Edit: EU
Sau lưng mỗi siêu nhân, đều có một tiểu quái thú yên lặng bị đánh.
Tương tự như vậy, sau lưng mỗi nam nhân thông minh, đều có một nữ nhân xấu xa.
Ví như, Đường Minh Hoàng đối với Dương quý phi, Ngô Tam Quế đối với Trần Viên Viên, tiểu ngu ngốc đối với tôi.
Tôi gọi tên định luật này là “Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân”
Tiểu ngu ngốc có phải là anh hùng hay không, hiện tại chịu nhục mà giả ngu về sau có thể làm được nghiệp lớn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi cũng rất vui đem chính mình tâng bốc lên địa vị “Mỹ nhân”, “họa thủy” như thế, sau đó tiếp tục bồi tiểu ngu ngốc cùng diễn trò.
Nam nhân, có thể thông minh, có thể giả dối, có thể phúc hắc, nhưng khi hắn gặp được người mà mình yêu mến sẽ trở nên hoàn toàn ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc rốt cuộc tại sao lại thích bản công chúa tôi, tôi quả thật không biết được. Nhưng thấy tình trạng trước mắt, tiểu ngu ngốc là thật lòng tin tưởng tôi “ngu” tới rồi “ngu” về nhà, quả thật không phát hiện được nửa điểm sơ hở của hắn. Một câu nhẹ nhàng đường mật “Chỉ hận gặp nhau quá muộn” của tôi khiến cho hắn bay lên tới trời, tôi thậm chí có thể cặp mắt hoa đào dưới túi da kia đang cười toe toét. Có lẽ cả đời hắn cũng không ngờ là bản công chúa tôi đã sinh nghi, càng không thể ngờ được bên người tôi còn có tiểu nha đầu Kỳ nhi thông minh lanh lợi.
Về sau trải qua một màn hại người mà An Lăng Nhiên tự bày ra, lúc ấy hắn thật sự là chui đầu vào bẫy của tôi, khi đó còn khổng tước (kiêu ngạo) một phen, lòng tự tin còn tăng thêm mấy lần…chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự rất rất rất có sức quyến rũ, lúc trước hắn ngại thân phận tên ngốc của mình không tiện ở trước mặt tôi thể hiện sức hấp dẫn riêng của mình, tài hoa, phong độ, bây giờ dựa vào cái vỏ bọc thân phận Văn Mặc Ngọc, cố mà biểu diễn hết mấy trò khỉ của mình. Chỉ qua hai ba lần gặp mặt, tôi đã đổ ngã dưới chân hắn, đến mức nói ra cả câu “Chỉ hận là gặp nhau quá muộn” ám muội như thế, chuyện như thế làm sao mà không thể khiến cảm xúc của hắn dâng trào cho được?
Tôi còn nhớ lúc ấy tiểu ngu ngốc trưng ra khuôn mặt như mở cờ trong bụng, cười đùa nói: “Nói không chừng….trước kia ta và công chúa đã từng gặp nhau rồi đấy?”
Lúc ấy tôi cũng không cảm thấy đây là câu nói ám chỉ câu nói của tôi, chỉ mỉm cười cúi mắt, ra vẻ thổn thức.
“Nếu thực sự đã sớm gặp Mặc Ngọc công tử, vậy chẳng phải là đồ tăng bi thương, nhân sinh sổ tái, như mộng duyến thiển. (đồ tăng hình như có điển cố gì thì phải, đời người có mấy năm, duyên cạn như mộng)
Tiểu ngu ngốc nghe xong ước chừng trong lòng có chút xúc động, chỉ buông chén trà trong tay xuống, dùng ánh mắt ướŧ áŧ nói với tôi: “Công chúa giải thích thế nào?”
Tôi đang định mở miệng, lại nghĩ tới lời nói ra nhất định sẽ tự khiến cho mình buôn nôn và nổi sởn da gà, theo như thường ngày thì Kỳ nhi nhất định sẽ không bình ổn được, nhưng cũng đừng phá hủy đại sự của tôi, nếu cười ra tiếng, tôi đây liền thua hết toàn bộ.
Tôi trằn trọc nhìn Kỳ nhi, chỉ thấy cô ấy đem cái bóng dáng trong suốt của mình dán vào góc tường, mắt chăm chú nhìn cửa sổ, dáng dấp cứ như là ‘phong cảnh bên ngoài đúng là đẹp thật’.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bắt chước bộ dáng của thi sĩ lúc bi thương nói: “Nếu trước kia chưa từng gặp gở, nhiều lắm chỉ là một câu ý trời; nhưng nếu từng gặp gở lại bỏ qua, chẳng phải là khiến cho muội nước mắt ướt đẩm, khóc than thiên ý trêu người hay sao?!”
Tôi bắt chước tư thế của thiên kim tiểu thư, kết hợp với lệ tuôn đầy như hoa ôm ống tay áo, tay kia chỉ lên trời, vừa may kịp lúc đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu ngu ngốc đi, bằng không dáng vẻ cả người run rẩy của Kỳ nhi đã bị phát hiện.
Tiểu ngu ngốc nghe câu nói của tôi, cũng có chút rung động, trong chốc lát lại nói không nên lời, chỉ mở to mắt nhìn tôi.
Tôi đây, có một ưu điểm chính là không bỏ cuộc nửa đường, cho nên, tôi hảo tâm mà diễn hết cho trọn vai.
Tôi thở dài nói: “Việc đã đến nước này, không nói dối gì Mặc Ngọc công tử, muội quả thật có chút ái mộ huynh. Đáng tiếc không bao lâu nữa, huynh sẽ phải làm muội phu của muội, cái gì gọi là có duyên không phận, Liêm Chi hôm nay mới hiểu được.”
Tiểu ngu ngốc tựa như bị sét đánh trúng đầu, há miệng không nói nên lời. Có lẽ là do tốc độ của tôi quá nhanh, nhoáng một cái mới từ ‘lòng ngưỡng mộ’ mờ mờ ảo ảo đã ào vọt tới ‘ái mộ’ mãnh liệt hơn, hắn có chút không chịu nổi. Cũng có lẽ, hắn là vì chính mình – tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên mà đau lòng, nương tử làm trò trước mặt mình, hồng hạnh vượt tường.
Tôi suy xét im lặng như vầy không phải là một biện pháp, vì thế châm dầu vào lửa.
Tôi nói: “Mặc Ngọc công tử không cần phải khó xử, muội nói cho huynh chuyện này cũng không mong kết quả gì, chỉ mong an lòng.”
Tiểu ngu ngốc rốt cuộc cũng có chút phản ứng, lắp bắp nói: “Cô định làm gì?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào tiểu ngu ngốc, sợ bỏ qua dù là một chút biểu tình trên mặt hắn nói: “Cầu hưu thư.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu ngu ngốc không ngoài dự đoán mà méo mó.
Nếu như vừa rồi tâm trạng của tiểu ngu ngốc đang ở trong chảo dầu sôi ùng ục, thì lúc này sợ là đã bị một xô nước đá xối xuống, bốc khói.
Trong lòng thầm cười đến ruột thắt, nhưng trên mặt lại chỉ có thể mờ mịt, “Muội bị người ở Mục vương phủ lừa gạt đủ lắm rồi, đáng ghết nhất chính là tên tiểu ngu ngốc kia, lại càng không muốn sau này nhìn thấy huynh với Nguyệt Nhi tình chàng ý thϊếp, cho nên muội quyết định sẽ quay về Hạp hách quốc.”
Khuôn mặt tiểu ngu ngốc càng trở nên méo mó, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, e là cái lớp da giả sẽ chỉ vì bị vặn vẹo quá mà rớt xuống, bản công chúa tôi nhìn rất thích thú.
Tiểu ngu ngốc hiện tại rất rối rắm.
Vô cùng rối rắm.
Vợ mình không cần người chồng này, lại còn không phân biệt rõ phương hướng mà nhào vào trong lòng một người đàn ông khác, người khác không cần, nàng thà về nhà mẹ đẻ cũng không nghĩ tới chuyện tiếp tục bước tiếp với tướng công của mình, bi ai a, thất bại a, buồn bực a! Ha ha ha!
Tôi đoán chừng tâm của hắn đã quấn đến rối bời, tụ máu, so với biểu tình trên mặt không chừng còn đẹp hơn nhiều.
Sau đó Kỳ nhi từng trách cứ tôi, nói bản công chúa tôi vô cùng ngoan độc. Vừa nhìn tiểu ngu ngốc cũng biết hắn vốn muốn dùng thân phận Văn Mặc Ngọc từ từ tiếp cận tôi, sau đó dùng sức quyến rũ và tính cách của mình cảm động tôi, khi tôi thật lòng yêu thích hắn, sẽ không màng đến thân phận bên ngoài, rồi vạch trần hết tất cả chân tướng.
Ai ngờ, bản công chúa lại hoàn toàn xứng với bộ dạng “đãng – phụ” còn thêm “mê trai”, mới nhìn thấy Văn Mặc Ngọc anh tuấn tiêu sái liền không biết thẹn mà chủ động nhào vào trong lòng người ta, chứ đừng nói đến chuyện chậm rãi tìm hiểu người ta, mới uống trà được hai lần, gia cảnh người ta còn chưa biết thế nào đã vội vàng bôc bạch, bởi vậy, cũng không trách được trong lòng tiểu ngu ngốc có chút dậy sóng.
Có điều, cứ tin tưởng thương cảm cô liêu còn nhiều hơn là khoái trá.
Cho nên, sắc mặt tiểu ngu ngốc lúc rời đi nhìn không được tốt lắm.
Bản công chúa ngược lại, thích thú vô cùng.
Lâu lắm rồi, trước giờ đều bị tiểu ngu ngốc đùa giỡn lường gạt, khó có được cơ hội báo thù, đương nhiên tâm trạng vô cùng thoải mái, cho nên trên đường cùng Kỳ nhi dẹp đường hồi phủ, bản công chúa liên tục ngâm nga ca hát.
Khuỷu tay Kỳ nhi thọt két tôi, còn thay mặt tiểu ngu ngốc bất bình, trách móc tôi nói: “Sao công chúa nhẫn tâm thế, không may khiến cho thiếu gia tự hiểu lầm, đau thấu tim, sẽ bị báo ứng đấy.”
Tôi im lặng cười hai tiếng cho qua, tạm thời coi như không nghe thấy. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù có bị báo ứng, cũng đáng giá.
Nhưng lại không ngờ là, báo ứng lại đến nhanh như vậy.