Lâm Tiểu Thừa từ lúc tới thành phố Hải Lam liền ngày ngày đi theo bên cạnh Lâm Tiểu Khởi quấn lấy cậu, mỗi ngày trên nhảy dưới múa không phải lúc cậu công tác mua cơm cho cậu chính là chủ động đi giúp cậu đón Bồng Hao, Lâm Tiểu Khởi cũng không yên tâm hắn một tên hấp ta hấp tấp mang theo đứa nhỏ, lại không lay chuyển được hắn, đành phải mang theo hắn cùng tới nhà trẻ.
Nhưng Lâm Tiểu Khởi rốt cuộc không có đem hắn mang về nhà, thứ nhất cậu không thích người khác vào nhà mình, ngoại trừ bạn bè thân thiết, thứ hai Lâm Tiểu Thừa là người Lâm gia, cậu tìm chỗ ở cho Lâm Tiểu Thừa nguyện ý để cho hắn đi theo bên cạnh mình là một chuyện, mang hắn về nhà lại là một chuyện khác, huống chi Lâm Tiểu Thừa lần này tới tìm cậu mục đích không rõ không ràng, cậu vẫn thật sự không cảm thấy yên tâm.
Lâm Tiểu Thừa cũng không biết là thật không có nhìn ra phòng bị của cậu hay là giả ngu, liền cả ngày hi hi ha ha pha trò Bồng Hao chơi, bồi bọn họ cùng ăn uống chơi bời, buổi tối trở lại khach sạn ngủ, căn bản không có nói bất kỳ chuyện dư thừa nào.
Nhưng Lâm Tiểu Vi lại sốt ruột, mắt thấy Lâm Tiểu Thừa ở thành phố Hải Lam đã ngốc 4-5 ngày, nhưng lại không có một chút động tĩnh, không chỉ ở trong điện thoại oán giận hắn: "Không phải đã nói để cho mày tìm cơ hội mang anh ta tới chỗ Tống Minh sao? Lần này Tống Minh rời khỏi thành phố Tử Hà vẫn là chị mày làm yểm trợ, hôm nay Tống phu nhân đã hỏi tao hành tung của Tống Minh, hắn vì Lâm Tiểu Khởi ngược lại làm không ít, còn cố ý ở thành phố Hải Lam mua nhà, chỉ tiếc người ta chướng mắt hắn, còn muốn dùng loại thủ đoạn ti tiện này mới có thể đạt được!"
Trải qua đoạn thời gian trước theo đuổi Tống Minh cũng biết mình không thể làm cảm động Lâm Tiểu Khởi, hắn cũng biết chênh lệch giữa mình và Nguyên Uyên, không từ mà biệt, Nguyên Uyên sớm đã không có cha mẹ, hết thảy hiện tại của anh đều là tự mình tranh thủ được, mà mình cũng là người 30 tuổi, cư nhiên vẫn ở dưới tay cha làm việc, vẫn không thể làm thập toàn thập mỹ, luôn có chỗ để cho người ta xoi mói đâm chọc, Tống Minh trở về hảo hảo kiểm điểm một chút.
Kiểm điểm thì kiểm điểm, nhưng đối với Lâm Tiểu Khởi hắn lại tình thế bắt buộc, có lẽ là chấp niệm đối với Lâm Tiểu Khởi quá sâu, không thể dùng cách quang minh chính đại đạt được hắn liền làm tiểu nhân một lần cũng không sao đi, hắn và Lâm Tiểu Khởi quen biết lâu như vậy, chỉ tiếc lúc ở nước ngoài không ý thức được tình cảm đối với cậu, nếu không nói như thế nào cũng phải gạt cậu tới tay.
Nghe lời của Lâm Tiểu Vi Lâm Tiểu Thừa trong lòng không thích, lần này Lâm Tiểu Vi muốn hắn giúp đỡ thiết kế Lâm Tiểu Khởi hắn không nói hai lời đáp ứng, bởi vì hắn biết Lâm Tiểu Vi làm không phải là chuyện gì tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu, Lâm Tiểu Vi muốn hắn nghĩ cách đem Lâm Tiểu Khởi dẫn tới chỗ Tống Minh, chuyện sau đó cũng không cần hắn quản.
Nói đến Lâm Tiểu Vi ở phương diện quan sát Lâm Tiểu Khởi ngược lại vô cùng cẩn thận, trước kia Lâm Tiểu Khởi lúc ở Lâm gia cô ta đã nhìn ra Lâm Tiểu Khởi đối với Lâm Tiểu Thừa không có địch ý, lần này chỉ cần Lâm Tiểu Thừa cùng cậu làm nũng tố khổ cậu chắc chắn sẽ không trực tiếp đuổi người ra ngoài, chỉ cần có thể lừa gạt Lâm Tiểu Khởi mặc kệ dùng cách gì dẫn cậu tới chỗ Tống Minh liền dễ nói.
Nghĩ tới đây trong lòng càng thêm khó chịu, hắn không nhịn được nói với Lâm Tiểu Vi: "Chị cũng không phải không biết anh ta không thích người Lâm gia, mấy ngày này đều là tôi vẫn luôn quấn lấy anh ta, anh ta công việc bận rộn như vậy, tôi nếu đột nhiên nói dẫn anh ấy đi chỗ nào anh ta nhất định sẽ sinh nghi, đợi thêm vài ngày nữa đi."
Lâm Tiểu Thừa nghĩ có thể kéo một ngày là một ngày, hắn luôn muốn nghĩ cách không để cho Lâm Tiểu Khởi cuốn vào chuyện này, nhưng là lại không thể kéo quá lâu, nếu như hắn không thể làm tốt chuyện này Lâm Tiểu Vi nhất định sẽ tìm người khác, chính là Tống Minh cũng không kiên nhẫn chờ thời gian dài như vậy.
Lâm Tiểu Vi biết lời của em trai nói không sai, đành phải không cam lòng nói: "Vậy mày mau sớm lấy được tín nhiệm của anh ta, đi theo nhiều tên tiểu gia hỏa kia lôi kéo làm quen, thật sự không được liền trước tiên mang nó đi, không sợ Lâm Tiểu Khởi không đi!"
Lâm Tiểu Thừa không nghĩ tới chị gái cư nhiên mất trí như vậy, ngay cả đứa nhỏ 4 tuổi cũng không bỏ qua, nghĩ lại lúc mình 4-5 tuổi cũng không phải như vậy, bị tư tưởng của bọn cô ta truyền bá mình mới là người thừa kế của Lâm gia, nói mình tương lai là phải kế thừa Lâm gia, nhất định phải từ nhỏ đánh tốt nền móng, hơi không cẩn thận liền sẽ bị mẹ ôm lấy khóc không sinh ra con trai tốt, chị gái thì là dùng ánh mắt trách cứ nhìn hắn giống như hắn làm chuyện gì đó người người oán trách.
Hắn cắn răng oán hận nói: "Nó chỉ là trẻ con!"
Lâm Tiểu Vi khinh thường hừ một tiếng: "Trẻ con thì sao, ai bảo nó là con của Lâm Tiểu Khởi, tao nói với mày, trên đời này không có gì là không thể lợi dụng, nếu như mày không xuống tâm được làm chuyện này tao liền tìm người khác đi làm!"
Lâm Tiểu Thừa giận dữ: "Chị có lương tâm hay không, Bồng Hao nó là cháu chị, chị lại đối với nó như vậy! Vậy tương lai con của chính chị có phải cũng có thể làm công cụ cho chị chấn hưng Lâm gia hay không!"
Lâm Tiểu Vi sửng sốt, hồi lâu không nói gì, lúc Lâm Tiểu Thừa cho rằng cô ta còn có chút lương tâm chưa mất cô ta mới mở miệng: "Có thể bị lợi dụng bị coi như là công cụ chứng minh nó còn có giá trị sống sót, con của Lâm Tiểu Vi tao tuyệt sẽ không vô dụng!"
Lâm Tiểu Thừa quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, thở phì phò cúp điện thoại, hiện tại đã đến lúc phải cùng Lâm Tiểu Khởi nói tình cảnh thật sự, Lâm Tiểu Vi có lẽ sẽ dưới chọc giận của hắn làm ra cử động điên cuồng gì đó, coi như mình vẫn là quân cờ chủ yếu nhất của cô ta, nhưng ai biết cô ta có thể còn sắp xếp cái khác hay không.
Mấy ngày này hắn vẫn đắm chìm vào ở cùng anh trai, trong thân tình của cháu, hắn lần đầu tiên phát hiện hóa ra giữa người thân còn có thể chung đυ.ng như vậy, hai bên không có oán hận, không có gút mắt ích lợi, Lâm Tiểu Khởi là một người lạnh nhạt, nhưng đối với Bồng Hao không thể nói là không tỉ mỉ, chưa từng có yêu cầu Bồng Hao phải làm được cái gì, làm cái gì trước hết suy nghĩ chính là cảm thụ của Bồng Hao.
Hắn có chút hâm mộ Bồng Hao.
Lâm Tiểu Khởi phát hiện Lâm Tiểu Thừa càng ngày càng thích dính lấy cậu, chân mày hơi nhíu không thể nhận ra: "Tiểu Thừa, cậu ở bên ngoài lâu như vậy...... Người trong nhà cũng sẽ lo lắng, cho dù lúc ấy đi theo bọn họ có mâu thuẫn gì cũng nên tháo gỡ."
Cậu đoán nên nói lời thế nào mới sẽ không để cho đứa nhỏ phản nghịch này cho là mình đang đuổi hắn, mặc dù trải qua mấy ngày chung đυ.ng này cậu phát hiện Lâm Tiểu Thừa không hề giống như lời đồn đại tùy hứng vô lễ như vậy, nhưng kém cỏi ngược lại là thật, tổng thể mà nói Lâm Tiểu Thừa không có khuyết điểm lớn gì, chỉ là không phù hợp kỳ vọng của mẹ con Lâm Tiểu Vi.
Lâm Tiểu Thừa cũng không ngu, hắn nghe được ra đại ca đây là đang đuổi người, nhưng hắn vẫn không thể đi, tạm không nó Lâm Tiểu Vi và Tống Minh sẽ đối phó Lâm Tiểu Khởi thế nào mình cũng rất thích cảm giác ở bên cạnh cậu, hắn thật sự không muốn lại trở lại Lâm gia.
Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là làm bộ như mình cái gì cũng không hiểu nói: "Đại ca anh cũng đừng lo lắng chuyện này, em đã sớm nói với bọn họ, em muốn ở chỗ này thêm đoạn thời gian nữa, anh sẽ không không hoan nghênh em đi?"
"Sao sẽ chứ." Lâm Tiểu Khởi ngượng ngùng cười một tiếng, tôi chính là không muốn để cho cậu tiếp tục ở lại.
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, em còn sợ đại ca không thích em chứ, nhưng em rất thích đại ca và Tiểu Bồng Hao, vừa nghĩ tới em còn có hai người làm người thân liền rất vui vẻ, em chưa từng vui vẻ qua như vậy."
Lâm Tiểu Khởi nhìn thần sắc hắn không giống làm bộ, mấy ngày này cậu cũng nhìn ra đứa nhỏ này đối với mình rất ỷ lại, đối với Bồng Hao không tồi, hắn không giống mấy người Lâm gia kia.
Vỗ vỗ vai Lâm Tiểu Thừa, Lâm Tiểu Khởi mới phát hiện hắn đều cao hơn mình: "Cậu nếu nguyện ý liền ở thành phố Hải Lam đi, nhưng có một điểm, tôi nghe qua mấy chuyện hoang đường của cậu trước kia, bất kể là thật hay giả, nếu như cậu còn muốn tiếp tục ở tôi hi vọng cậu có thể giữ mình trong sạch, mấy thói quen xấu kia cũng thay đổi chút, tôi không muốn nghe thấy người khác nói xấu em trai tôi, cậu hiểu?"
Nếu như là lời của bạn bè Lâm Tiểu Khởi cũng sẽ không nói gì, cậu cũng không tốt tham dự vào cuộc sống của người khác, nhưng Lâm Tiểu Thừa đã muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu, cậu cũng không chán ghét đứa em trai này, thậm chí coi hắn như người của mình nhìn, vậy Lâm Tiểu Thừa liền phải đem mấy tật xấu trước kia của hắn hết thảy sửa lại.
Cậu là người tự ràng buộc, nếu như Lâm Tiểu Thừa không thể chịu đựng được điểm này bọn họ cũng không có cần thiết tiếp tục lui tới nữa.
Lâm Tiểu Thừa không ngừng gật đầu đáp ứng, vừa nghe được Lâm Tiểu Khởi thừa nhận đứa em trai hắn đây liền đã vui mừng vô cùng, lại nói hắn quá khứ làm như vậy cũng là phát tiết bất mãn đối với Lâm gia, cũng là một loại mất cảm giác đối với người khác, hiện tại đổi nơi mới có thể trải qua một cuộc sống khác hắn cũng không muốn tiếp tục trở lại quá khứ nữa.
Có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Lâm Tiểu Khởi tốt nhất, hắn có thể tùy thời bảo vệ an toàn của Lâm Tiểu Khởi, Tống Minh đã tới thành phố Hải Lam, ở trong bóng tối rình mò, nếu như mình tiếp tục không động thủ e rằng Tống Minh cũng không có kiên nhẫn kia, hướng Lâm Tiểu Khởi nói ra chuyện lửa xém lông mày này, chỉ là hắn phải mở miệng thế nào?
"Ấp a ấp úng có lời gì cứ nói." Lâm Tiểu Khởi phê văn kiện lúc nghỉ ngơi liền nhìn thấy biểu tình Lâm Tiểu Thừa nhìn mình ấp úng.
Quản lý chuyện công ty lâu như vậy Lâm Tiểu Khởi cũng học chút khí thế cấp trên, cậu lời này mặc dù đơn giản nghe vào trong tai Lâm Tiểu Thừa lại giống như mìn bạo phá, đem Lâm Tiểu Thừa dọa nhảy một cái, hơn nữa Lâm Tiểu Khởi cùng Lâm Mộ Thành trên bề ngoài mấy phần tương tự, không biết sao Lâm Tiểu Thừa lại giống như là nhìn thấy người cha nghiêm túc như vậy không dám nói chuyện nữa.
Lâm Tiểu Khởi thấy hắn ngẩn người ngốc ngốc cũng không có tiếp tục hỏi, chỉ mong hắn không có ý đồ gì khác, đừng làm cho mình nhìn lầm hắn.
Bởi vì nhiệm vụ ban đầu của mình không quá vẻ vang, Lâm Tiểu Thừa lại lún sâu vào trong thân tình Lâm Tiểu Khởi mang tới cho hắn, hắn càng thêm không dám nói thật với Lâm Tiểu Khởi, hắn thật vất vả có được đồng ý của đại ca, vạn nhất nói ra bị hủy làm sao bây giờ, hắn không dám đánh cược lần này, Lâm Tiểu Thừa thề hắn muốn ở sau lưng bảo vệ tốt đại ca!
Rất nhanh Lâm Tiểu Thừa liền không có lo lắng phương diện này nữa, bởi vì Nguyên Uyên trở lại.
Nguyên Uyên đầu tiên là xoi mói đem Lâm Tiểu Thừa từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó liền lôi kéo Lâm Tiểu Khởi nói vài chuyện gia đình bình thường, hỏi một chút cậu mấy ngày này trải qua thế nào, mặc dù bọn họ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, nhưng mặt đối mặt nói càng có cảm giác, sau đó lại hỏi một chút Bồng Hao có làm ầm ĩ hay không a, ăn uống vui chơi có tốt hay không a.
Nói nhiều như vậy nói tới cuối cùng mới hỏi tới Lâm Tiểu Thừa.
Nguyên Uyên ghét bỏ nói: "Cậu ta sao lại ở đây?"
Lâm Tiểu Khởi không biết làm sao đành phải cùng Nguyên Uyên giải thích một lần Lâm Tiểu Thừa rời nhà ra đi, mặc dù lời này ngay cả bản thân cậu đều không tin, bất quá cậu vẫn là nói vài lời tốt về Lâm Tiểu Thừa.
Lâm Tiểu Thừa cũng bất động thanh sắc đánh giá Nguyên Uyên, hắn là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, Nguyên Uyên lúc ở Lâm gia hắn còn nhỏ, không có ấn tượng gì, lúc này nhìn nam nhân làm cho chị gái hắn canh cánh trong lòng không chừa thủ đoạn nào cũng muốn có được này phải cảm thán xuất sắc của Nguyên Uyên, nhưng là nhìn thế nào Nguyên Uyên và Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ đều là một nhà hài hòa hạnh phúc, lại nghĩ một chút bộ dạng Lâm Tiểu Vi kẹp ở giữa bọn họ nhìn thế nào cũng không làm sao thoải mái, thật là lam nhan họa thủy, Lâm Tiểu Thừa mặc niệm một câu.