Chương 35

Không gian tối đen, thân hình nho nhỏ cuộn tròn vây trụ chính mình, im lặng không giống vẻ lạc quan như bình thường, trên mặt lặng lẽ dòng nước mắt, khóc không tiếng động, bên người có không ai dường như trong thiên địa rộng lớn chỉ có một mình bé.

“Ba ba, mama.”

Thanh âm khàn khàn thì thào gọi người thân, lại không hề có tiếng đáp lại,

“Mọi ngươi không cần Duy Tâm sao? Không ai muốn ở lại bên Duy Tâm

sao?”

Mệt mỏi quá, tịch mịch quá a, bé chậm rãi ngã trên mặt đất, mơ màng ngủ cùng khoé mắt còn vương đẫm lệ.

Trong mơ màng, bé cảm giác được một người ôn nhu ôm lấy mình, ghé vào bên tai bé nhẹ giọng:

“Duy Tâm, Duy Tâm, ngươi tỉnh lại, ta ở bên cạnh ngươi a, ngươi không phải cô đơn.”

Ánh mắt lập tức mở ra, Duy Tâm thở hỗn hển, mơ thấy chuyện trước kia, là mơ sao, ánh mắt chậm rãi trở nên mịt mờ.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Vẻ mặt có chút hoảng hốt, Duy Tâm không phát giác đang bị ai đó ôm lấy, đến khi đối phương mở miệng mới giật mình bừng tỉnh, quay đầu thấy khuôn mặt yêu mị của Huyết Sắc Hồn Phách, không khỏi mở to hai mắt, thật sự có người ôm lấy ta? Không phải nằm mơ sao?

Phát hiện Duy Tâm nhìn mình ngẩn người, Hồn Phách không khỏi mỉm cười, vươn tay điểm điểm vào trán hắn:

“Tỉnh rồi thì ngẩn người.”

Che cái trán, Duy Tâm đột nhiên cảm giác thật lâu trước kia, tựa hồ cũng có người thích chọt chọt vào trán hắn như vậy, nhưng người đó là ai? Hắn nghĩ không ra.

Nhìn biểu tình ngốc ngốc của Duy Tâm, ánh mắt Hồn Phách trở nên nhu hoà, không tự giác ôm chặt lấy bé.

Vừa login, phát hiện tìm không thấy Duy Tâm, lập tức tìm kiếm, thật vất vả tìm được hắn ở Tinh Linh Sâm Lâm, lại chứng kiến cảnh tượng bé đang khϊếp sợ.

Thân thể gầy yếu của Duy Tâm nằm bên một gốc cây thật lớn, giống như trẻ sơ sinh tự vây trụ bản thân, đến gần, mới phát hiện bé ngủ không an ổn, trong lúc ngủ mơ mà rơi lệ, không tiếng động, lẳng lặng chảy nước mắt.

Trong nháy mắt, Hồn Phách đau lòng đến không thể ức chế, đều do hắn không tốt, hắn nên sớm tìm được Duy Tâm mới đúng, nếu vậy bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

“Duy Tâm, thực xin lỗi, còn có ta yêu ngươi, ta sẽ không để ngươi tịch mịch lần nữa.”

Nhìn Duy Tâm, Hồn Phách nói chân thành.

“Ngươi...... Ngươi nói cái gì a, chúng ta đều là nam nhân a! Hơn nữa chúng ta cũng bất quá thấy mặt hai lần thôi a.”

Duy Tâm bị doạ choáng váng.

“Namnhân sao? Trước kia ngươi cũng đâu nói vậy.”

Cười khẽ, lời Hồn Phách làm Duy Tâm sững người ra.

Không giải đáp thắc mắc trong lòng Duy Tâm, Hồn Phách chỉ nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy mà thần bí, giống như có thể nhìn thấu linh hồn hắn,

“Ta sẽ không nói cho ngươi biết ta là ai, ta muốn tự ngươi nhớ ra, cho dù ngươi nghĩ không ra cũng không sao, ta sẽ một lần nữa khiến ngươi yêu ta.”

Nghe lời nói cuồng ngạo tự tin kia, tim Duy Tâm nảy lên kịch liệt, bé thấy thực bối rối, chưa từng, chưa từng có ai khiến hắn có cảm giác này.

“Đừng ngẩn người, không ngờ không gặp ngươi một thời gian, ngươi trở nên ngây người ngốc ngốc như vậy.”

Lại chọt chọt trán Duy Tâm, Hồn Phách lại khôi phục thành nguyên bản cà lơ phất phơ, hắn không muốn khiến Duy Tâm thấy phức tạp, nhưng vẫn muốn nói ra ý tưởng bản thân, về phần Duy Tâm có chấp nhận hắn không cũng không sao, hắn có thể chậm rãi chờ, dù sao kết quả cuối cùng tuyệt đối không thay đổi.

“Đừng chọt nữa, đau a!”

Che trán, Duy Tâm lên án.

“Đứng lên đi, ta mang ngươi rời nơi này.”

Gật đầu, Duy Tâm đưa tay cho Hồn Phách, bản thân cũng không phát hiện mình tín nhiệm hắn.

Khi bọn Tử Hàn đuổi tới Tinh Linh Sâm Lâm, còn chưa tìm được Duy Tâm, mà gặp được Vũ Tiễn trước, hắn vẫn đang duy trì bộ dáng lúc Duy Tâm ly khai, ngốc ngốc đứng tại chỗ, cũng không hề cử động.

Thấy bộ dáng Vũ Tiễn, Tử Hàn liền đoán được đại khá isự tình gì, nhớ tới thanh âm yếu ớt của Duy Tâm, lửa giận trong lòng hắn liền ức chế không được mà thiêu đốt lên, vọt tới trước mặt Vũ Tiễn, Tử Hàn hét lớn:

“Hắn đã biết, phải không.”

Không, Vũ Tiễn tùy ý Tử Hàn lay động, hình ảnh Duy Tâm thất vọng, phẫn nộ càng không ngừng xoay chuyển, phóng lớn, hỗn độn tới lui trong đầu hắn, hối hận cực kỳ, sớm biết sẽ như vậy, lúc trước lẽ ra không nên giấu diếm thân phận, nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, Duy Tâm chán ghét hắn...... Vũ Tiễn cảm thấy lòng đau như nứt toát.

“Tử Hàn, ngươi đang làm gì đó?”

Phù Sinh kéo hắn lại, thật sự không rõ Tử Hàn vì sao phát hoả với một người xa lạ như vậy.

“Vũ Tiễn?”



Quạt Hương Bồ đột nhiên gọi một tiếng thăm dò, những người khác cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng không có thời gian cho bọn họ nghĩ nhiều, bộ dáng Tử Hàn tràn ngập mùi thuốc súng khiến mọi người lập tức tách bọn họ ra.

“Duy Tâm sao rồi?”

Bị Phù Sinh giữ chặt, ánh mắt Tử Hàn lạnh lẽo như băng.

“Ta không biết.” Vũ Tiễn rũ mắt, suy yếu đáp.

“Ngươi tên hỗn đản này!”

Giãy ra khỏi trói buộc của Phù Sinh, mắt thấy nắm tay Tử Hàn định đấm vào mặt Vũ Tiễn, mọi người lập tức tiến lên ngăn hắn lại.

“Dừng tay!”

Duy Tâm từ xa xa mà nhìn thấy một màn này, vội vàng kêu to rồi xông đến.

“Duy Tâm!?”

Nghe thấy thanh âm của Duy Tâm, tất cả mọi người dừng động tác.

“A, ngượng ngùng a, làm cho mọi người lo lắng.”

Ngây ngô cười, Duy Tâm gãi gãi đầu giải thích.

“Duy Tâm, ngươi tên ngu ngốc này a, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”



A kiếm xông lên ôm chặt hắn.

“Ách, kỳ thật không có chuyện gì nữa rồi, là ta phản ứng hơi thái quá, thật có lỗi thật có lỗi.”

Ánh mắt Duy Tâm xuyên qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Vũ Tiễn, mím môi, Duy Tâm nhiều ít vẫn có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng biết thái độ của mình đã thương tổn Vũ Tiễn, chần chờ

một lát, hắn bắt đầu mở miệng nói:

“Là ta không tốt, đối với ngươi giận dữ như vậy, ngươi giấu diếm thân phận chắc chắn có nguyên nhân, thật có lỗi với ngươi, Vũ Tiễn.”

“Duy Tâm, ngươi tha thứ ta?”

Vui sướиɠ bừng lên, Vũ Tiễn vẫn là có chút không dám tin.

“Kỳ thật chuyện cũng không có gì gọi là đáng tha thứ hay không.” Duy Tâm cười cười.

Thấy thế, ánh mắt Vũ Tiễn hơi ảm đạm xuống, hắn biết Duy Tâm cũng không hoàn toàn tha thứ hắn, nhưng so với lúc trước, hắn là nên tri túc.

(thoả mãn và chấp nhận)

Nghĩ vậy, Vũ Tiễn liền khôi phục một chút tinh thần, hắn quyết định hôm nào tìm thời gian cùng Duy Tâm cẩn thận nói chuyện một chút.

“Giải quyết xong?”

Đợi không khí dịu xuống dưới, Hồn Phách mới đi ra.

“Ân, xong rồi.”

Quay đầu nhìn Hồn Phách, Duy Tâm sáng lạn cười nói, sau đó giới thiệu hắn với mọi người,

“Hắn gọi Huyết Sắc Hồn Phách, là bằng hữu của ta.”

“A, hắn không phải là cái tên bắt Duy Tâm đi sao!”

Yêu Yêu nhận ra Hồn Phách, hét lớn.

“Ha hả, trong đó có chút hiểu lầm rồi.”

Cười gượng, Duy Tâm thay Huyết Sắc Hồn Phách giải thích, kỳ thật hắn nghĩ muốn cho tên này một chút giáo huấn, ai kêu tên Hồn Phách này cứ hút máu của hắn, cảm giác đó thật không dễ chịu a, bất quá tốt xấu gì vừa rồi hắn cũng giúp mình, Duy Tâm quyết định vẫn là hy sinh một chút.

Ta đại nhân đại lượng, không cần cùng hắn so đo.

Nhẹ gõ xuống đầu Duy Tâm, Hồn Phách dùng ánh mắt, ý bảo hắn biết Duy Tâm đang nghĩ gì.

Thè lưỡi, ánh mắt Duy Tâm mơ hồ, chính là không để trên người hồn phách.

Nhìn Duy Tâm cùng Hồn Phách cử chỉ thân mật, biểu tình của Tử Hàn cùng Vũ Tiễn

thập phần phức tạp.