Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hữu Thỉnh Tiểu Sư Thúc (Cho Mời Tiểu Sư Thúc)

Chương 7: Con vẹt dạy học

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay khi Liễu Y Y đến gần viện phủ, con rùa đen Lão Mạn cõng theo con vẹt và con lừa cũng đi đến bên ngoài Ẩn Tiên Cư.

"Tên kia là ai?"

Liếc qua, con lừa đầy sợ hãi.

Trên tay cầm một thanh trường kiếm còn dính máu, y thoạt nhìn chắc chắn không phải người tốt... không phải muốn bắt ta làm nhân bánh chứ!

"Y là đệ tử của Trấn Tiên Tông..." Con vẹt nói.

Mặc dù chưa ra ngoài cấm địa bao giờ nhưng nó vẫn có thể nhận ra quần áo và trang sức của Trấn Tiên Tông.

Con lừa rụt cổ lại: "Nghe nói đệ tử các tông môn đều rất mạnh, có thể tiện tay gϊếŧ chết yêu thú... Chúng ta nhanh tìm chỗ núp đi!"

"Tốt nhất là nên trốn đi, nhưng nếu không ngăn cản lỡ y làm chủ nhân bị thương thì hỏng bét rồi. Hắn vẫn còn chưa bắt đầu tu luyện đấy!"

Chúng đã ở cùng Tô Ẩn nhiều năm, biết rất rõ tình huống của hắn, liên tục học đánh đàn, chơi cờ, viết thư pháp, vẽ tranh, v.v.. Chưa từng luyện qua công pháp, cho dù có chút thực lực cũng không quá mạnh.

Có thể mạnh hợn so với người thường một ít, nhưng nếu đối mặt với người tu Tiên chân chính... nhất định chịu thiệt thòi!

“Vậy phải làm gì đây?” Con rùa già hỏi.

Bỏ chạy thì đối phương có thể sẽ ra tay với chủ nhân, nếu không bỏ chạy thì chúng sẽ gặp nguy hiểm, quá khó để lựa chọn.

Con vẹt nói: "Hay là như vậy đi, để ta hỏi y muốn làm gì, nếu như không nói lời nào, thì chính là người xấu. Ta sẽ giữ chân y lại trước, còn các ngươi hãy tìm cách đưa chủ nhân chạy đi".

Con lừa và con rùa cùng gật đầu.

Thảo luận xong, lão rùa lắc nhẹ một cái, đi một vòng rồi bay vào trong viện, ba con vật nấp ở sau cánh cửa.

……

Liễu Y Y thở ra một hơi, ánh mắt kiên định.

Chết cũng không sợ thì làm sao phải sợ làm mất lòng người! Một khi bỏ lỡ, cơ hội trả thù cả đời sẽ hết hy vọng.

Đang định gõ cửa thì một âm thanh bén nhọn vang lên.

“Ngươi là ai, sao lại lang thang tới đây, có chuyện gì?” Liễu Y Y sửng sốt, trong lòng đầy hoảng sợ.

Ẩn Tiên Cư có diện tích rất lớn, đường kính hơn mấy trăm mét, nàng đứng ở ngoài cửa áp chế khí tức, theo nguyên tắc thì rất khó có thể bị phát hiện, lúc này nghe ý tứ trong lời của đối phương, giống như đã phát hiện ra nàng từ lâu...

Không hổ là cường giả viết ra chữ có ẩn chứa kiếm ý, thật khủng bố!

"Tại hạ là một đệ tử bình thường của Trấn Tiên Tông, tình cờ đến đây, nghĩ muốn tiền bối chỉ bảo về kiếm pháp..." Liễu Y Y nói.

"Xin chỉ bảo?"

Đang nói chuyện là con vẹt Tiểu Vũ, sau khi trả lời, đôi mắt chim nhìn về phía Đại Hắc và Lão Mạn với sự khó hiểu.

Khách sáo như vậy không phải đến để làm khó dễ sao?

"Lúc trước khi ta kéo cày có nghe qua người ta nói "xin chỉ bảo" mặc dù nghe có vẻ êm tai, nhưng thực ra là đến khiêu chiến... Ví dụ như, "Ta đã nghe danh tiếng của đại hiệp từ lâu, hôm nay cố ý đến đây để xin chỉ bảo"," Kỹ thuật mổ lừa của anh rất giỏi, xin chỉ bảo cho tôi"... Nói là xin chỉ bảo, nhưng thực ra là đến để gϊếŧ người đấy! "

Nhớ lại lần nữa, con lừa căng thẳng nói: "Bởi vậy, hẳn là tới gϊếŧ chủ nhân á... mau trốn đi! Chủ nhân còn chưa từng luyện kiếm, hắn đến hỏi cái gì? Rõ ràng là lấy cớ!"

Tuy rằng cảm thấy có vẻ không giống như vậy, nhưng con vẹt gật đầu: "Gϊếŧ người không nhất định là thật, nhưng chắc chắn không có ý tốt. Có thể là đến để điều tra thực lực của chủ nhân! Thậm chí thân phận đệ tử cũng có thể là giả..." Như vậy đi, ta lại hỏi tiếp! "

Nói xong hướng bên ngoài tiếp tục nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

"A..." Liễu Y Y suy nghĩ một chút: "Nếu như tiền bối có thể đích thân xuất kiếm thì tốt nhất..."

Nàng có ngộ tính kém, thực lực cũng yếu, nếu giảng giải quá sâu sắc, có lẽ nàng không thể học được gì cả. Tốt nhất là thi triển kiếm pháp may ra có thể học được một chút.

"Quả nhiên không có ý tốt!"

Con vẹt cắn chặt miệng.

Bảo chủ nhân người chưa bao giờ luyện kiếm thi triển kiếm pháp, có mục đích gì không cần nói cũng biết.

Người bên ngoài kia thật là nhiều mưu mô, không phải được Lão Mạn và Đại Hắc nhắc nhở, nó cũng không biết...

Suy nghĩ một hồi, nó không vui nói: "Nếu ta không đi ra thì sao?"

Không muốn bỏ lỡ cơ hội, Liễu Y Y nhắm mắt nói: "Nếu như tiền bối có thể đích thân giangr giải kiếm đạo, kẻ hèn này vô cùng biết ơn!"

“Phải làm sao đây?” Thấy đối phương không muốn bỏ qua, nó lại nhìn sang hai bạn tốt của mình, con vẹt có chút lo lắng.

"Tên này thoạt nhìn không dễ trêu chọc, chúng ta hẳn là không địch lại được, hay là tùy tiện nói vài câu, lừa hắn rời đi, nếu không cũng có thể kéo dài một ít thời gian..."Con lừa nói.

"Được rồi! Chỉ là...nên nói thế nào? Chúng ta cũng không hiểu kiếm đạo!" Con vẹt đảo mắt.

Nó là một con chim!

Bảo nó ăn thì được, bảo nó dạy kiếm đạo...nói đùa!

"Thật sự không biết, làm giả như thế nào?" Con lừa méo miệng nói: "Ngươi chẳng phải đã nhìn chủ nhân bổ củi sao? Cứ theo như vậy mà nói đi, dù sao đều là bổ, chắc cũng không khác là mấy!"

“Cũng đúng!” Con vẹt mắt sáng lên.

Cứ nói bừa thôi, Nói càng thâm sâu càng tốt, còn đối phương có thể luyện được hay không, có bị tẩu hỏa nhập ma không, chẳng liên quan gì đến ta?

Đây là kẻ này có ý đồ xấu trước, đương nhiên không thể lịch sự đối phó với kẻ xấu được!

"Thôi được, ta sẽ giảng giải cho ngươi một chút, có thể hiểu được bao nhiêu còn tùy thuộc vào ngộ tính của ngươi..."

Đã quyết định,

Con vẹt hắng giọng và nói.

"Vâng!"

Tiền bối nghe xong không có tức giận, ngược lại thật sự muốn giảng giải kiếm thuật cho nàng, Liễu Y Y xúc động hai mắt đỏ lên, hưng phấn đứng ngồi không yên, tràn đầy khao khát cùng kính trọng.

Được cường giả như thế này đích thân giảng giải... là vinh hạnh cả đời!

"Bổ... kiếm đạo chú ý đến chính xác và tốc độ. Để đạt được điều này, cái tâm là điều quan trọng nhất. Tâm đến thần, ý đến thần đến, tâm ý kết hợp, mới có thể nâng cao sức mạnh tốt hơn... cũng giống như khi bay, cánh vỗ càng nhanh, bay càng cao... "

"???" Liễu Y Y ngẩn người.

Bay không phải là ngự kiếm hay sao? Vỗ cánh là cái quái gì thế!

"Con người không có cánh, nên nói là chân..." Hạ giọng nói, con lừa sửa sai.

"E hèm..."

Sau khi phản ứng, con vẹt tiếp tục giải thích, và nhanh chóng giảng giải những lĩnh ngộ và hiểu biết mà nó nhìn thấy khi chủ nhân bổ củi, tỉ mỉ nói hết một lượt, cuối cùng hừ một tiếng: "Được rồi, ngày hôm nay nói đến đây thôi, ngươi trở về từ từ lĩnh ngộ a! Có thể hiểu được, chứng minh thiên phú của ngươi không tồi, là một con chim tốt, không hiểu được, không phải là một con chim tốt!"

Dù sao cũng là ta nói bừa, nếu không lĩnh ngộ được chỉ có thể trách tài năng của ngươi không tốt!

Khà khà!

"Không phải chim tốt?"

Liễu Y Y hoàn toàn bối rối rồi.

Lời tiền bối nói thật là thâm thúy!

Có nghi hoặc ở trong lòng, nhưng lại không có một chút nghi ngờ.

Đối với một cường giả ở cấp độ này, mỗi câu nhất định có ý nghĩa sâu sắc. Nghe không hiểu cũng không sao, trước tiên đem ghi lại những gì đã nghe được rồi quay về nghiên cứu sau!

Nghĩ đến đây, nàng khom người ôm quyền.

“Cám ơn tiền bối đã giảng đạo cho đệ tử!” Nói xong xoay người rời đi.

Được giảng giải nhiều như vậy đối với nàng mà nói đã là một món quà tuyệt vời rồi, không dám đòi hỏi quá nhiều.

"Đi rồi?"

Ba con thú lặng lẽ bay lên và đáp xuống bức tường, thật sự nhìn thấy người thiếu niên đã biến mất khỏi tầm mắt.

"Chẳng lẽ chúng ta nghĩ sai rồi, người này không có ác ý, thật sự là tới xin chỉ bảo hay sao?"

"Chỉ là... chủ nhân yếu như vậy, có thể hỏi cái gì được chứ?"

Ba con vật nuôi nhìn nhau, đều có chút bối rối.
« Chương TrướcChương Tiếp »