- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hữu Tử Sự Cánh Thành
- Chương 13: Hương bánh
Hữu Tử Sự Cánh Thành
Chương 13: Hương bánh
25 phút sau lúc Nguyên Uyên chạy tới mộ viên, nhìn thấy chính là một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất bộ dáng nghiêm túc nhổ cỏ, anh kéo kéo khóe miệng có chút buồn cười, nhưng trong lòng theo đó tới lại là ngũ vị tạp trần, may là lần này Tiểu Khởi không có âm thầm rời đi, may là anh còn có thể tìm được bọn họ.
"Viên Viên tới rồi." Bồng Hao vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Nguyên Uyên, vui vẻ đứng lên chạy tới bên cạnh anh, dùng hai tay dính đầy bùn đất và nhựa cỏ ôm trụ chân anh.
Lâm Tiểu Khởi thấy động tác này của Bồng Hao, còn chưa kịp nhắc nhở bé, quần tây của Nguyên Uyên liền đã bị dấu móng vuốt nhỏ của Bồng Hao ịn bẩn, Lâm Tiểu Khởi yên lặng thu hồi lời khóe miệng, cậu cái gì cũng không nhìn thấy.
Nguyên Uyên cũng không để ý, hai cánh tay một cái bế Bồng Hao lên, mặt đối mặt hỏi bé: "Bồng Hao chơi rất vui?"
Bồng Hao tiếp theo đem tay nhỏ bị bẩn của bé chưa cọ rửa sạch sẽ áp vào trên mặt Viên Viên, một đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm: "Bồng Hao và ba ba thăm ông lớn, bà nội, còn nhổ cỏ, rất vui."
Lâm Tiểu Khởi rút rút khóe miệng, con yêu à, con có biết đôi móng vuốt bẩn kia của con ịn vào ai không? Con biết khuôn mặt kia bao quý giá không? Bán con đi cũng bồi thường không nổi, cha con năm đó cũng chưa từng dám làm như thế, thật là không biết người không sợ.
Nguyên Uyên lại đối với Bồng Hao một chút tức giận đều không có, ngược lại cảm thấy lần đầu tiên có người dám động thủ động cước với anh như vậy rất hiếm lạ, không hổ là con trai của Tiểu Khởi, trời sinh liền hoạt bát hiếu động, giống y Tiểu Khởi khi còn bé, hi vọng đứa bé này có thể khỏe mạnh lớn lên.
Đã tới mộ viên, Nguyên Uyên liền thăm Lâm Mộ Tùng và Diệp Anh, mấy năm này Lâm Tiểu Khởi không có ở trong nước, chỉ có Nguyên Uyên định kỳ sẽ tới nơi này thăm Lâm Mộ Tùng, tiện thể cũng sẽ thăm Diệp Anh một chút.
"Thật xin lỗi." Trên đường trở về Nguyên Uyên đột nhiên phun ra một câu, khiến Lâm Tiểu Khởi chả hiểu gì cả.
"Cái gì?" Lâm Tiểu Khởi kinh ngạc hỏi.
"Khi đó mẹ em đối với em như vậy, không thể tới giúp em." Nguyên Uyên nhíu nhíu mày, đây có lẽ là chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của anh, biết được chuyện Lâm Tiểu Khởi bị Diệp Anh tổn thương, Diệp Anh đã qua đời, mà lúc trước anh lại bởi vì phát hiện tình cảm của mình, né tránh không dám tiếp cận Tiểu Khởi, cứ thế tạo thành hậu quả hối tiếc không kịp.
Nhắc tới chuyện này, Lâm Tiểu Khởi mấp máy môi: "Người tổn thương em lại không phải anh, anh cần gì nói xin lỗi, còn nữa, chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, em đã sớm quên." Cậu nhìn ngoài cửa xe một chút, diện mạo thành phố Hải Lam sớm đã thay đổi, cậu cũng không phải là thiếu niên đắm chìm trong thống khổ bị mẹ tổn thương không cách nào tự kiềm chế.
Rất muốn ôm cậu ấy một cái, Nguyên Uyên đột nhiên nghĩ như vậy.
Rất muốn ôm một chút Tiểu Khởi thương tâm khổ sở chỉ có thể trốn tránh ở hàng cuối cùng trong lớp học khóc, rất muốn ôm một chút Tiểu Khởi cho dù lên đại học cũng chỉ có thể rời xa mọi người, rất muốn ôm cậu một chút thời khắc cậu tha hương ở nước ngoài anh không biết, Tiểu Khởi hoặc hạnh phúc hoặc bất hạnh kia.
Từ nay về sau, hạnh phúc của em đều giao cho anh có được hay không?
Những lời này dưới đáy lòng nổi lên bao nhiêu lần, Nguyên Uyên thủy chung không dám nói ra, anh không muốn cùng Lâm Tiểu Khởi ngay cả chút tình cảm cuối cùng đều biến mất không còn.
"Quên là tốt rồi." Hồi lâu sau, Nguyên Uyên hời hợt nói.
"Khụ, nhiều năm như vậy không gặp, Bồng Hao nhà em đều lớn như vậy rồi, còn không biết anh lập gia đình chưa đây." Vì điều tiết một chút không khí đau khổ không hiểu ra sao, Lâm Tiểu Khởi dưới đáy lòng nổi lên hồi lâu mới hỏi ra những lời này, cậu đương nhiên không thể nói mình đã ở trên mạng tra qua tư liệu của anh rồi, thêm nữa mấy thứ trên mạng kia còn không nhất định là đáng tin.
Vốn là lời như thế nên tại thời điểm gặp mặt lần đầu tiên hỏi, bằng không lần thứ hai lúc ăn cơm cũng nên hỏi một chút, nhưng hai lần trước Lâm Tiểu Khởi cũng không có nghĩ tới tiếp xúc nhiều với anh, đối với loại vấn đề riêng tư này cũng là không quan tâm, bất quá bây giờ dưới loại phát triển tình hình này, cơ hội muốn gặp mặt của cậu và Nguyên Uyên chỉ nhiều không ít, hỏi một câu cũng là cần làm.
"Chưa có." Nguyên Uyên lén lút nhìn cậu một cái trả lời, thấy sắc mặt cậu như cũ cũng biết là đang nói lời khách sáo, không khỏi có chút mất mát.
Lâm Tiểu Khởi cười gượng hai tiếng: "Em còn nhớ anh lúc cao trung liền có không ít nữ sinh theo đuổi cơ, sao tới bây giờ còn chưa kết hôn, nữ sinh năm đó theo đuổi anh hầu như đều lập gia đình làm mẹ rồi, anh đây là muốn làm độc thân tới già nha."
Quả nhiên độc thân, nếu như anh có bạn gái khẳng định sẽ không chỉ trả lời hai chữ kia, Lâm Tiểu Khởi dưới đáy lòng khen mình một cái. Mà đối với phản ứng thở phào nhẹ nhõm của mình, Lâm Tiểu Khởi giải thích là vì Bồng Hao không có đối thủ cạnh tranh.
"Có lẽ đi." Nguyên Uyên đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi.
Nếu như Chu Chu dám nói như vậy, mẹ y không thể không cắt đứt chân y, Lâm Tiểu Khởi đang nhớ lại tiệc kết thân càng ngày càng tăng của Chu Chu, rùng mình một cái.
Hôm qua Chu Chu liên tiếp kết thân 3 cô gái, Chu mẹ hiện tại thật là bụng đói ăn quàng, sau trải qua chuyện Lâm Tiểu Vi, bà phát hiện tìm con dâu vẫn là phải tìm nhân nhân phẩm ổn trọng, đoan trang rộng lượng, nếu như Chu Chu một ngày không quyết định được, liền một ngày muốn bị người tính kế, bà không muốn mạo hiểm ngày nào đó Chu Chu đầu bị hôn mê cưới một cô gái không biết nguy hiểm gì vào cửa.
Như vậy lại nghĩ Nguyên Uyên quả nhiên hạnh phúc, đều không có người thúc dục anh kết hôn, mấy người kia của Nguyên gia chỉ mong anh không có hậu thế có thể kế thừa gia nghiệp, như vậy có thể tiện nghi bọn họ
Nhưng ngoài miệng vẫn là phải khuyên một chút: "Kỳ thực tìm một người có thể cùng anh vượt qua nửa đời sau cũng không tệ, đời người ngoại trừ công việc còn rất nhiều chuyện khác có thể làm, em hiện tại có Bồng Hao trải qua liền rất hạnh phúc, nói không chừng chờ sau khi anh kết hôn là có thể cảm nhận được hạnh phúc của người bình thường.
Nhưng trong đầu cậu hiện ra lại là hình ảnh đêm hôm đó Nguyên Uyên ôm Bồng Hao một nhà ba người ăn cơm, không không, nhất định phải thay đổi, nếu như là một cô gái thay thành vị trí của mình vậy thì hoàn mỹ, không, Bồng Hao nhà cậu sao có thể có mẹ kế chứ, vẫn là bảo Nguyên Uyên tìm nữ nhân khác sinh con cho anh đi.
Bồng Hao đúng lúc ở trên mặt ba ba hôn một cái, lại ở trên mặt Nguyên Uyên hôn một cái, bé quen tiếp xúc thân mật như vậy với ba ba, đương nhiên cũng không thể thiếu Viên Viên mà bé thích.
Niềm tin mới vừa kiên định của Lâm Tiểu Khởi lần nữa sụp đổ, cậu cảm giác mình càng ngày càng không bình thường rồi, kể từ sau khi về nước cậu đối mặt với Nguyên Uyên chính là các loại không được tự nhiên, sau khi nhìn mấy nam nam nữ nữ trên mạng kia "Tuyên bố tình yêu" với Nguyên Uyên thỉnh thoảng sẽ đem hình ảnh mình, Bồng Hao và Nguyên Uyên hợp thành một nhà ba người.
Cái gì a, cậu rõ ràng là thích con gái!
Ôm một mớ tâm tình thấp thỏm ăn cơm với Nguyên Uyên, được Nguyên Uyên đưa về nhà, Lâm Tiểu Khởi yên lặng nghĩ phải nhất định mua xe, không thể tiếp tục bị người đưa đi đón về được.
"Ba ba, bại hoại!" Vừa mới xuống xe Bồng Hao liền la hét nói.
Lâm Tiểu Khởi đang muốn giáo dục con một chút không thể nói lung tung, ba ba đâu phải bại hoại, lại nhìn thấy Lâm Tiểu Vi thản nhiên từ trong tòa nhà cậu ở đi xuống.
Vừa nhìn thấy cậu, Lâm Tiểu Vi nhanh chóng đi vài bước tới, đang muốn nhíu mày nói chuyện lại phát hiện tiếp theo từ trên xe đi xuống chính là Nguyên Uyên, lập tức thay đổi bộ dáng tươi cười: "Nguyên đại ca, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được anh."
"Tôi đưa Tiểu Khởi về nhà." Lâm Tiểu Vi dù sao cũng là người của Lâm gia, Nguyên Uyên từng ở Lâm gia vài năm, cũng liền không mặn không nhạt bắt chuyện.
Lâm Tiểu Vi lại giống như nhìn không hiểu lãnh đạm của anh tiếp tục cười nói: "Mấy hôm trước cha và bác còn nhắc tới Nguyên đại ca đấy, kể từ sau khi bác cả qua đời Nguyên đại ca cũng rất ít trở về, bất quá phòng của Nguyên đại ca vẫn còn giữ nguyên dạng, Lâm gia tùy thời đều hoan nghênh Nguyên đại ca trở về."
Nếu như Nguyên Uyên không thể đoạt lại gia nghiệp Lâm gia còn sẽ có người hi vọng anh trở về sao? Lâm Tiểu Khởi khinh thường nghĩ.
Nguyên Uyên cũng đối với cách nói của cô ta khịt mũi coi thường, Lâm Mộ Thành và Lâm Mộ Du làm sao sẽ nhắc tới anh, chỉ sợ muốn hận chết anh, sau lưng không biết sẽ mắng anh "Bạch nhãn lang" này như thế nào, anh và Lâm gia quan hệ từ trước đến giờ không tốt, Lâm Mộ Thành và Lâm Mộ Du cho dù tiếp tục không có đường để đi cũng sẽ không tìm anh.
Ngoài miệng lại nói: "Công ty bề bộn nhiều việc."
Bề bộn nhiều việc anh còn có thời gian đưa Lâm Tiểu Khởi về nhà? Lâm Tiểu Vi gần như ghen tị nghĩ, tại sao Nguyên Uyên mà cô ta thích từ nhỏ đến lớn lại đối tốt với một mình Lâm Tiểu Khởi, lúc ở Lâm gia ánh mắt Nguyên Uyên vĩnh viễn chỉ đuổi theo một mình Lâm Tiểu Khởi, chờ sau khi Lâm Tiểu Khởi quyết tuyệt với Lâm gia Nguyên Uyên không còn tiếp tục tới Lâm gia nữa. Không phải là một người đàn ông ư, có chỗ nào đáng giá Nguyên Uyên thích?
Rất nhiều phương diện chi tiết có thể ngay cả Lâm Tiểu Khởi cũng không nhớ được, nhưng Lâm Tiểu Vi người đứng ngoài quan sát này lạ nhìn tới nhất thanh nhị sở. Hằng năm sinh nhật của Lâm Tiểu Khởi Nguyên Uyên đều sẽ tặng cậu ta lễ vật anh tỉ mỉ chuẩn bị, vì che dấu đặc biệt mà anh đối với Lâm Tiểu Khởi, Nguyên Uyên sẽ đều chuẩn bị lễ vật cho từng người Lâm gia.
Cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mùa hè năm ấy ở trong vườn hoa Lâm gia nhìn thấy một màn, Lâm Tiểu Khởi ngủ tới say sưa dưới bóng cây, Nguyên Uyên lại đứng ở một chỗ cách cậu một bước si ngốc nhìn cậu trong giấc mộng, ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt cậu.
Nguyên Uyên rất bí mật mà thích, nếu như không phải Lâm Tiểu Vi ôm tình cảm tương tự với Nguyên Uyên, cũng không thể nhìn ra được. Hơn nữa cô cũng sẽ không ngu ngốc tới mức đi làm rõ loại tình cảm này, Nguyên Uyên rõ ràng là tương tư đơn phương, Lâm Tiểu Khởi cuối cùng phải cưới vợ sinh con, Nguyên Uyên càng khong thể đem gia nghiệp lớn như vậy chắp tay dâng cho người khác, chỉ cần cô ta có kiên nhẫn sớm muộn có thể đợi được Nguyên Uyên.
"Nguyên đại ca nói đúng, sản nghiệp liên quan tới dưới cờ Nguyên thị nhiều như vậy, Nguyên đại ca một mình sao xoay sở được. Cha em cũng thường xuyên ở nhà cảm thán mình già rồi, công ty rất nhiều chuyện ông ấy đều lực bất tòng tâm, Tiểu Thừa còn chưa tốt nghiệp đại học, em lại ngốc, thật không biết phải như thế nào mới giúp được cha em."
Lâm Tiểu Vi lần này tới tìm Lâm Tiểu Khởi chính là muốn bảo cậu trở lại Lâm gia, cũng không phải nói người Lâm gia phát hiện tài hoa của Lâm Tiểu Khởi không muốn mất đi nhân tài này, mà là Lâm Mộ Du vốn cho rằng Lâm Tiểu Khởi ra nước ngoài nhiều năm, cho dù cùng Chu Chu ở trong đại học có tình nghĩa sâu sắc hơn cũng sẽ trở thành lạnh nhạt, không nghĩ tới trải qua sự kiện lần trước kia lại phát hiện địa vị của Lâm Tiểu Khởi trong mắt Chu Chu thậm chí người Chu gia không thấp, còn có giá trị lợi dụng, Lâm Mộ Du sau khi về nhà lập tức quyết định triệu hồi Lâm Tiểu Khởi.
Lâm Mộ Thành vốn là có chút do dự, lại sau khi biết được Lâm Mộ Du từng cải tạo thân thể Lâm Tiểu Khởi đồng ý, bất quá là phế nhân, có thể sử dụng thì dùng, không thể dùng thì vứt bỏ.
Mặc dù Lâm Tiểu Khởi ở nước ngoài tự sinh tự diệt nhiều năm như vậy bọn họ đều chưa từng quản qua, nhưng cái này không thể thay đối quyết tâm của Lâm gia lợi dụng cậu.
"Nếu như anh ấy không đáp ứng làm sao bây giờ?" Lâm Tiểu Vi hỏi, nhiệm vụ thuyết phục Lâm Tiểu Khởi trở lại Lâm gia được giao cho cô ta, cô ta áp lực rất lớn a, Lâm Tiểu Khởi của hiện tại cũng không phải là Lâm Tiểu Khởi của năm năm trước rồi, suy nghĩ một chút ngày đó ánh mắt Lâm Tiểu Khởi nhìn cô ta, Lâm Tiểu Vi trực giác đây không phải là chuyện dễ dàng.
"Lâm gia chúng ta nuôi cậu ta hơn 20 năm, cậu ta chẳng lẽ không nên trở về để báo đáp một chút?" Lâm Mộ Du hút thuốc hé mắt nói.
Lâm Tiểu Vi ở trong lòng khinh bỉ, Lâm Tiểu Khởi 12 tuổi đã bị Diệp Anh mang đi, sau đó hằng năm chẳng qua là thời điểm kỳ nghỉ mới về Lâm gia, Diệp Anh sau khi qua đời lại càng rất ít trở lại, đâu tới 20 năm?
Nếu như thực sự nói tới báo đáp, Lâm Mộ Du mới là công chúa Lâm gia từ nhỏ đến già cưng chìu trong lòng bàn tay, cưng chìu bốn mươi mấy năm, chẳng lẽ nên báo đáp Lâm gia nhất là bà ấy ư?
Nghĩ lại nghĩ, lời của Lâm Mộ Du cô ta không có lá gan cưỡng lại, ngay cả mẹ cũng phải nghe bà ta, cho nên liền có một màn Lâm Tiểu Vi tìm đến Lâm Tiểu Khởi.
______________
Editor đang mải chơi nên lết mãi mới được một chương ^0^
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hữu Tử Sự Cánh Thành
- Chương 13: Hương bánh