngựa cấp xa hoa cũng sẽ chia cấp bậc, thậm chí còn có loại ‘chuyên chúc’ cùng ‘ghế lô’. Nhưng mà xét thấy cần tốn chút thời gian mới đến được Lãng Bình Sơn, Tịch Thành thật sự không muốn một mình nghẹn tại bên trong loại xe ngựa ‘chuyên chúc’ đó, sẽ rất khó chịu. Như thế nào cũng muốn giống như bây giờ, nhìn những người khác cũng nhàm chán chờ đợi đến trạm như mình, trong lòng cũng thấy có chút an ủi, dù sao cô cũng không phải ‘chiến đấu’ một mình thôi.
Bình thường Tịch Thành vẫn thích uống trà hơn, tuy rằng xảo trá không ít rượu ngon từ trong tay Nhưỡng tửu sư cấp Tông sư Hữu Khuyết, nhưng vì trong hiện thực là một người thích uống trà, vào trò chơi tự nhiên cũng không dễ dàng thay đổi.
Giờ phút này Tịch Thành chính là thảnh thơi uống Nghênh Xuân trà, nghe những người khác làm quen trò chuyện việc này việc nọ bát quái trên giang hồ cũng rất thú vị.
“Ta là Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương, xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh?”
“Không dám, tại hạ là Tiêu Tương Vũ Hề.”
Tịch Thành buông chén trà trong tay xuống, bắt đầu cẩn thận đánh giá người nói chuyện phía đối diện.
Đây là Tiêu Tương Vũ Hề? Trang chủ giang hồ thứ hai đại bang Cầm Kiếm Sơn Trang?
Nghe nói Tiêu Tương Vũ Hề rất tuấn tú lại có đầu óc siêu việt, trong hiện thực tựa hồ cũng rất có tiền, ở thời bây giờ xem như là cao suất phú điển hình.
Người này thì lịch sự nho nhã, thiên về đàn hát viết nhạc hơn. Chỉ riêng nhân khí tại [Trường Kiếm Thiên Nhai] không phải cao bình thường đâu.
Nhưng là người mới vừa nói thế nào nhìn qua lại có cảm giác có một chút…đáng khinh?
Là nhìn lầm sao? Tịch Thành trong lòng âm thầm cân nhắc.
Nhìn lại người nọ, cô thầm nghĩ, nếu người nọ đúng thật là Tiêu Tương Vũ Hề, như vậy nữ nhân ngồi bên cạnh hắn chính là giang hồ đệ nhất mỹ nữ Cô Cầm luôn bên cạnh hắn như hình với bóng sao?
Nhưng… Đẹp ở chỗ nào chứ? Tuy rằng bộ dáng cũng không tệ, nhưng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ…có phải có chút khuếch đại rồi hay không?
“Phụt!”
Bên này Tịch Thành còn chìm trong sự khó hiểu, lại nghe thấy một tiếng ‘phụt’, thanh âm hết sức rõ ràng.
Tịch Thành quay đầu nhìn thoáng qua, thì ra vị huynh đài ngồi bên cạnh cô phun hết nước trà trong miệng ra. Trà còn bốc lên hơi nóng, Tịch Thành thậm chí hoài nghi hắn phun ra không phải vì nóng.
Vị nhân huynh này đại khái cũng ý thức được mình hành động có chút thất lễ, vì thế hơi xấu hổ hướng mọi người gật đầu, sau đó không nói cái gì nữa.
Tịch Thành cảm thán, Tiêu Tương Vũ Hề này thật sự không tốt đẹp như tin đồn thổi, nếu tính đến bộ dạng suất thì còn không bằng vị nhân huynh phun trà vừa nãy. Lại nói tiếp, người này là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, không biết có phải do điều chỉnh dung mạo hay không nữa.
Trải qua đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, vị Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương lại xuất chiêu tự mình làm thân của hắn, nói tiếp: “Thì ra là trang chủ Tiêu Tương Vũ Hề của gang hồ thứ hai đại bang Cầm Kiếm Sơn Trang, ngưỡng mộ đã lâu. Vậy thì người bên cạnh chính là nổi tiếng giang hồ đệ nhất mỹ nữ Cô Cầm sao?
“Này thì huynh nói sai rồi. Tiểu nữ là Tịch Thành Điện Hạ.” Nữ nhân ngồi bên cạnh Tiêu Tương Vũ Hề cười quyến rũ cướp lời, còn không quên quyến rũ chớp mắt với Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương một cái.
“Phụt!”
Trong xe lại vang lên một tiếng ‘phụt’, nhất thời thu hút ánh mắt của đại đa số người trên xe.
Tịch Thành nghĩ lại còn rùng mình mà vỗ ngực, mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Vị nhân huynh vừa mới phun trà cũng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, Tịch Thành xấu hổ cười gượng, báo ứng sao lại đến nhanh vậy chứ, vừa rồi còn giống người không có việc gì vây xem người kia phun trà, giờ phong thủy thay đổi, đến lượt mình bị người vây xem, quả thực ứng với câu ‘nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng’.
Tịch Thành bên này còn chưa trở lại bình thường thì bên kia Hoa Phi Hoa Sương Phi Sương đã bắt đầu hàn huyên cùng bọn Tiêu Tương Vũ Hề. Hắn một bộ kinh ngạc kiêm không hiểu hỏi: “Tịch Thành Điện Hạ? Mà vừa rồi hai người ôm nhau… Chẳng lẽ?” Vẻ mặt có chút giống phóng viên báo lá cải.
“Ai u, chuyện này có gì đâu? Tôi và Tiêu Tương tình đầu ý hợp, ở cùng nhau cũng là tự nhiên thôi. Huống chi Tiêu Tương đã sớm không còn tình cảm với Cô Cầm, tôi đến với anh ấy càng là điều đương nhiên. Lại nói, cho dù bọn họ có cảm tình cũng không cản trở việc tôi và Tiêu Tương ở cùng nhau, có đúng hay không?” ‘Tịch Thành Điện Hạ’ làm nũng nhìn về phía Tiêu Tương Vũ Hề, trong mắt là vô tận mị hoặc cùng… lấy lòng?
Tịch Thành một trận ớn lạnh.
“Nói đúng, nữ nhân tên Cô Cầm đó cái này cũng quản cái kia cũng quản, phiền chết người, đâu có khiến cho người gặp người thích như Tịch Thành của tôi đâu.” Dứt lời còn nâng cằm ‘Tịch Thành Điện Hạ’, bộ dáng như sắp hôn.
Trên xe mọi người bắt đầu nghị luận ào ào.
“Không nghĩ tới Tiêu Tương Vũ Hề lại là tên cặn bã như vậy. Thật đáng tiếc cho cô gái xinh đẹp như Cô Cầm, theo người như vậy quả là mắt mù.” Có người vạn phần tiếc hận.
“Đúng vậy đúng vậy. Còn có ả Tịch Thành Điện Hạ kia, vốn cho rằng cô ta có thể vào bảng cấp bậc cũng như bảng danh vọng là mang lại thể diện cho những người chơi nữ chúng ta, không nghĩ đến lại là Tiểu Tam không biết xấu hổ! Ghê tởm!” Có người vạn phần chán ghét.
“Đúng đó, gian phu da^ʍ phụ! Một đôi cẩu nam nữ!” Có người vạn phần khinh thường.
“Răng rắc!” “Răng rắc!”
Hai tiếng đồ vật gì đó bị vỡ đột ngột vang lên cùng lúc, nhưng mà ai cũng đang đắm chìm trong cuộc chỉ trích đôi cẩu nam nữ ‘Tiêu Tương Vũ Hề’ cùng ‘Tịch Thành Điện Hạ’ nên không ai chú ý đến.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Huyền Động Thiên Nhai
- Chương 45: Tiểu Tam không biết xấu hổ?