Bản công chúa thật do dự.
Vô cùng do dự.
Mấy hôm nay, Vương Uyển Dung đã đến Tây viện của tôi ngồi hai lần, đều chỉ có một ý:
Bởi vì Túc Phượng đã sớm đề phòng Vương Uyển Dung lại làm ra chuyện điên rồ, cho nên chính nàng thật sự không có biện pháp để đi ra ngoài mua thuốc, ngay cả tâm phúc bên cạnh cũng bị mấy bà tử trong phủ giám thị, chuyện thuốc phá thai này thật sự là chỉ có mỗi mình bản công chúa tôi mới làm được.
Mỗi lần Vương Uyển Dung cất bước đi, tôi đều rơi mồ hôi lạnh, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng chuyện này lại không thể nói cho tiểu ngu ngốc nghe, sợ hắn đi thông báo với Lí Đình Chính, thất bại toàn bộ.
Qua mấy ngày tra tấn, tôi đã thánh người không giống người, quỷ không giống quỷ, vô cùng thê thảm.
Quả thật là, so với chuyện của mình, tôi còn phiền lòng hơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật bối rối, thật hối hận.
Nếu lúc trước không đi trêu chọc “Mặc Ngọc giả”, tiểu ngu ngốc sẽ không để tôi làm người đưa tin, nếu tôi không làm người đưa tin, Vương Uyển Dung sẽ không đem hết thảy sự tình nói cho tôi biết, nếu tôi không biết hết thảy sự tình sẽ không bị ủy thác đi mua Tạng hồng hoa, nếu không đi mua Tạng hồng hoa tôi sẽ không buồn rầu như vậy.
………………….
Biết vậy chẳng làm a!
Sớm biết như thế, tôi thà sống trong giấc mộng coi như bí ẩn, vướng phải chuyện của Vương Uyển Dung, bản công chúa tôi rốt cuộc có còn muốn cầu hưu thư nữa hay không đây?
Hiện tại tôi một mặt phải ứng phó với Vương Uyển Dung, một mặt còn phải cùng với “Văn Mặc Ngoc” quanh co luẩn quẩn, nhu tình mật ý, tôi đột nhiên cảm thấy Mục vương phủ này, mệt nhất khổ nhất, chính là bản công chúa, trên thế giới này, bi thương nhất cũng chính là bản công chúa.
Rốt cuộc, dưới tình thế bị đàn áp này, tôi chịu không nổi tra tấn, đáp ứng với Vương Uyển Dung sau giữa trưa, sẽ đi mua Tạng hồng hoa.
Kỳ Nhi – người duy nhất biết được tin, thở dài nói: “Công chúa thật sự quyết định vậy sao?”
Tôi gật đầu, chuyện đã đến nước này, tôi có thể làm sao bây giờ? Vương Uyển Dung ở bên kia cũng gấp đến cực độ rồi, bụng càng to càng không giấu được, góa phụ bị hưu như nàng mắt thấy sẽ mất một chút tự tôn cuối cùng, cùng là phụ nữ, tôi không giúp một phen, dường như cũng có chút…không cách gì nói nổi.
Kỳ Nhi nói: “Nếu là chuyện của nhà mình, làm thế cũng được. Phá hủy xong thì phải tự mình chịu trách nhiệm, nhưng công chúa có từng nghĩ tới, chuyện của biểu tiểu thư này nhẹ không được nặng không xong, không nói đến hiện tại chúng ta còn chưa rõ rốt cuộc Lý tiên sinh có phải kinh khủng như biểu tiểu thư nói hay không, nếu biểu thư lén uống thuốc phá thai trên phố kia, có chuyện tốt xấu gì, người phải ăn nói sao với Vương gia cùng phu nhân?” Tôi giật mình, không nói được.
Kỳ thật lời Kỳ Nhi nói không phải tôi không nghĩ tới, tôi thậm chí từng nghĩ rằng, Lý Đình Chính này nhiều nhất chỉ là kẻ chết thay, Vương Uyển Dung tằng tịu với người khác rồi có dã chủng, nên mới bịa chuyện nói dối lợi dụng tôi.
Nhưng chuyện tới nước này, dù thế nào đi nữa, bản công chúa đi được tới đâu hay tới ấy.
Tôi nói: “Ta tự có chừng mực, Kỳ Nhi, chuẩn bị xuất phủ đi.”
Sau khi ra phủ, bản công chúa không thật sự đi đến hiệu thuốc, mà đuổi Kỳ Nhi đi rồi đi vào bốc mấy thang thuốc bảo vệ thai, tự mình ngồi một cỗ kiệu đi đến chỗ hắn.
Trước khi đi, ánh mắt giảo hoạt của Kỳ Nhi chợt đảo tới đảo lui, ngoài miệng lại rất ủy khuất nói: “Công chúa từ khi nào mà ngay đến cả Kỳ Nhi cũng giấu diếm?”
Tôi cười: “Không phải muốn giấu ngươi, chẳng qua bây giờ không có phổ, chờ đêm nay trở về gặp nhau sẽ hiểu.”
Dứt lời, liền lên kiệu, phổ mà tôi đi không phải là nhạc phổ.
Một phổ này, liền phổ tới trước cửa Văn phủ của Văn Mặc Ngọc.
Bọn hạ nhân của Văn phủ thụ sủng nhược kinh, đối với Hạp Hách công chúa như tôi thình lình đến, chị dâu tương lai không mời mà đến của thiếu gia thật là kỳ quái.
Quản gia này chắp tay nói: “Công chúa tới thật sự không đúng lúc, lão gia phu nhân hôm nay đều đi ra ngoài làm việc, không có ở quý phủ.”
Tôi nhận lấy tách trà mà tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ đưa lên, không khách khí mà ngồi xuống, mỉm cười.
Mẹ của tôi đã từng dạy tôi, không giơ tay đánh người mặt tươi cười.
Cho nên, mỉm cười là rất quan trọng.
Quản gia cũng không phải đồ ngốc, thấy tôi không nói gì mà chỉ cười ngây ngô, đại khái cũng đoán ra được ba phần tâm tư của bản công chúa.
“Bây giờ ~~ thiếu gia ở quý phủ, nhưng có khách quý, cũng không……không tiện gặp khách.”
Tôi nhấp ngụm trà, chậc! Ngươi khỏi cần nói, tên Văn Mặc Ngọc này kiêu căng tự ngạo, ngay cả trà của nhà hắn cũng lộ ra chút ý vị thanh nhã kiêu ngạo, người thế nào nuôi chó thế ấy, cũng như, người kiểu gì uống trà kiểu đó.
Quản gia thấy ta không nói lời nào, mông cũng thoải mái ngồi trên ghế mà không xê dịch nữa phân, đành phải nói tiếp: “Thiếu gia thật sự……….” Lão quản gia nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người ngoài, mới đè thấp giọng lặng lẽ nói: “Không dối gì công chúa, vị khách quý này vừa lúc là thất điện hạ. Mỗi lần thất điện hạ tới quý phủ chơi cờ, thiếu gia đều phân phó không được quấy rầy, ngay cả nước trà của hai vị chủ tử cũng không để cho chúng ta hầu hạ. Chắc ngài cũng từng nghe nói tính tình của thất điện hạ kỳ quái, hạ nhân như chúng ta cũng không thể phục vụ dễ dàng gì.”
Tôi chậc chậc lưỡi, thật sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Không nghĩ tới Huyền Nguyệt trong truyền thuyết đã ở quý phủ, quản gia Văn phủ này cũng thật thông minh, thấy đuổi tôi không đi, đành lôi Huyền Nguyệt ra áp chế tôi. Chẳng lẽ hắn là hoàng tử còn tôi lại không phải là công chúa sao?
Chẳng qua trên mặt, bản công chúa vẫn giữ mặt mũi hiền lành như trước.
Tôi nhe răng cười nói: “A, thì ra thất điện hạ đang ở quý phủ, vậy bản cung quấy rầy cũng không tốt. Vậy làm phiền ngài giúp bản cung chuyển lời cho Văn Mặc Ngọc.”
“Công chúa cứ nói!”
Tôi thừa nước đυ.c thả câu, lại chậm rãi gạt lá trà trong tách, lúc này mới nhướng mi nói: “Ngài nói cho hắn một tiếng, nói bản cung có thai, hỏi coi hắn làm sao bây giờ?” Trong phòng im ắng, không khí đông lại.
Tôi hé miệng cười ngọt ngào, chỉ thấy vẻ mặt hoảng sợ của quản gia: “Công, công chúa chờ một lát.” Lời còn chưa dứt, quản gia liền nhanh như chớp chạy vào buồng trong.
Tôi không nhìn một đám hạ nhân đang trợn mắt há hốc mồm, vân đạm phong khinh bưng tách trà đưa lên miệng nhấp.
Một quản gia nho nhỏ, muốn đấu với bản công chúa, thật sự là kém xa.