Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hưu Thư Khó Cầu

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẻ mặt Túc Phượng càng lúc càng dữ tợn, tôi chỉ cảm thấy trước mặt sắp biến thành màu đen muốn ngất xỉu, An Lăng Nhiên lại đột nhiên vọt tới trước mặt Túc Phượng, lắc lắc cánh tay bà ta nói:

“Nương, Nhiên nhi mặc quần áo xong rồi, nương ~~~” vừa nói còn vừa nũng nịu muốn phát ói, đầu còn liên tiếp cọ cọ vào cánh tay của Túc Phượng.

Nói không chừng Túc Phượng là vì bị hắn chọc lét tay chân, cười quở trách xoa đầu hắn:

“Đứa nhỏ này, không được ồn ào!”

An Lăng Nhiên nghe xong ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề với Túc Phượng.

An Lăng Nguyệt nói:

“Ca ca không được ồn ào, Lý ma ma, gọi Trương đại phu đến chưa? Chị dâu đang run lập cập này!”

Cô em chồng của tôi quả thực hiền lành vô cùng, đúng thật là tôi đang bị đông cứng đến phát run.

Lý ma ma lúc này giống như mới nhớ tới chuyện quan trọng, khom người cung kính trước mặt Túc Phượng nói:

“Bẩm báo phu nhân và tiểu thư, đã sai người đi gọi, chỉ có điều… chỉ có điều, chuyện này…”

Túc Phượng bị An Lăng Nhiên làm ầm ĩ như vậy, rốt cuộc cũng không so đo chuyện tôi tới Tinh Nhu Các cùng ai nữa, chỉ phủi tay không kiên nhẫn:

“Chỉ có điều gì? Nói mau!”

Lý ma ma cúi lưng thấp hơn nữa “Trương đại phu nói, nửa đêm đến quấy rầy giấc ngủ của hắn, tiền đến nhà khám bệnh phải tăng lên gấp đôi”

“Vô liêm sỉ!”

Túc Phượng vừa quát, một đám nha đầu lão bà tử toàn bộ đều quỳ xuống.

An Lăng Nguyệt có phần không nhịn được, lắp ba lắp bắp nói:

“Nương.” Ánh mắt có chút ai oán.

Túc Phượng hừ lạnh:

“Trương lão đầu này còn dám có gan thất lễ với ta, làm xằng bậy?!”

Lý ma ma dừng một chút, liếc mắt nhìn Túc Phượng một cái, lời muốn nói ra đột nhiên lại kiên quyết nuốt ngược trở về.

Túc Phượng dùng khóe mắt liếc liếc nói:

“Lý ma ma, còn muốn nói gì, đừng làm bộ dạng ấy với ta.”

Lý ma ma tiến lên một bước nói: “Thưa phu nhân, Trương đại phu còn nói thêm một câu. Ông ta nói, biết Vương phi sẽ nói hắn làm xằng bậy, chỉ có điều cũng không được trách hắn, ai bảo Vương phủ gần đây hay xảy ra chuyện, phu nhân tìm tới hắn làm chi!”

Chậc chậc, những lời này thật sự vô cùng bất kính.

Tôi nghe lại cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng vậy, lão Trương đồng chí nói không sai, ai bảo phượng hoàng rụng lông ngươi lừa ta đến đây làm gì, ta sẽ làm cho Mục vương phủ ngươi đến gà chó cũng không yên.

Vốn tưởng rằng lời này ra khỏi miệng, điểu lão sẽ rất giận dữ, ai ngờ lại nhìn tôi với vẻ sâu xa, sau đó cười nói: “Đúng thật là… hay xảy ra chuyện!”

Nói xong, mang theo một đám người chậm chạp rời đi.

An Lăng Nguyệt thấy mẫu thân mình rời đi, ngước cổ nhìn theo nói:

“Chị dâu, nếu đã gọi Trương đại phu đến, muội cũng không ở đây quấy rầy người nghỉ ngơi. Cáo từ!”

Tôi gật đầu với An Lăng Nguyệt, còn nói thêm vài câu rồi mới để cô này đi, cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ là bị lão già kia quản giáo chặt chẽ vô cùng, cuối cùng, tôi bảo Kỳ nhi tiễn nàng ta ra ngoài.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi và An Lăng Nhiên.

Tôi vốn không thèm để ý tới tên tiểu ngu ngốc này, cũng hạ quyết tâm đêm nay độc chiếm cái giường, vì thế xoay người vào trong giả bộ ngủ.

Tiểu ngu ngốc cũng không chịu buông tha cho, một bước nhỏ bay tới bên giường, vô cùng u oán gọi một tiếng:

“Nương tử”

Tôi không quan tâm, quấn lấy cái chăn chờ Kỳ nhi về bàn bạc kỹ hơn.

“Nương tử ~~ “

Ruồi bọ đáng ghét còn chưa chịu đi, nghĩ tới hắn còn thấy tức giận, nếu không tại ngươi là tên ngốc, ta cũng không bị lão phụng hoàng rụng lông kia lừa gả vào đây.

“Nương tử ~~~~ “

Thoáng chốc, thanh âm dường như đi vào lỗ tai, tôi chưa kịp nghiêng đầu qua, lại đột nhiên cảm thấy bên hông cứng ngắc.

A a a!

Tiểu ngu ngốc lại đang ôm tôi.

“Ngươi, ngươi —— “

Giờ phút này, tôi lấy cái chăn quấn mình thành giống như một đòn bánh tét, trải qua với tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên lâu như vậy, quả thật giống như một cái bánh tét bị quấn dây tròn tròn, vô cùng chắc chắn, tôi một chút cũng không nhúc nhích được.

Tôi hơi tức giận, giọng nói cũng không thân thiện.

“Buông ra!”

“Không buông!” Sức lực bên hông càng tăng thêm một chút, tôi chỉ nghe thấy tiếng tiểu ngu ngốc vẫn còn đang ong ong bên tai: “Nàng là nương tử của ta, đừng để người khác lừa gạt!”

Lỗ mũi của tôi hừ hừ, ai lừa gạt ai còn chưa biết rõ ràng đâu!

“Ta cảnh cáo lần cuối cùng, buông ra!”

“Không buông không buông!” Tiểu ngu ngốc giãy dụa lại muốn ôm chặt lấy tôi, miệng còn lẩm bẩm, “Nương tử không lạnh sao, ta ôm nàng liền ấm áp nha!”

Bản công chúa thật sự thật sự nổi nóng!

Mẫu thân ngươi lừa ta vào phủ, còn cắt đứt nhân duyên tốt của ta, hiện tại đến cả tên tiểu ngu ngốc ngươi lại còn tha mỡ lên ta, ta còn có thể bỏ qua cho ngươi sao?

Tôi ngắm ngay cánh tay đang ở trước mặt tôi há miệng, chỉ nghe một tiếng hét a thảm thiết, tiểu ngu ngốc rốt cục cũng chịu buông tay tôi ra.

Tôi cười ha ha, xoay người quật tiểu ngu ngốc xuống, đè hắn giam cầm trong cánh tay hét lớn:

“Nói! Còn dám hay không hả?”

Tiểu ngu ngốc đại khái là vì không kịp phản ứng, ở dưới người tôi, mở to mắt không nói lời nào.

Tay tôi lại hung hăng tăng thêm ba phần lực, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng cảm thấy hơi kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi hít một hơi.

Trời ạ!

Trên người tôi vốn chỉ mặc cái yếm bằng bàn tay, lúc này chăn bị kéo qua một bên, cảnh xuân rõ ràng đang bị… lộ… lộ ra, nhìn không sót thứ gì.

_________________
« Chương TrướcChương Tiếp »