Xét thấy Chu Chu mặt dày không đạt được mục đích thề không bỏ qua, Lâm Tiểu Khởi ngay từ trước lúc trở về nước đã nghĩ kỹ lời giải thích. Về thân thế của Bồng Hao cậu có thể thêu dệt ra hàng vạn loại lời nói dối để lừa gạt người khác, nhưng cậu không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là người khác đồng cảm hoặc xem thường đối với Bồng Hao, huống chi Chu Chu là bạn tốt của cậu, cậu cũng không muốn lừa gạt y.
Bất quá một chuyện kế tiếp khiến Lâm Tiểu Khởi ứng phó không kịp, khiến cậu phải mang theo Bồng Hao xuất hiện trước mặt mọi người.
Hôm đó Chu Chu vừa vào cửa nhà Lâm Tiểu Khởi nhìn thấy Bồng Hao không có ở đây liền mở miệng mắng: "Đờ mờ, Mã Tín Viễn tên kia thật không phải thứ tốt đẹp gì, không phải là bởi vì năm đó cậu trong đại học ưu tú hơn hắn bộ dáng đẹp hơn hắn được hoan nghênh hơn hắn sao? Tên kia trong đám bạn bè nhìn thấy Ninh Nhạc đăng hình cậu và Bồng Hao, thế nhưng trong đám bạn học cũ phát tán lời đồn về cậu, nói Bồng Hao nhà cậu là con riêng, còn nói cậu ở nước ngoài sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, hỗn không nổi nữa mới về thành phố Hải Lam, sát, tớ đã tự mình đánh hắn một trận, cho hắn còn dám nói hưu nói vượn!"
Mã Tín Viễn là bạn học cùng lớp và bạn cùng phòng hồi đại học của bọn họ, gia thế mặc dù không bằng Chu Chu, ở thành phố Hải Lam lại cũng không thể khinh thường. Lúc ấy trong lớp bọn họ, ngoại trừ Chu Chu này dựa vào gia thế trở thành nhân vật bí ẩn trong lớp, Lâm Tiểu Khởi là nhân vật bí ẩn còn lại kia, tính cách không thích lui tới với người khác, trở thành nhân vật trong đề tài của lớp bọn họ, điều này khiến Mã Tín Viễn càng thêm căm tức, thường trong tối trong sáng gây sự với Lâm Tiểu Khởi, bất quá Lâm Tiểu Khởi bình thường đều không để ý tới hắn, khiến hắn có hỏa mà không có chỗ phát.
Lâm Tiểu Khởi nghe xong lời của y im lặng trầm mặc, thật ra thì y nói không sai, Bồng Hao đúng coi như là con riêng, hơn nữa là con riêng của hai nam nhân, cậu không dám tưởng tượng nếu như chuyện này bại lộ sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho mình và Bồng Hao, ảnh hưởng đối với người kia e rằng còn lớn hơn nữa.
Đủ rồi, cậu sao lại sẽ nhớ tới người kia chứ, không phải nói rõ rằng sau này gặp lại liền xem như là một người quen biết mà thôi, giống như trước kia vậy, cậu nhắm mắt lại, không chế tâm tình của mình.
"Sao cậu không nói lời nào hả? Hiện tại không phải là thời điểm để cậu trầm mặc, cậu hồi đại học nhịn hắn đủ rồi, hiện tại người ta đều khi dễ đến trên người con trai cậu rồi, cậu còn tính toán im lặng không lên tiếng sao!" Chu Chu thấy cậu hồi lâu không nói lời nào, cho là cậu còn muốn tiếp tục giống hồi đại học không thèm để ý tới trên tra này.
"Sao có thể, tớ chỉ đang suy nghĩ ứng phó chuyện này thế nào thôi, chẳng lẽ tớ muốn giống cậu hùng hùng hổ hổ coi như là xả giận sao?" Lâm Tiểu Khởi bình tĩnh nói, Mã Tín Viễn trong đám bạn học cũ mà nói cũng bất quá là tự chơi một mình, mọi người đều là người lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, ai còn có thể ngay cả chút lời nói này đều không phân biệt được thật giả, cũng chính là trên mặt mũi phụ họa y một tiếng.
"Tớ còn đánh hắn đấy." Chu Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, y cũng biết Lâm Tiểu Khởi vĩnh viễn đều là bộ dạng không nóng không lạnh này, chờ cậu nổi cáu phải chờ tới kiếp sau.
Tiểu Bồng Hao bảo bối, vẫn là phải dựa vào chú Chu Chu giúp cháu trút giận nha, y nghĩ dương dương tự đắc, không cần cám ơn chú, lần sau lúc gặp mặt nói thêm một câu với chú là được rồi.
Không sai! Yêu cầu của y với Bồng Hao chính là thấp như vậy, bởi vì Bồng Hao kể từ khi được ba ba dặn dò phải cảm ơn chú Chu Chu mỗi lần gặp mặt chỉ nói hai câu "Chào chú" "Cảm ơn chú", trêu chọc bé bé cũng không nói chuyện, một mình chạy đi. Chu Chu âm thầm đau khổ, y đến tột cùng đắc tội Tiểu Bồng Hao chỗ nào.
Tiếng lòng của Bồng Hao "Bởi vì lão bệnh xà tinh thực sự rất ấu trĩ a, con một chút cũng không muốn để ý tới chú ấy" đến từ trong giấc mơ.
"Cậu đánh hắn không có vấn đề gì đi?" Lâm Tiểu Khởi hỏi y, gia thế của Mã Tín Viễn mặc dù kém hơn Chu Chu, nhưng dù sao cũng không phải là người bình thường, Chu Chu đánh thì đánh, nháo lớn vẫn là không tốt, bằng hiểu rõ của cậu đối với Mã Tín Viễn, tên này chuyện gì cũng làm ra được.
"Có thể có vấn đề gì, chẳng lẽ hắn còn dám đánh trả tớ?" Chu Chu nói chẳng thèm để ý, người ở thành phố Hải Lam dám đánh y không có mấy người, rất không đúng dịp, Mã Tín Viễn còn không ở trong mấy phạm vi này.
Y biết Lâm Tiểu Khởi kỳ thực quan tâm y, liền hạ giọng nói: "Mấy năm nay hắn hỗn loạn cũng không có gì đặc biệt, vì tranh giành chút gia sản mà tranh giành cấu xé kịch liệt với mấy huynh đệ bổn gia, chưa nói hắn còn không phải là người mà Mã gia phát triển nhất, ở trong nhà không thể nói được cái gì, ngay cả Mã Thành Viễn được Lão gia tử của Mã gia coi trọng nhất gặp tớ cũng phải khách khách khí khí.
Chu Chu dù sao cũng là con trai độc nhất trong nhà, hết thảy tương lai của Chu gia đều là của y, Mã Tín Viễn chính là có ngốc cũng biết không thể đối nghịch với y. Năm đó hồi đại học Mã Tín Viễn liền đặc biệt ở cùng một ký túc xá với y, không nghĩ tới quan hệ không có tốt ngược lại bởi vì chuyện của Lâm Tiểu Khởi cơ hồ không đội trời chung, mấy năm nay Lâm Tiểu Khởi không ở trong nước, Mã Tín Viễn nghĩ tới các loại biện pháp bù đắp quan hệ với Chu Chu, Chu Chu cũng không thèm phản ứng tới hắn, vốn tưởng rằng Lâm Tiểu Khởi ở nước ngoài nhiều năm đại khái đã không còn lui tới với Chu Chu, ai ngờ hắn lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, coi như là bị Chu Chu đánh hắn cũng không dám nói toạc móng heo, bằng không người trong vòng nhìn thấy vị trí của Chu Chu ai còn dám hỗn với y.
Nghĩ tới nhà ai cũng có một đống chuyện bực mình, Mã Tín Viễn ở trong nhà cũng chưa từng tốt, Lâm Tiểu Khởi cũng yên lòng. Không phải là cậu nhỏ mọn, mà là cậu trước kia bởi vì có chút nguyên nhân mà lười phản ứng với tất cả người và việc xung quanh, Mã Tín Viễn nhiều lần khıêυ khí©h cậu cũng không đáp trả, hiện tại nhiều năm không gặp, Mã Tín Viễn ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy liền tung lời đồn về con của cậu trong đám bạn học, là người đều không thể chịu đựng, vũ nhục cậu thì không sao, nhưng vũ nhục con trai cậu thì không thể tha thứ được.
"Người ngu xuẩn như vậy còn muốn tranh đoạt tài sản, thật không sợ bị pháo hôi." Lâm Tiểu Khởi cười giễu cợt.
"Người anh em, cậu chừng nào thì nói lời ác độc như vậy rồi." Chu Chu kinh ngạc nhìn cậu, đâu là Lâm Tiểu Khởi đối với chuyện gì cũng không quan tâm kia ư, "Bất quá nói tới tốt đẹp, IQ kia của hắn căn bản không thể so với Mã Thành Viễn, Mã Thành Viễn hôm nay cũng là đang chờ bọn họ đấu xong rồi ngồi nhận lấy ngư ông thủ lợi đấy."
Một người bụng dạ hẹp hòi có thể có thành tựu lớn gì, đừng từng rằng y không biết Mã Tín Viễn từng thích Ninh Nhạc nhưng bị cự tuyệt, lúc ấy Mã Tín Viễn một tay ôm tình nhân của hắn, đứng trước cổng trường nói với Ninh Nhạc: "Chỉ cần cậu đáp ứng tớ tớ lập tức quăng cô ấy đi."
Một bộ vẻ mặt bố thí nhìn đã muốn đánh, Ninh Nhạc không chút do dự cự tuyệt hắn, từ đó về sau, Mã Tín Viễn càng thêm nhiều lần đến tìm Lâm Tiểu Khởi gây rối.
"Nói tới cũng là hồng nhan bạc phận a." Chu Chu nhớ lại thở dài nói.
Lâm Tiểu Khởi mạc danh kỳ diệu nhìn y một cái, sao lại kéo tới phương diện này rồi.
"Đừng nói với tớ là cậu không biết a." Chu Chu trừng lớn mắt, chuyện lớn như vậy cậu ấy lại không biết, cũng đúng, cậu ta năm đó cả ngày đều ngâm mình ở trong sách, có thể biết chuyện gì a.
"Biết cái gì?" Lâm Tiểu Khởi không có chút ý tứ nào muốn biết, cậu xem ra trên cõi đời này ngoại trừ Bồng Hao, những người và chuyện khác đều không liên quan tới cậu.
"Vậy cậu biết Ninh Nhạc thích cậu đi?" Chu Chu không quá ôm hy vọng hỏi, hẳn là biết đi, cậu ấy ngày đó vừa mới trở về nước không phải là còn cùng ăn cơm với Ninh Nhạc, Ninh Nhạc đăng hình đấy sao.
"Có lẽ đi, tớ biết cô ấy trước kia luôn lén lút đi theo tớ, tớ tới đâu cô ấy tới đó. Chuyện lần này cô ấy cũng gọi điện thoại cho tớ nói xin lỗi, nói là nếu như không phải là cô ấy đăng ảnh cũng sẽ không có chuyện như vậy." Lâm Tiểu Khởi ban đầu có chút không giải thích được, nhưng cậu không phải người ngu, biết cô gái này có thể có hảo cảm với cậu, nhưng cậu bởi vì bóng ma trong quá khứ mà đối với chuyện tình cảm như vậy không dám tùy tiện tiếp xúc, Ninh Nhạc không nói gì cậu cũng làm như không biết, hiện tại cũng chỉ làm một bạn học cũ của Ninh Nhạc mà thôi.
"Ninh Nhạc nhân phẩm cũng không tệ lắm, bất quá cậu năm đó biết cậu còn đối xử với cô ấy như vậy!" Thanh âm Chu Chu giương cao, hóa ra cậu ấy không phải là ngu ngốc trong tình cảm a, hại y lo lắng vô ích lâu như vậy, còn muốn lén lút giúp cậu ngăn cản đám kia muốn thay nam sinh của Ninh Nhạc ra mặt, "Coi như, hiện tại nói những thứ này cũng vô dụng rồi, cậu chỉ cần nhớ tên Mã Tín Viễn kia từng thích Ninh Nhạc là được, tớ rốt cục không cần lo lắng tình thương của cậu nữa rồi."
Đang nói điện thoại của Chu Chu vang lên, thừa dịp y nghe điện thoại Lâm Tiểu Khởi tới phòng ngủ xem Bồng Hao.
Chờ lúc Lâm Tiểu Khởi mang theo Bồng Hao còn buồn ngủ xuất hiện ở phòng khách, Chu Chu đã ngắt điện thoại, đầy mặt cạn lời nói: "Mã Tín Viễn muốn tổ chức họp lớp nói xin lỗi với cậu, bị tớ cự tuyệt."
Tay Bồng Hao rót nước cho Bồng Hao ngừng một chút: "Họp lớp? Nói xin lỗi?"
"Nói hắn ngu thật đúng là sẽ không làm chút chuyện thông minh được, hiện tại biết nói xin lỗi rồi, trước kia lúc mở mồm nói xấu cậu đầu óc biến đâu mất rồi!" Chu Chu tức giận bất bình nói.
"Cần gì tức giận với loại người như thế, coi như hắn không tồn tại là được rồi." Lâm Tiểu Khởi nói giống như không sao cả, trong đám bạn học cậu chưa từng nhìn qua lời của Mã Tín Viễn, cũng sẽ không thèm đi nhìn.
Tiểu Bồng Hao hai con ngươi của bé đảo qua đảo lại, không biết lão bệnh xà tinh sao lại tức giận, quanh người còn tản ra hơi thở nóng nảy, bất quá cái đó và chú ấy có quan hệ gì ư, Bồng Hao ực ực uống nước của bé.
Hôm sau Chu Chu gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Khởi: "Tụ tập lần này không thể không đi rồi, Ninh Nhạc cảm thấy có lỗi với cậu liền gọi tất cả bạn học cũ tới, muốn đích danh cậu, mượn thời cơ này vừa vặn mọi người có thể tụ tập chung một chỗ, cô ấy lại là lớp trưởng, có cô ấy mở miệng mọi người tin tưởng hơn. Hơn nữa có vài bạn học biết cậu có con, nhất định bắt tới bảo cậu mang theo con cậu cùng đi, bất kể bạn học nam hay nữ đều muốn xem con trai của cậu một chút, bọn họ thăm hỏi thân mật cậu vinh dự trở thành vυ" em.
"Nha." Lâm Tiểu Khởi trả lời một tiếng, cậu thật sự cũng không có tình cảm gì với các bạn học trước kia, lúc ở trường còn không nói câu nào, chớ nói chi là sau 5 năm tốt nghiệp, sau khi trải qua bao nhấp nhô.
"Hiện tại sự chú ý của mọi người đều không ở trên lời xin lỗi của Mã Tín Viễn, quan tâm nhất chính là cậu và con trai của cậu, dĩ nhiên, còn cả mẹ của con trai cậu nữa." Chu Chu không biết rõ lai lịch của Bồng Hao thủy chung không từ bỏ ý định, "Cậu có thể lừa gạt tớ, vẫn là suy nghĩ thật kỹ lừa gạt mọi người như nào đi. Lúc ấy Mã Tín Viễn nói xấu cậu người hùa theo cậu cũng chả có mấy ai đâu, đại đa số mọi người bận rộn công việc, có ai rảnh rỗi nghe hắn nói nhảm chứ, bất quá vừa nghe thấy cậu có con đều vội vàng muốn gặp cậu đấy."
"Quyết định chỗ nào rồi? Đến lúc đó tớ dẫn theo Bồng Hao tới." Cha mẹ nào cũng đều sẽ coi con cái của mình làm kiêu ngạo, hận không thể để cho tất cả mọi người biết đây là con trai của mình, Lâm Tiểu Khởi cũng không ngoại lệ. Nếu như là Mã Tín Viễn muốn mời thì thôi, nhưng nhiều bạn học như vậy đều muốn gặp cậu cậu vẫn là phải đi.
Chu Chu báo địa điểm, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Đến lúc đó tớ tới nhà đón cậu."