Trịnh Tuân đưa khối bạc cho Hoàng thị, bà liên tục chúc tụng lời may mắn rồi mới rời đi.
Sức khoẻ của Lục Nhi không tồi, nhưng vì chuyện sinh nở này mà muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng.
Lúc nàng tỉnh dậy thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, nàng nghiêng đầu nhìn thấy hài tử nằm cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lọt thỏm trong tã lót, ngủ đến ngon lành.
Lúc Hoàng thị báo tin vui, nàng còn ý thức nên nghe được bà ta nói gì.
Bàng Lục Nhi suy nghĩ, tính toán cho đứa trẻ này.
Không nói tới Bàng gia có hậu thế, vì lúc nàng treo cổ nàng đã từ bỏ tâm tư này, chỉ là Lục Nhi muốn sống, nàng không muốn chết, hơn nữa, nàng đã quá cô đơn rồi.
Lúc trước Bàng Thanh Sơn còn sống, ông đi làm giường đất, phải ở nhà người ta mươi bữa nửa tháng, Bàng Lục Nhi phải ở nhà một mình, sau này ở cùng Trịnh Tuân.
Lục Nhi nghĩ có thể dựa vào hai người họ, nhưng bọn họ có còn ai cho nàng dựa vào?
Hiện giờ nàng đã sinh con, sau này nàng sẽ dựa vào nó.
Nàng còn đang ngây ngốc nằm trên giường Trịnh Tuân đã dẫn người vào. Một nữ nhân tuổi trung niên, thân hình phốp pháp, bộ dáng rất quen mắt.
“Lục Nhi, ta mời Trương thẩm tới hầu hạ nàng ở cữ, tháng này bà ấy sẽ ở nhà nàng. Nàng đói chưa? Ăn chút gì đi.”
Trương thẩm đi vào nhà bếp.
Lúc này Lục Nhi mới nói với hắn: “Làm gì phải phí tiền vậy? Cần gì phải hầu hạ? Dâu nhà ai cũng sau ba ngày sinh đều bước xuống làm việc.”
Cho dù mẫu thân đến để chăm sóc, nhưng nhiều lắm cũng dăm ba bữa phải trở về.
Trịnh Tuân ngồi cạnh giường nói: “Trong sách có nói, nếu ở cữ không tốt thì sau này lớn tuổi sẽ để lại di chứng nhiều bệnh.”
Lục Nhi còn muốn nói nữa nhưng Trương Thẩm đã bưng chén tiến vào, Lục Nhi đành im lặng.
Nàng vừa mới ăn xong thì tiểu tử kia liền tỉnh, nó quơ cánh tay búp măng gào khóc. Nó vừa khóc, Lục Nhi liền cảm thấy trước ngực mình ướt đẫm.
Trương thị nói: “Phu nhân cho nó bú đi, nó đói bụng rồi, ban đầu ngực sẽ thấy căng tức thì bảo lão gia mυ"ŧ trợ thông đi.”
Lục Nhi có chút xấu hổ, nàng không nghĩ đến vấn đề này, sữa của nàng sớm đã thông rồi, vài ngày trước nàng đã phải mặc thêm rất nhiều yếm để che đi.
Nhưng Trịnh Tuân lại không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Trương thẩm biết ý mà lui ra ngoài.
Hài tử trong lòng Lục Nhi khóc lớn, Lục Nhi vội vạch áo, nhét núʍ ѵú vào trong miệng nó, tiểu tử này không cần phí sức, chỉ mυ"ŧ vài cái là đã có sữa.
“Lấy giúp ta tấm vải bông ở cái sọt đến đây!”
Lục Nhi tiết sữa, một bên không cho bú nàng dùng vải bông bịt lại, một lúc sau, không còn chảy nữa.
“Lục Nhi, nàng xem, Nguyên nhi lớn lên sẽ xinh đẹp giống nàng.” Trịnh Tuân nhớ tới câu nói của bà mụ lúc trước, khô khan nói ra.
Tên là do Trịnh Tuân đặt, Lục Nhi để hắn chọn một cái, tên là Bàng Thừa Nguyên.
Nhũ danh là Nguyên Nhi, cứ Nguyên Nhi mà gọi.
Bàng Lục Nhi nhìn tiểu gia hỏa, nhìn một hồi vẫn không thấy nó giống mình chỗ nào.
–
Đều là mượn hào quang của Trịnh Tuân.
Lúc Lục Nhi sinh con không một tiếng động.
Khi hài tử được ba ngày phải đi tắm thì rất nhiều người tới. Thúc thúc, Cẩu Tử, Hương Nhi cũng tới, riêng Kiều thị không tới. Huyện Thái gia cũng mang theo phu nhân đến trình diện, còn có đồng môn của Trịnh Tuân lúc hắn còn đi học.
Lục Nhi nhận ra huyện lệnh phu nhân, bà ta không phải là vị phu nhân lần trước vênh váo tự đắc cho người đến đạp hàng cá của nàng sao?
Trên mặt nàng hiện lên tia kinh ngạc.
Lưu thị thời khắc này hoàn toàn không thấy vẻ kiêu căng ngang tàn dạo trước nữa, cười cười nói nói: “Thật xin lỗi phu nhân, ngày ấy là hiểu lầm, mong rằng phu nhân không giữ trong lòng, đây là lễ vật tặng cho công tử.”
Lưu thị nhét cái vòng tay vào.
Ánh vàng lấp lánh kia đích thị là vàng thật. Lục Nhi bị hù giật nảy người, nàng ngỡ ngàng chớp mắt, lại nhớ tới ánh mắt lúc trước của người này đã từng xem mình là con kiến dưới chân.
Ở gian ngoài, Hoàng Tổn cũng nhắc tới chuyện này với Trịnh Tuân: “Cũng là hạ nhân của ta chưa rõ ràng sự việc, dẫn đến chuyện phu nhân ghen bóng ghen gió, thiếu chút nữa chuyện tốt biến thành chuyện xấu.”
Hoàng Tổn vô cùng cẩn trọng nói ra.
Trịnh Tuân chỉ cười.