Chương 19

Tôi và Kỳ nhi cùng đám người vốn đã đi đến phía trước, bị hắn kêu gào như vậy đều quay đầu lại kỳ quái nhìn hắn, không nói.

An Lăng Nhiên càng ồn ào gay gắt hơn, ở tại chỗ quơ tay quơ chân làm xấu: “Không đi Hiên Mặc Lâu, không đi Hiên Mặc Lâu, ta phản đối!”

Phản đối đương nhiên không hiệu quả, sau nửa canh giờ, bản công chúa thong thong thả thả ngồi ở một vị trí thoải mái cạnh cửa sổ rộng mở trong Hiên Mặc Lâu, lại đuổi nữ đầu bếp trở về thông báo, nói lát sau tôi sẽ về. Hai tiểu nha đầu cấp dưới cũng bị Kỳ nhân dùng bạc đuổi đi chổ khác chơi, xung quanh lại không có người ngoài, tiểu bạch ngốc bĩu môi một cái vẻ mặt khó chịu uống trà bị tôi xem như trong suốt, rốt cục Kỳ nhi giúp tôi làm sáng tỏ tiền căn hậu quả.

Kỳ nhi uống một ngụm trà, thanh thanh cổ họng mới nói: “Thật ra trước lúc đến Trung Nguyên, Kỳ nhi liền theo mệnh lệnh của công chúa thăm dò qua, Hiên Mặc Lâu này thuộc loại đứng đầu về món ăn trong kinh thành, cho nên nô tì liền âm thầm liên hệ với chưởng quầy ở đây, mua được hai đầu bếp tài năng của bọn họ đem đến. Bất quá món ăn chỉ cần thái nhỏ nguyên liệu, không cần cho vào nồi.”

Tôi nhanh chóng lĩnh hội, nha đầu này rất thông minh!

“Nói chính xác là, để cho hắn ta cho muối, hạt tiêu với tất cả gia vị vào món ăn thật tốt, ta trở về lén tráo long đổi phụng, chỉ đảo một chút dầu mỡ vào nồi xào xáo lại có thể chứ?”

Kỳ nhi gật gật đầu, cười có phần gian trá.

“Nô tì vô nhà bếp đợi lấy đồ ăn, công chúa một mình ngồi nơi này có thể uống trà nói chuyện phiếm.”

Tôi vuốt cằm, cũng không phản đối lại có chút vui mừng nho nhỏ.

“Kỳ nhi ngươi lần này thật đúng là muốn vuốt mông ngựa lại vỗ vào móng chân, ngươi nói xem cho dù ngươi muốn dùng kế như vậy, sao lại không tìm một đầu bếp nấu ăn ngon?”

Kỳ nhi lắc lắc đầu: “Không phải vậy, công chúa người ngẫm lại, đây là lần đầu tiên người vào Mục vương phủ làm món ăn Trung Nguyên, nếu liền làm rất khá, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ sao? Hơn nữa ngộ nhỡ Vương gia Vương phi thích món ăn người làm, như vậy sẽ phiền toái.”

Tôi trầm tư một lát, nói nghe có lý. Nhưng lại nghĩ lại, Hiên Mặc Lâu này được mệnh danh thiên hạ đệ nhất lâu, làm sao có một đầu bếp nấu ăn không ngon miệng? Đang chuẩn bị đặt câu hỏi, dưới tay bị đè xuống, lại bị An Lăng Nhiên bên cạnh kéo lại.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy An Lăng Nhiên nháy nháy đôi mắt trong suốt không thấy đáy, đáng thương như vậy nói:

“Nương tử, ngươi nói chỉ cần uống xong bình trà này là có thể trở về nhà, ta đã uống hết rồi.” Nói xong liền chìa chìa chén trà của mình.

Tôi dở khóc dở cười, hận không thể một lần đập đầu vào tường mà chết. Thật sự là trâu ăn mẫu đơn, một bình bích loa xuân thượng hạng liền bị chà đạp như vậy.

Kỳ nhi nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta đi đến phòng bếp này lấy đồ ăn, công chúa, người trước tiên trông coi phò mã.”

Tôi không còn cách nào, buộc lòng phải lừa gạt nói:

“Nghe thấy chứ? Chờ Kỳ nhi xong việc chúng ta sẽ trở về.”

Từ khi vào trà lâu tiểu ngốc nghếch có vẻ bất an lạ thường, nghe tôi nói xong mày liễu nhanh chau lại, tôi nhìn mà thấy không nỡ, một bộ dạng tốt như vậy thật sự là đáng tiếc a, ai!

Thỉnh thoảng An Lăng Nhiên lại ngóng nhìn ngoài cửa sổ, giống như sợ hãi cái gì mà chỉ la hét đòi phải về nhà, tôi không nhìn hắn mà kêu thêm bình trà, thừa lúc Kỳ nhi rời đi mà nghỉ ngơi tốt một lát, mà có một số điều không thể không lọt vào tai tôi.

Chỉ nghe bàn trà bên cạnh nói:

“Nghe nói gì chưa? Hôm nay tiểu thế tử An Lăng Nhiên đã hồi phủ.”

Tôi không nhúc nhích, An Lăng Nhiên cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Kỳ nhi nói rất đúng, ở trà lâu ít nhiều có thể nghe được chút chuyện tôi không biết; mụ đầu bếp cũng nói như vậy, An Lăng Nhiên rất ít khi rời khỏi cửa, vì vậy bọn họ cũng không phát hiện thế tử trong miệng bọn họ chính là mỹ nam bên cạnh tôi.

Lại nói: “Nghe nói tiểu thế tử cùng nha đầu đào hôn bị bắt trở về.”

Lại nói: “Không đúng không đúng, ta nghe nói là cùng Phấn Mẫu Đơn ở Niêm Hoa Các bỏ trốn rồi bị bắt trở về.”

Niêm Hoa Các, Phấn Mẫu Đơn, vừa nghe tới chính là nơi câu lan. [4]

[4] câu lan: kỹ viện.

Ha ha! Những người này thật biết nói đùa, nếu tiểu bạch ngốc quả thật uống được rượu có kỹ nữ hầu, quyến rũ tiểu nha đầu, tôi thật sự nên vui mừng.

Những âm thanh này lại hơi nhỏ xuống, có lẽ thân thể công chúa này đã luyện qua chút công phu, tôi nghe được rõ ràng như trước.

“Ta đoán a, tiểu thế tử lần này hồi phủ cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.”

“Đúng vậy, ai muốn lấy nữ tử Man di kia chứ? Các ngươi biết không? Công chúa kia vô cùng xấu xí, đen như than đá, béo như lu rượu.”

-_-|||

Hiểu lầm này thật sự là quá lớn a, công chúa này bộ dạng mặc dù không phải là quốc sắc thiên hương cũng là con gái rượu, nhăn mặt nhíu mày cũng là một giai nhân tài nữ, tới miệng các ngươi làm sao lại…

Tiếng thầm thì còn tiếp tục, lại một thanh âm nói:

“Điều này có tính là gì? Ta nghe nói Hạp Hách quốc mọi rợ bọn họ còn uống máu tươi, ăn thịt người! Công chúa này, chẹp chẹp!”

Kẻ hèn tôi thật hổ thẹn, làm công chúa hai ngày như vậy bây giờ mới biết tổ quốc tôi tên Hạp Hách quốc. Có điều, không đúng a! Rõ ràng tôi là tới nghe Hạp Hách công chúa này bị lừa tới Mục vương phủ như thế nào, làm sao tất cả nghe được chỉ là lời đồn?

Một lời: “Các ngươi có biết? Công chúa này làm sao vào được Mục vương phủ không?”

Tôi bỗng trợn mắt, nín thở lắng nghe. Ông trời mở lỗ tai, lại có thể nghe được tiếng lòng tôi.Người nọ lại nói:

“Vốn là tiểu quốc Hạp Hách cầu hòa, nguyện dâng trâu bò dê cừu, tiền của chân báu, nữ nhấn giữ lấy quan hệ ngoại giao là chuyện tốt, nhưng Hoàng Thượng chúng ta vừa thấy bức họa công chúa Hạp Hách liền khó xử. Như thế nào a? Xấu a! Nghe công công ở phòng trà trong cung nói, bức họa công chúa kia thật sự là vô cùng thê thảm, Hoàng Thượng trái lo phải nghĩ, quyết định bất luận như thế nào vẫn tìm người ở rễ rồi hãy nói, dù sao hai quốc gia làm bạn mới là chuyện hệ trọng. Ai ngờ lúc này, Mục vương phi lại hiên ngang lẫm liệt, tiến cung chờ lệnh, nói đứa con nhà mình nguyện ý cưới công chúa Hạp Hách làm vợ, giải quyết nhu cầu khẩn cấp của Hoàng đế, thứ hai cũng xem như vì Lạc Vân Quốc giúp một phần lực.”

Nói xong, mọi người ồ lên một mảnh.

“Mục Vương phi tấm lòng thật rộng lớn a!”

“Thật đáng thương cho tiểu thế tử a!”

…………

Các thực khách cùng thông cảm với tiểu thế tử, đồng thời kính trọng, ngưỡng mộ Mục vương phi, cũng liền thuận theo tự nhiên lại đem người công chúa xấu xí tôi đây hung hăng so sánh một phen, nào là đê tiện, vô sỉ, không biết xấu hổ… Từ gì có thể giày xéo tâm hồn thanh khiết của tôi liền an tọa trên người tôi.

Bị hắt nước bẩn toàn thân làm tôi đau lòng muốn chết, lệ rơi đầy mặt.

Cái này cũng không phải là thật a a a! Mục Vương phi ngược đãi con dâu, tiểu thế tử An Lăng Nhiên là tên ngốc, An Lăng Tiêu nhìn vẻ ngoài hiên ngang lẫm liệt, bất quá thật ra cũng là tên điên bạo lực, tôi mới chân chính là người bị hại a!

Tôi giận dữ không thể nén, do dự định đập bàn nhảy dựng lên, lại bị An Lăng Nhiên giữ chặt một phen, nói:

“Nương tử, chúng ta về nhà nhé!”

Đối mặt với tên đầu sỏ gây họa, tôi có thể bình tĩnh nói chuyện, ta đây vẫn còn là người sao?

Vì vậy tôi vung tay áo lên, bỏ An Lăng Nhiên ra nói: “Cút ngay, ngươi mới là người xấu xí!”

Đang ầm ĩ không dứt, nhưng tiểu nhị đưa trà lại đến đây, đôi tay ngọc thanh mảnh đặt nhẹ ấm trà trên bàn, ấm trà ngọc bích cùng với động tác phát ra một tiếng “lộp cộp” thanh thúy, tôi sửng sốt, từ tay kia nhìn lên trên, chỉ thấy tiểu nhị này phong thái hiên ngang, mặt ngọc phong tuấn. Một đôi mắt phượng hẹp dài tinh tế có thần trong suốt, đem so sánh với An Lăng Nhiên, lại là một hương vị khác.

Trong lòng tôi cũng “lộp cộp” một tiếng theo, đây không phải mắt phượng dễ nhìn cưỡng ép tôi tối qua – Mông Đan sao?

Một đôi mắt phượng này… Tôi tuyệt đối không nhận sai.

“Mông Đan” bình tĩnh nói:

“Miệng thế gian, ai có thể quản được? Công chúa cần gì phải để ý như vậy?”

Lời này dùng Hán ngữ hiện đại phiên dịch chính là, đi con đường riêng của mình, mặc kệ người ta có nói gì.

Tôi chớp mắt mấy cái, tích lại một tầng hơi nước, đây là câu nói mà tôi hài lòng nhất hôm nay, rốt cuộc!

Chính là, ai lại đây nói cho tôi biết, mắt phượng dễ nhìn làm sao lại ở đây?

Là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Trong khi tôi ngây mắt, vô tình liếc mắt phát hiện, khuôn mặt được tạo hình tinh tế kia của An Lăng Nhiên cũng không dễ chịu gì, trắng bạch.