Chương 27

Trà Hương là người của Ngô thị, Ngô thị vừa nghe xong mặt lập tức tái nhợt, chuyện này mặc kệ như thế nào đều sẽ liên lụy đến bà.

Ngô thị vội vàng nói: "Trà Hương là con đưa cho Dao Nhi, nàng ta làm việc luôn luôn dè dặt cẩn thận, cho nên con mới cho nàng ta đi hầu hạ Dao Nhi!"

Ngụ ý chuyện này không có gì liên quan gì đến Trà Hương. Nhưng khi nghe vào trong tai Tần lão phu nhân, lại như là Ngô thị trốn tránh trách nhiệm.

"Vậy ý của ngươi là Dao Nhi cố ý hạ độc hại ta?" Tần lão phu nhân đen mặt lạnh lùng nói.

Ngô thị kinh hoảng nhìn Tần lão phu nhân, một câu cũng không dám nói, sợ lại càng nói càng sai chọc thêm phiền toái.

"Dao Nhi là người thứ nhất lao vào trong đống lửa cứu ta ra, nếu không có Dao Nhi, sợ rằng ngay cả xương cốt ta đây cũng không còn. Hiện tại con bé có mục đích gì để lại hạ độc hại ta." Tần lão phu nhân lạnh lùng nhìn Ngô thị nói.

Trên trán Ngô thị rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, đúng là bà có để trong tổ yến một ít độc dược, nhưng độc tính không lớn cho nên không đến mức độc chết một con mèo.

Ngô thị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tần Thư Dao luôn luôn thấp giọng nỉ non, trong đôi mắt hiện lên một chút sắc bén, trong khoảng thời gian này mọi chuyện phát sinh đều cùng nó có liên quan, chẳng lẽ là nó cố ý giở trò quỷ? Nhưng nó cũng chỉ là một con bé mười tuổi, hơn nữa trước kia làm việc ngu dốt lại tự đại, làm sao lại hiểu được việc hãm hại người khác?

Bà lại nhìn thoáng qua Tần lão phu nhân, chẳng lẽ là Tần lão phu nhân đã biết sự kiện kia? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bà xử lý rất tốt, Tần lão phu nhân sẽ không dễ dàng phát hiện ra như vậy.

Tần lão phu nhân thấy Ngô thị im lặng suy nghĩ, lại lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi lại muốn đổ trách nhiệm lên cho ai hả?"

Ngô thị bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: "Con dâu không muốn đổ trách nhiệm cho ai, chỉ là con dâu thật sự không có làm chuyện này."

Ngô thị không đồng ý thừa nhận, Tần lão phu nhân lại bắt không được nhược điểm, chỉ có thể bắt Trà Hương tới.

Trà Hương bị mang lên, lập tức té trên mặt đất, dập đầu khóc lớn cầu xin tha thứ: "Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không mở ra, nô tì thật sự không biết!"

"Nói vậy là mấy thứ này luôn do ngươi bảo quản?" Tần lão phu nhân lạnh lùng nói.

Trà Hương đã sớm dọa cho toàn thân đầy mồ hôi, mưu hại chủ tử chính là tội lớn, nàng thật vất vả mới trèo lên vị trí đại nha hoàn, lại được Ngô thị tín nhiệm, làm sao cam tâm bị xử tử như vậy, cho nên không để ý đau đớn trên đầu không ngừng dập đầu: "Nô tì thật sự không có làm, nô tì thật sự không có làm. Nô tì đặt tổ yến ở trong hộp tráp liền không động vào, nô tì thật sự không biết!"