Nghe được tiếng cãi vã, Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên đứng dậy đi tới, chỉ thấy một nữ nhật mặc trang phục diêm dúa dễ thương chỉ tay vào Giản Tɧẩʍ ɖυ kinh hỉ nhìn gã.
Giản Tɧẩʍ ɖυ ngạc nhiên, gã căn bản đều không nhớ được còn có người tên như thế, năm đó hồi đại học gã và Mộng Lạc Dịch đã sớm ở chung một chỗ, nhưng gã ăn mặn vốn không kiêng kị, người đến ai cũng không cự tuyệt, hơn nữa Mông Lạc Dịch từ trước đến giờ là một người điệu thấp, quan hệ của bọn họ ngoại trừ bạn bè gần gũi kỳ thực người biết cũng không nhiều, mà cho dù bạn của Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng không cho rằng gã sẽ đối với Mông Lạc Dịch có chân tình bao sâu, cho nên nam nam nữ nữ không biết nội tình tiếp tục bổ nhào lên người gã không ít.
Nữ nhân trước mặt này gã thật đúng nhà không nhận ra, người trước kia cùng gã trải qua một đêm không ít, nếu như mỗi người đều nhớ vậy cũng quá tốn não rồi, bất quá từ lúc nữ nhân này xuất hiện sắc mặt gã cũng rất kém, không biết gần đây trêu ghẹo cái thứ gì không tốt, mỗi lần lúc tình cảm của gã và Mông Lạc Dịch có chút tiến triển luôn sẽ có người lòi ra một ít loạn thất bát tao tới quấy nhiễu.
Giờ này khắc này gã nhìn lén về phía Mông Lạc Dịch đứng ở một bên rũ mắt, sắc mặt đối phương nhìn không ra biểu tình khiến trong lòng gã càng thêm thấp thỏm bất an, gã đè nén tức giận sắp bộc phát ra, dùng hết ngữ khí bình tĩnh nói với nữ nhân tự xưng là bạn gái cũ của gã kia: "Xin lỗi, vị...... nữ sĩ này, tôi không nhận ra cô."
Lời của gã rất rõ ràng, nếu như là người thông minh liền sẽ không tiếp tục dây dưa nữa, bất quá nói lại, nếu như là người thông mình cũng sẽ không tùy tiện chỉ vào Giản Tɧẩʍ ɖυ nói gã là bạn trai cũ.
Nhưng Tiết Giai hiển nhiên không phải là người bình thường, cô nàng xoay xoay con ngươi liền nhìn thấy Mông Lạc Dịch Giản Tɧẩʍ ɖυ vẫn luôn chú ý, sau đó di chuyển đối tượng: "Mông Lạc Dịch, tôi liền biết là anh, không nghĩ tới nhiều năm như vậy các anh còn có thể vẫn luôn cùng nhau, tuy nói tình thâm không đổi đúng là làm cho người ta hâm mộ, nhưng nếu như loại tình cảm này vi phạm đạo đức luân lý liền không tốt."
Hai người bị cô nàng nhắc tới "Tình thâm không đổi" Trên mặt đồng thời xuất hiện rõ ràng thần sắc mất tự nhiên, bất quá Mông Lạc Dịch rất nhanh điều chỉnh tốt biểu tình của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ ông trời đều đang nhắc nhở hắn không nên tiếp tục ở chung một chỗ với tên tra này, trong thời gian ngắn như vậy liên tiếp xuất hiện hai bạn gái cũ của Giản Tɧẩʍ ɖυ, nếu là lúc trước trong lòng hắn không biết sẽ có bao khổ sở, có lẽ là sau khi triệt để chia tay không tiếp tục ôm lấy hi vọng, có lẽ đối với Giản Tɧẩʍ ɖυ người này đã sớm thất vọng cực độ, hiện tại đối mặt tình huống như thế hắn chỉ muốn trở lại quá khứ cho mình một cái tát, hắn trước kia đến tột cùng coi trọng một người như thế nào!
Nhưng thanh âm Tiết Giai vừa dứt liền có một nam nhân khôi ngô đứng ra lớn tiếng: "Em gái, đừng nói lời vô ích với bọn họ, hai nam nhân ở chung một chỗ chít chít oai oai không ngại mất mặt, em tìm Vương Bát Đản họ Giản kia nhiều năm như vậy rốt cục để cho chúng ta tóm được rồi, mặc kệ nói như thế nào em đã sinh con trai cho họ Giản gã, họ Giản gã nếu như còn dám lòng lang dạ sói không thừa nhận chúng ta tìm tới trong nhà gã đi, để cho cha mẹ gã tới bình luận phân xử!"
Lời này vừa rơi xuống Giản Tɧẩʍ ɖυ và Mông Lạc Dịch đều mộng, bọn họ đều không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, nữ nhân trước mắt này sinh con trai cho gã, Giản Tɧẩʍ ɖυ không thể tin đem ánh mắt từ đại hán khôi ngô đang nói chuyện chuyển dời đến trên mặt Tiết Giai, cố gắng phân biệt thật giả lời nói này.
Gã ở bên ngoài ăn chơi trác táng nhiều năm như vậy không phải là không có người lấy mang thai tới để uy hϊếp gã, nhưng đối với gã mà nói những người đó vui đùa một chút cũng dễ làm thôi, phàm là có con gã đều đưa tiền để cho người ta đi xóa sạch, mặc dù Mông Gia Gia không được gã thích, nhưng đứa bé này dù sao cũng là người gã "thích nhất" sinh, ban đầu cũng là một sinh mệnh nhỏ được gã mong đợi, ngoại trừ Mông Gia Gia gã không thể tưởng tượng người khác sinh con cho gã là như thế nào.
Sắc mặt Mông Lạc Dịch trầm một chút, sau đó chính là thoải mái vân đạm phong khinh, Giản Tɧẩʍ ɖυ đều đã có con khác rồi sẽ không có lý do tiếp tục tới dây dưa mình, tin tưởng người Giản gia nhìn thấy đứa nhỏ được một nữ nhân sinh ra hẳn là vui mừng, hắn biết Giản gia bởi vì chia rẽ hắn và Giản Tɧẩʍ ɖυ đã sớm nói quá cho dù là gã cưới một nữ nhân môn không đăng hộ không đối cũng không sao, chỉ cần Giản Tɧẩʍ ɖυ nguyện ý cùng nữ nhân ở chung một chỗ cái gì cũng dễ nói.
"Chúc mừng." Hắn nói với Giản Tɧẩʍ ɖυ hai chữ này liền chuẩn bị rời đi, về phần những chuyện khác cũng không phải hắn nên bận tâm.
Giản Tɧẩʍ ɖυ luống cuống kéo cánh tay hắn, lo lắng giải thích: "Không phải...... Em đừng nghe hắn ta một phía nói bậy."
Sau đó ánh mắt gã nhìn hai huynh muội đối diện mang theo lệ sắc: "Đừng vô căn cứ, tôi căn bản không nhận ra cô, tùy tùy tiện tiện từ chỗ nào lòi ra một nữ nhân đều có thể sinh con của tôi, chẳng lẽ tôi ngu ngốc sao?"
Lời này của gã là giải thích với Mộng Lạc Dịch, nhưng đại hán Tiết Lập bên kia không vui, hắn giơ nắm đấm liền xông lên đánh Giản Tɧẩʍ ɖυ một quyền, sau một quyền còn không đã nghiền, lại đánh thêm mấy cái, Mông Lạc Dịch lạnh lùng nhìn tràng diện này cũng không đi tới kéo bọn họ ra, chuyện Tiết Lập đang tiến hành hắn đã sớm muốn làm rồi, hắn không có nhân cơ hội đánh gã thêm mấy cái đã là tốt lắm rồi.
Bên kia Tiết Giai nhìn anh trai Giản Tɧẩʍ ɖυ nôn nóng không biết nên làm sao bây giờ, cô một nữ nhân hiển nhiên là không thể nào không thể nào kéo bọn họ ra, sau đó liền liếc mắt nhìn thấy Mông Lạc Dịch đứng ở bên cạnh ôm cánh tay thờ ơ quan sát.
"Anh không tới kéo bọn họ ra sao?" Tiết Giai oán giận nói, cô đã sớm nhìn Mông Lạc Dịch không lọt mắt rồi, một người đàn ông vì tiền cam nguyện khuất phục dưới thân một nam nhân khác, thật là buồn nôn, Giản Tɧẩʍ ɖυ nam nhân tuấn tú như vậy đương nhiên phải do nữ nhân nổi bật như mình tới mới xứng với anh ấy, Mông Lạc Dịch tính là cái gì.
Mông Lạc Dịch nhàm chán nhìn nữ nhân này một cái: "Bọn họ đánh nhau có liên quan gì tới tôi sao?"
Tiết Giai tức giận chỉ trích hắn: "Anh cùng Giản Tɧẩʍ ɖυ dầu gì ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, hiện tại lại thấy chết mà không cứu, lương tâm của anh bị chó ăn rồi hả?"
Lâm Tiểu Khởi mới vừa cùng Nguyên Uyên đi tới nơi này nghe được lời cô ta một trận im lặng, bọn họ ở phía xa mặc dù không biết chân tướng sự việc, nhưng cũng nhìn thấy hán tử đánh Giản Tɧẩʍ ɖυ kia là Tiết Giai mang đến, hiện tại Tiết Giai không tới kéo bọn họ ra ngược lại nổi giận với Mông Lạc Dịch, sóng não này......
(các thím điền vào chỗ trống đi =)))))"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên cũng không có ý tứ tiến lên hỗ trợ, Nguyên Uyên vốn không phải người xen vào việc của người khác, nếu như không phải là Lâm Tiểu Khởi anh cũng sẽ không nhàn hạ thoải mái tới nơi này dã ngoại, mà Lâm Tiểu Khởi đã sớm nhìn không thuận mắt Giản Tɧẩʍ ɖυ rồi, để cho gã chịu một trận đánh thật là tiện nghi gã.
Mông Lạc Dịch hoàn hồn: "Giống y lần trước ở trung tâm thương mại."
Một câu nói ngắn ngủi Lâm Tiểu Khởi liền hiểu, hóa ra cũng là người bị tra nam vứt bỏ tới trả thù sao, cậu cẩn thận đánh giá một chút nữ nhân này cùng hán tử ấn Giản Tɧẩʍ ɖυ điên cuồng đánh kia, phán đoán một chút chênh lệch ngoại hình hai người tính ra Giản Tɧẩʍ ɖυ hẳn sẽ không phẩm vị tới mức nɠɵạı ŧìиɧ tìm một thụ kiểu hán tử, cho nên kỳ thực bị tra hẳn là cô nương trước mắt đi, bất quá cô nương này lại còn vì Giản Tɧẩʍ ɖυ nói hộ, thật là một trái tim thánh mẫu a.
Giản Tɧẩʍ ɖυ cách đó không xa bị đánh thật vất vả tránh thoát Tiết Lập, lăn mấy cái lăn qua một bên: "Chó điên a mày, đíu hiểu cái gì đã đánh người!"
Giản Đại thiếu gia cho tới bây giờ đều là kim tôn ngọc quý, chưa từng bị đánh uất ức qua như vậy, huống chi còn là trước mặt người mình đang theo đuổi, bình thường Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng có rèn luyện thân thể, thể trạng gã so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, một mình đơn độc đấy hai ba không thành vấn đề, nhưng cũng không biết Tiết Lập sử dụng công phu gì, Giản Tɧẩʍ ɖυ dưới tay hắn đánh không được, đã bị đánh một trận.
Giản Tɧẩʍ ɖυ cơ hồ nôn ra một búng máu, nữ nhân này lại dám trêu gã như thế, gã đẩy tay Tiết Gia đang đỡ gã ra: "Đừng quấn tôi nữa, tôi với cô không có nửa điểm quan hệ."
Kỳ thực mặc dù lúc trước gã nói không nhận ra Tiết Giai nhưng trong lòng lại không đáy, dù sao nữa nhân đã từng của gã không ít, vị này mặc dù nhận không ra nhưng có lẽ cô ta nói là thật, bất quá muốn nói nữ nhân này sinh con cho gã gã lại không tin, khẳng định giống mấy người trước kia tới đều để lừa tiền, sau khi bị đánh một trận ấn tượng của gã đối với hai huynh muội này càng kém.
Tiết Giai không thuận theo không buông tha quấn gã: "Sao có thể không liên quan chứ, em đã sinh cho anh một đứa con, hiện tại cũng hơn một tuổi rồi, nó đang ở gần đây do mẹ em mang theo, anh nếu không tin em lập tức liền để cho nó tới đây."
Giản Tɧẩʍ ɖυ cơ hồ chột dạ, gã lui lại mấy bước cất cao thanh âm nói: "Đừng nói nhảm! Tôi chỉ có một đứa con, đang ở bên kia chơi!"
Lúc này trong lòng gã nghĩ tất cả đều là nữ nhân này thật sự sinh con cho gã Mông Lạc Dịch nhất định sẽ không tha thứ gã, vì vậy ngay cả Mông Gia Gia nhìn qua cũng không khiến người chán ghét nữa, dù sao đứa nhỏ mà người mình yêu sinh ra cùng con của mình theo lời một người xa lạ khác biệt rất lớn.
Gã ôm đầu liều mạng mà tìm mâu thuẫn trong lời nói của Tiết Giai: "Đúng, cô cũng nói chúng ta hồi đại học từng có...... một đoạn như vậy, con trai cô mới hơn 1 tuổi, như thế nào lại là của tôi, tôi đã tốt nghiệp 7 năm rồi, đừng lừa tôi!"
Nhất định là nữ nhân này đang nói láo, Giản Tɧẩʍ ɖυ tuyệt đối không tin sẽ có người khác sinh con của gã, chỉ có Mộng Lạc Dịch, chỉ có hắn có tư cách sinh con của mình, không sai, Gia Gia mới là con của gã, những nhười khác cái gì cũng không phải!
Tiết Giai nghe lời của gã che miệng cười một tiếng, trên mặt thế nhưng lộ ra mấy phần ngượng ngùng: "Anh quên rồi, hai năm trước chúng ta ở thành phố Tử Hà gặp lại, ngày đó anh uống say, bên cạnh lại không có người, liền kéo em......"
"Em cũng không nghĩ tới sau lần đó em thế nhưng mang thai, sau đó đi tìm anh như thế nào cũng không tìm được anh, không thể làm gì khác hơn là một mình sinh con, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này gặp anh, thật là có duyên."
Tiết Giai không che dấu được sắc mặt vui mừng trên mặt, đem kinh nghiệm hai năm qua của cô ta êm tai mà nói, Giản Tɧẩʍ ɖυ nghe được sắc mặt càng ngày càng đen.
Hai năm trước? Hắn một chút cũng không nhớ rõ được chứ!
Đang nói một bác gái trung niên trong ngực ôm một đứa nhỏ vội vàng chạy tới, vừa đi vừa lớn tiếng gào: "Con gái, con xem như tìm được cha của bảo bảo, cái này thật tốt quá, một nhà các con có thể đoàn tụ rồi."
Đối mặt tình huống như thế Giản Tɧẩʍ ɖυ không biết nên làm thế nào mới tốt, gã quay đầu nhìn về phía Mông Lạc Dịch, nhưng đối phương đã sớm tới nơi xa tìm Gia Gia rồi, còn có một nhà ba người khác đều rời đi.
_______________
Cầu ủng hộ bộ mới "Hey, em là mặt trời nhỏ của anh" TT^TT *chớp chớp*