Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 48: Picnic

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối Lâm Tiểu Khởi sau khi mỹ mãn hưởng dụng một bữa tiệc lớn Nguyên Uyên kéo cậu vào phòng tắm hưởng dụng bữa tiệc lớn của mình, Bồng Hao không ở nhà Lâm Tiểu Khởi cũng không có cố kỵ, hai người từ phòng tắm đến trên giường giằng co hơn nửa buổi tối, cuối cùng Lâm Tiểu Khởi mệt mở nằm trong ngực Nguyên Uyên bán nhắm mắt lại.

"Ê, điện thoại anh kêu kìa." Lâm Tiểu Khởi đẩy đẩy Nguyên Uyên, mặc dù cậu mệt mỏi muốn chết nhưng thời gian như thế này mạc danh không muốn ngủ, chỉ muốn an tĩnh cùng Nguyên Uyên ngốc ở một chỗ.

"Đừng để ý tới nó." Nguyên Uyên cũng lười nhúc nhích, nhìn cũng không nhìn điện thoại phát sáng cách đó không xa, cho dù ai sau khi vừa mới cùng người yêu ôn tồn cũng không hi vọng bị người khác quấy rầy, sớm biết đã tắt điện thoại, tốt nhất không phải là trợ lý bảo thủ kia của anh gọi tới, bằng không một tuần kế tiếp hắn liền chờ bị công việc không giới hạn chìm ngập đi.

Hòa trợ lý đang ở chợ đêm ăn khuya đột nhiên hắt xì hơi, rước lấy một cái khinh bỉ của bạn gái hắn, từ sáng đến tối bận rộn công tác, thật vất vả bồi lão nương đi dạo phố còn không chuyên tâm!

Điện thoại di động sau khi vang lên một lần không bao lâu tiếp tục vang lên, Lâm Tiểu Khởi xoay mình lăn một cái ra khỏi cái ôm của Nguyên Uyên, lăn tới bên kia giường, "Phiền quá, mau nghe điện thoại, nói không chừng có đại sự cứu vớt trái đất đang chờ anh đấy."

Nguyên Uyên bất đắc dĩ đứng dậy cầm lấy điện thoại, chuẩn bị nhìn rõ ràng tên bên trên sau đó hung hăng nhớ kĩ một món, nhưng là...... Anh kinh ngạc nhìn cái tên này, không biết đối phương tại sao sẽ nửa đêm canh ba gọi điện thoại cho anh.

"Tần Tễ?"

Cái tên này thành công hấp dẫn đến lực chú ý của Lâm Tiểu Khởi, đây không phải "chân ái" của Nguyên Uyên trong miệng Kha Tòng ngày đó lúc đi tìm cậu ra ngoài sao? Vị "chân ái" trong truyền thuyết này không phải đã xuất ngoại, như thế nào hơn nửa đêm lại gọi điện thoại tới cho Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi bò dậy tiến tới bên cạnh Nguyên Uyên vểnh tai.

Nguyên Uyên không hiểu ra sao nhìn cậu một cái, thanh âm Tần Tễ đầu bên kia điện thoại đã truyền đến: "Nguyên Uyên, tớ về nước rồi, chúng ta gặp mặt một lần đi."

Hai ngón tay Lâm Tiểu Khởi cấu lên cánh tay anh, về nước thì về nước, còn tình ý liên tục gọi điện thoại cho người khác ngươi có ý gì, không biết Nguyên Uyên bây giờ là người có gia có thất sao, dưới phẫn nộ Lâm Tiểu Khởi nhéo thịt trên cánh tay anh xoay tròn 90 độ.

"Ss!" Nguyên Uyên cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lâm Tiểu Khởi, cầm di động ra ở trên môi cậu chụt một cái, sau đó hai người nằm xuống để cho Lâm Tiểu Khởi gối lên ngực anh, mới chậm rãi cầm điện thoại tới bên tai.

"Hẹn thời gian tới Đỉnh Duyệt đón gió tẩy trần cho cậu." Dù sao năm đó ở trong đại học quan hệ của anh và Tần Tễ coi như không tệ, nếu không phải sau đó xuất hiện chuyện kia, suy nghĩ một chút lại thêm một câu, "Nhưng mang theo người nhà."

Nếu không Tiểu Khởi nhà anh lại muốn ăn giấm.

Tần Tễ đợi rất lâu mới chờ được một câu nói như vậy, y về nước mấy ngày rồi, mặc dù nghe người ta nói Nguyên Uyên cùng người khác ở chung một chỗ nhưng y cuối cùng không từ bỏ ý định, dựa theo y biết nhiều năm như vậy Nguyên Uyên đều là một mình vượt trải qua, cùng bạn trai hiện tại này thời gian ở chung một chỗ không lâu, chút hi vọng y vốn ôm ấp bị câu nói sau cùng của Nguyên Uyên triệt để đánh vỡ.

Y khó khăn nói: "Hóa ra cậu đã kết hôn rồi sao?" Cuộc nói chuyện bất đắc dĩ này, mặc dù chuyện của Nguyên Uyên y đã sớm biết nhất thanh nhị sở, nhưng vẫn là làm bộ cái gì cũng không biết, không có ai hi vọng tất cả của mình bị người khác nắm trong tay, nhất là nam nhân giống như Nguyên Uyên.

Những lời này của y nhắc nhở Nguyên Uyên, nghĩ đến mình và Lâm Tiểu Khởi còn chưa có danh phận chính thức liền tâm tắc, Lâm Tiểu Khởi nằm bên cạnh anh cũng nghe thấy lời Tần Tễ, cào anh muốn nghe anh sẽ nói như thế nào.

"Sắp rồi, chỉ cần Tiểu Khởi nhà tớ đáp ứng cầu hôn của tớ liền có thể lập tức cử hành hôn lễ." Lời này là nói với Tần Tễ, cũng là nói cho Tiểu Khởi nghe, anh không ngần ngại đem chuyện của bọn họ chiêu cáo thiên hạ.

"Ai muốn kết hôn với anh!" Không đợi Nguyên Uyên cúp điện thoại Lâm Tiểu Khởi liền nhẹ nhàng tới một câu như vậy, trên mặt lại không che dấu được vui sướиɠ, cậu mới sẽ không thừa nhận nghe được câu này trong lòng vui tới nở hoa đâu.

Mặc dù Lâm Tiểu Khởi thanh âm không lớn nhưng đủ để cho Tần Tễ nghe rõ ràng, Tần Tễ vốn là khuôn mặt cứng ngắc lại càng cứng hơn: "Tới lúc đó chuẩn bị cho cậu một bao lì xì lớn." Y không có dũng khí tiếp tục đối thoại nữa.

Lâm Tiểu Khởi nhìn Nguyên Uyên tắt điện thoại di động đặt tới đầu giường, sau đó nằm xuống gắt gao ôm cậu vào trong ngực, mặc dù có tâm tắc Tần Tễ ném tới cũng bị nụ hôn kế tiếp của Nguyên Uyên triêu trừ.

"Đừng tính toàn giấu đầu hở đuôi." Lâm Tiểu Khởi mồm miệng không rõ nói, một bên gạt bàn tay to quấn trên người cậu, nam nhân này tinh lực dồi dào thật là không biết mệt mỏi, "Điện thoại vừa nãy anh còn chưa giải thích cho em đâu!"

"Đó đều là người râu ria." Nguyên Uyên tiếp tục ở trên người cậu động tác mại lực.

......

Sáng hôm sau trợ lý của Lâm Tiểu Khởi lần đầu tiên nhận được điện thoại xin nghỉ nửa ngày của Lâm Tiểu Khởi.

Lúc bận rộn lên thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một tuần lễ lại trôi qua, cuối tuần này Bồng Hao được Mông Gia Gia muốn mời ra ngoài chơi. Mông Lạc Dịch bởi vì vẫn luôn bận rộn thời gian có thể bầu bạn với con không nhiều lắm, lần này rốt cục có thể bỏ ra thời gian một ngày cùng Gia Gia cùng nhau chơi đùa, Gia Gia lại đề xuất muốn cùng mang theo Bồng Hao cùng nhau chơi.

Bởi vì chuyện lần trước ở trung tâm thương mại Giản Tɧẩʍ ɖυ đã mấy ngày không mặt mũi đến tìm hắn, Mông Lạc Dịch trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng biết tính tình Giản Tɧẩʍ ɖυ không thể nào dễ dàng vứt bỏ, đối với gã mà nói không chiếm được mới là tốt nhất.

Cho dù mình thật sự là cái gọi là chân ái của gã, cũng không thể là duy nhất trong lòng gã, cùng Giản Tɧẩʍ ɖυ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy Mông Lạc Dịch đã sớm nhìn thấu gã, lúc trước bọn họ chưa chia tay đã gập ghềnh, nếu như không phải mình trước tiên đề xuất chia ta chắc hẳn Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng sẽ không đối với hắn nhớ mãi không quên, mặc dù Giản Tɧẩʍ ɖυ thật sự thống khổ qua, hối hận qua, sau khi rời khỏi mình còn không phải vẫn như cũ dây dưa không rõ với người khác, lời của gã cũng không thể tin tưởng thêm nữa.

Mấy tháng trước lúc Giản Tɧẩʍ ɖυ lại lần nữa đến bên cạnh hắn làm mấy chuyện nhỏ nhặt hắn không phải không có dao động qua, ngoại trừ biết dỗ hắn vui vẻ Giản Tɧẩʍ ɖυ nói chuyện với Gia Gia cũng tốt, cùng thái độ lúc trước kia hận không thể Gia Gia không tồn tại giống như hai người khác nhau, nếu như không phải Gia Gia vẫn như cũ đối với lấy lòng của Giản Tɧẩʍ ɖυ thờ ơ hắn cũng sẽ không vẫn luôn lạnh nhạt Giản Tɧẩʍ ɖυ, nghĩ tới đây trên mặt Mông Lạc Dịch lộ ra nụ cười đắng chát, hắn một người ở trong xã hội mò mẫm leo trèo lăn lộ mấy chục năm ánh mắt nhìn người lại kém một đứa nhỏ 4 tuổi, có ẽ chính là bởi vì Gia Gia cảm nhận được Giản Tɧẩʍ ɖυ đối với bé không phải thật tâm mới vẫn trầm mặc giống như quá khứ.

Mông Lạc Dịch duy nhất may mắn chính là Gia Gia còn ở lại bên cạnh hắn, bởi vì Gia Gia là đứa trẻ hai nam nhân sinh ra, gia đình truyền thống kia của Giản Tɧẩʍ ɖυ không chịu nhận, ngược lại sợ Mông Lạc Dịch mang theo Gia Gia quấn lấy Giản gia bọn họ.

Hắn bản thân là một cô nhi, từ nhỏ ở viện phúc lợi trưởng thành, không có người thân cận khác, sau khi cùng Giản Tɧẩʍ ɖυ ở chung một chỗ liền coi Giản Tɧẩʍ ɖυ trở thành người thân duy nhất của mình, hiện tại hắn duy nhất trân quý chính là Gia Gia.

Trải qua thương lượng, người hai nhà quyết định mang theo bọn nhỏ tới công viên gần nhà Lâm Tiểu Khởi dã ngoại, nơi này cách nhà trẻ gần hoàn cảnh lại tốt, cách nhà Mông Lạc Dịch cũng không tính là quá xa.

Lâm Tiểu Khởi buổi tối trước một ngày đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn picnic ngày mai cần mang theo cùng những đồ dùng khác, Nguyên Uyên vì hoạt động ngày mai cùng con yêu còn đang ở công ty tăng ca, Bồng Hao ở một bên thỉnh thoảng chỉ huy cậu phải mang cái này không nên mang cái kia, ngoại trừ đồ ăn ngon còn muốn mang theo đồ chơi Nguyên Uyên mới mua cho nhóc, cho nên sau khi Lâm Tiểu Khởi chuẩn bị xong đồ đạc liền phát hiện chỉ có đi picnic một lần thế nhưng mang theo nhiều đồ như vậy!

Lúc Lâm Tiểu Khởi bận rộn trong nhà tới vị khách không mời mà đến.

Lâm Tiểu Khởi cách cửa sổ nhìn sắc trời một chút: "Sao cậu tới buổi tối?"

Từ lần trước sau khi cùng Chu Chu tới sân bay tiễn Vi Ny liền cũng không nhìn thấy y nữa, mà hiện tại thấy Chu Chu tiều tụy thậm chí sắc mặt nhợt nhạt Lâm Tiểu Khởi không khỏi hoài nghi y gần đây có phải hàng đêm sênh ca túng gì đó quá độ hay không.

"Cậu nên hảo hảo bồi bổ chút." Lâm Tiểu Khởi nói như vậy để cho Chu Chu vào cửa, cầm lấy chén đi rót nước cho y, sắc mặt Chu Chu thoạt nhìn thật sự quá kém, Lâm Tiểu Khởi cũng không biết nên nói với y cái gì mới tốt.

Chu Chu không có ngồi xuống, Lâm Tiểu Khởi lúc rót nước y đang ngẩn người, giọng nói cũng có chút vô lực: "Nói cho tớ biết địa chỉ của Vi Ny ở nước Mễ Thang."

"Tớ muốn đi tìm cô ấy." Chu Chu chém đinh chặt sắt nói, "Đừng dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn tớ, ban đầu tớ cũng không biết mình đối với cô ấy rốt cuộc là cảm giác gì, kể từ sau khi cô ấy đi tớ mới......"

"Cậu mới hiểu được cậu đã yêu cô ấy không phải cô ấy không lập gia đình đến chết cũng không đổi phải không?" Lâm Tiểu Khởi tiếp lời y nói, cậu như thế nào cảm thấy lời này có chút quen thuộc.

Chu Chu nhận lấy chén nước uống một hớp: "Không phải, nói tới có lẽ cậu không tin, trong khoảng thời gian này tớ tự giam mình ở trong phòng nhiều ngày như vậy cũng không nghĩ ra nguyên cớ, hôm nay tớ đột nhiên hiểu nếu như tớ chỉ là luôn luôn nghĩ như vậy có lẽ vĩnh viễn cũng không nghĩ ra kết quả, cho nên tớ quyết định đi tìm cô ấy."

Lâm Tiểu Khởi xoắn xuýt nhìn y, bắt đầu từ lúc cậu biết Chu Chu bên cạnh hàng này liền chưa từng gián đoạn qua nữ nhân, mà cậu cũng chưa từng thấy Chu Chu đối với ai nghiêm túc qua, có thể nói cậu còn chưa từng nhìn thấy Chu Chu bởi vì đoạn tình cảm kia thương tâm qua, Chu Chu chú trọng nhất bề ngoài, hình tượng hôm nay này cơ hồ có thể nói là đầu bù tóc rối.

Không biết thích của y có thể giữ vững bao lâu, Lâm Tiểu Khởi nghĩ như vậy.

Thấy cậu trầm mặc không nói, Chu Chu tiếp bộ đáng thương: "Cậu và Kỳ Việt đều có người mình thích rồi, trải qua hạnh phúc mỹ mãn, cậu nhẫn tâm nhìn một trong bạn tốt duy nhất hồi đại học của cậu cô đơn sao? Cậu cũng không biết mẹ tớ sau khi biết tớ có con gái để thích có bao cao hứng, tớ lúc này bên người còn chưa gặp được cô ấy đều bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị hôn lễ rồi."

Mặc dù nói có chút vô lại nhưng Chu Chu chớp đôi mắt nhỏ quả thật làm cho Lâm Tiểu Khởi cự tuyệt không được, cuối cùng cậu chỉ là cho Chu Chu một gợi ý nho nhỏ, mặc dù Chu Chu muốn tìm được Vi Ny còn có thể tốn chút thời gian, bất quá vậy cũng là một trong khảo nghiệm đối với y không phải sao? Chu Chu từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ, không trải qua ngăn trở gì, lần này ở trước mặt Vi Ny vấp phải trắc trở có lẽ là chuyện gian nan nhất y từ lúc chào đời tới nay gặp phải.

Trước khi đi Chu Chu cho Lâm Tiểu Khởi một nụ hôn gió: "Chờ lúc tớ và Vi Ny kết hôn nhất định cho cậu bao lì xì thật lớn."

Lâm Tiểu Khởi buồn cười nhìn y, người còn chưa nhìn thấy đã nghĩ tới kết hôn rồi, nhất định là bị Chu mẹ đầu độc quá sâu, cho dù Chu Chu lòng tin tràn đầy Vi Ny cũng không phải là dễ gạt, nhìn cô trước khi đi cự tuyệt Chu Chu không chút nào dài dòng liền biết, đường tình của Chu Chu nhất định không dễ đi.

Kể từ sau khi cùng một chỗ với Nguyên Uyên Lâm Tiểu Khởi liền cảm thấy loại tình yêu bình bình đạm đạm này của bọn họ mới là tốt nhất, mặc dù trước khi yêu nhau mỗi người đều trải qua thống khổ và đau khổ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy còn có thể lẫn nhau thẳng thắn không có chút nào giữ lại, cậu rất hài lòng trạng thái trước mắt.

Chỉ mong Chu Chu có thể có vận khí tốt.

Vốn tưởng rằng picnic hôm sau sẽ là trải nghiệm vui vẻ, chỉ tiếc sau khi Lâm Tiểu Khởi nhìn thấy Giản Tɧẩʍ ɖυ đi theo phía sau Mông Lạc Dịch liền không có hào hứng. Mông Lạc Dịch mang theo Mông Gia Gia đeo một cái túi thật to, Giản Tɧẩʍ ɖυ thì nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau bọn họ, mấy lần cố gắng giúp Mông Lạc Dịch đeo túi đều không có thành công, Mông Lạc Dịch đối với thái độ của hắn đã không phải là quan hệ bình thường ngày đó Lâm Tiểu Khởi ở trung tâm thương mại nhìn thấy, mà là loại lãnh đạm tới không muốn nói chuyện cùng gã.

Nghĩ đến ngày đó Mông Lạc Dịch nhìn thấu bộ mặt thật của Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng sẽ không tiếp tục vẻ mặt ôn hòa với hắn nữa, chỉ là Giản Tɧẩʍ ɖυ lại không biết từ mục đích gì vẫn luôn đi theo phía sau Mông Lạc Dịch.

Hai đứa nhỏ sau khi gặp mặt rất nhanh chóng chơi cùng một chỗ, mấy người lớn ở đây chuẩn bị đồ ăn dã ngoại, chuyện ngày đó Lâm Tiểu Khởi đầu đuôi nói cho Nguyên Uyên, mặc dù Nguyên Uyên chưa từng gặp Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng có thể đoán ra người kia là ai, vì vậy ba người không một ai để ý tới Giản Tɧẩʍ ɖυ.

Mà Giản Tɧẩʍ ɖυ lúc nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi liền ở trong lòng thầm mắng một câu, thật là oan gia ngõ hẹp, gã cho rằng Mông Lạc Dịch là cùng Mông Gia Gia hai người tới chơi đùa, ai biết còn có người khác, mà người cùng Mông Lạc Dịch hẹn hảo tử bất tử (*) lại chính là người hôm đó cùng một chỗ với Vi Ny, Giản Tɧẩʍ ɖυ trong lòng lập tức não bổ một trận âm mưu kinh thiên.

((*) hảo tử bất tử: như thế nào hết lần này tới lần khác chính là......)

Mặc dù ngày đó Lâm Tiểu Khởi cùng Mông Lạc Dịch chào hỏi, nhưng lúc ấy đang tức giận và khϊếp sợ Giản Tɧẩʍ ɖυ không có nghĩ sâu, hôm nay nhìn thấy bọn họ quen thuộc như thế Giản Tɧẩʍ ɖυ rất hoài nghi chuyện ở trung tâm thương mại có phải bị người an bài tốt một vở kịch, có lẽ mục đích chính là vì ngăn cản gã và Mông Lạc Dịch hợp lại.

Nhưng là hình như mấy người trước mắt cũng không có lý do làm như vậy, ngoại trừ Mông Lạc Dịch hai người rất rõ ràng là một đôi, bọn họ còn có con lớn bằng Gia Gia, mà Mông Lạc Dịch trước đó thái độ đối với gã đã tốt hơn nhiều, tốt tới mức khiến gã cơ hồ cho rằng bọn họ rất nhanh có thể ở chung một chỗ, sở dĩ nói suy nghĩ thật lâu Giản Tɧẩʍ ɖυ cũng không nghĩ ra nguyên cớ, nghĩ tiến lên hỗ trợ cũng không ai cho gã cơ hội, chọc ở một bên thập phần khó xử.

Mông Lạc Dịch lặng lẽ nói xin lỗi với Lâm Tiểu Khởi, hôm nay vốn là mang theo con trai cùng ra ngoài chơi đùa, nhưng lúc ra cửa Mông Lạc Dịch lại bị canh giữ ở ngoài cửa đi theo đám bọn họ mãi cho đến công viên, Bồng Hao và Gia Gia đối với cảm xúc đám người lớn không biết gì cả, giẫm trên mặt đất chơi đùa rất vui vẻ.

Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của người khác, Lâm Tiểu Khởi cũng không nên bình luận nhiều, cười cười nói không có gì, cho dù cậu vẫn là nhìn không lọt mắt trên tra Giản Tɧẩʍ ɖυ này, cũng không thể xông lên đánh người ta một trận, ánh mắt Lâm Tiểu Khởi nhìn về phía Giản Tɧẩʍ ɖυ càng ngày càng bất thiện, người này thật không có nhãn lực, không nhìn thấy bọn họ ở chỗ này chơi đùa rất tốt sao, lại cứ muốn ở đây sát phong cảnh.

Cậu chạy tới chỗ Nguyên Uyên ngồi dưới bóng cây kề tai nói nhỏ: "Người này thật đáng ghét, em vừa nhìn thấy gã cả người đều không tốt, chúng ta buổi chiều về nhà sớm một chút."

Nguyên Uyên vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo cậu ngồi xuống: "Anh nhớ trợ lý của em khó hiểu nhắc nhở qua em rất nhiều lần bảo em thận trọng từ lời nói đến việc làm, để cho gã nghe được em nói lại phiền phức."

Nói tuy rằng nói vậy, nhưng trong ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Tiểu Khởi tràn đầy sủng nịch, ngữ khí càng giống như là dung túng.

Lâm Tiểu Khởi trừng anh: "Em vốn là không thích hợp loại chuyện này, trước kia ở công ty nước Mễ Thang cũng là chủ yếu phụ trách nghiên cứu trò chơi, nếu không phải thằng cha kia nói trước tiên để cho em chống đỡ bề ngoài, chờ hắn mời tới nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý nghiệp vụ công ty em liền có thể lui ở tuyến 2 em mới không làm!"

Cậu trở về nước cũng không phải là bởi vì tiếp tục cuộc sống bận rộn trước kia, chỉ là nhìn thấy Nguyên Uyên có sự nghiệp của mfinh mà cậu lại mang theo Bồng Hao giống như người ăn không ngồi rồi mới một lần nữa trở lại công ty, trước mắt mà nói công việc của cậu là bận rộn chút, chờ thêm đoạn thời gian ổn định là tốt rồi.

Nguyên Uyên ước gì cậu không có mấy công việc loạn thất bát tao kia, bởi vì công việc thời gian cậu bầu bạn với bọn anh ít hơn rất nhiều, mỗi ngày đi sớm về trễ, còn không thể bồi anh như vậy như vậy.

Lúc Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên anh anh em em, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào, xen lẫn nam nam nữ nữ gầm lên cùng trách cứ.

Một giọng nữ nghe tới cực kỳ lợi hại la lớn: "Giản Tɧẩʍ ɖυ, tôi rốt cục tìm được anh, anh không nhớ tôi sao? Tôi là bạn gái hồi đại học của anh a."

_________________

Chương này dài hơn hẳn 1000 words =))))
« Chương TrướcChương Tiếp »