Minh Sâm dẫn theo Bạch tiên sinh, thị nữ Thanh Mai và
mấy hộ vệ, thời gian ở lại vùng Hoa Dung khẳng định không ngắn, hiển
nhiên đã lập nên một thân phận giả không chê vào đâu được, qua lại quen
mặt với hàng xóm.
Tạ Doãn vô cùng cố ý xem nhẹ người “huynh đệ” này, đừng nói Minh Sâm chỉ mang theo một đám người vô cớ ở lại nơi được Bắc triều cai trị, dù hắn khoác thêm một tấm da dê đi ăn cỏ, Tạ Doãn đại khái cũng định
làm như không thấy, giả vờ như chuyện này không hề có chút kỳ lạ nào.
Nhưng chuyện đến nước này, hắn không thể không nương nhờ sức mạnh của Minh Sâm.
Minh Sâm đối đãi với hắn đúng là không còn gì để nói.
Vị Bạch tiên sinh kia trừ bản lĩnh lớn ra, còn có một đôi tay
thần kỳ, có thể biến nam thành nữ, biến già thành trẻ, ông thành thạo vẽ mặt Tạ Doãn giống y hệt một hộ vệ trong phòng, chỉ cần không để hai
gương mặt cạnh nhau tỉ mỉ so sánh thì hầu như không nhìn ra sơ hở.
Tạ Doãn dùng gương mặt này ra ngoài, bách tính sống chung quanh
đều chào hỏi hắn, giống như hắn đã sống ở đây năm trăm năm vậy, rất tự
nhiên, không dễ bứt dây động rừng.
Thấy bên này đã xong xuôi, Minh Sâm liền ôn hòa nói với hộ vệ kia:
- Vất vả rồi, Giáp Thìn, ngươi lo công việc trước đi, hôm nay không được ra ngoài.
“Giáp Thìn” trầm mặc thi lễ vái, lặng lẽ rời đi.
Tạ Doãn thầm thở dài, hắn biết những hộ vệ này ngoại trừ ai nấy
thân mang tuyệt kỹ, bảo vệ an toàn của chủ nhân ra thì còn là “thế
thân”.
Gương mặt mỗi người bọn họ đều đã được dự phòng ở chỗ Bạch tiên
sinh, một khi gặp phải nguy hiểm không hóa giải được, bất cứ lúc nào họ
cũng phải vì chủ nhân mà thế mạng.
Tạ Doãn nhìn những người này, nhớ tới chức trách của họ, trong
lòng đều không quá vui vẻ, nhưng việc này dù sao không do hắn quản, hắn
cũng không tiện chen mồm, chỉ nói với Bạch tiên sinh:
- Đa tạ, chúng ta mau đi thôi.
Một lát sau, Bạch tiên sinh dẫn tôi tớ “Giáp Thìn” ra ngoài, hòa vào đám đông không dấu vết.
Lúc họ chạy tới có thể nghe Thẩm Thiên Khu nhạt nhẽo nói:
- …Bỏ tối theo sáng, có công với nước, khen thưởng nơi đây, ba trăm lượng vàng.
Nói xong, vẻ mặt ông u ám như đánh rắm trước mặt đám đông, lạnh
nhạt quét mắt qua cả đám người chung quanh, tự nhiên đi đến một bên ngồi xuống, dù sao cũng không ai dám cãi lý với ông.
Sau đó, một hắc y nhân bưng cái khay lớn đi ra, ba trăm lượng
cũng nặng cả trăm cân nhưng hắc y nhân đó căn bản không dùng cả bàn tay
mà chỉ dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng bưng khay, giống như trên đó không
phải một đống vàng nặng trịch mà là giấy vậy.
Các lão bách tính trong nhà gom chút ngân lượng vụn vặt còn
không dễ, nào có từng được thấy thỏi vàng ròng xếp hàng hàng ngay ngắn?
Nhất thời mắt sáng lên, như ong vỡ tổ.
Ánh mắt Cừu Thiên Cơ quét qua mọi người, bỗng nhếch môi cười, đưa tay nói với người phía sau:
- Mời!
Tai Tạ Doãn “ong” lên, thấy chung quanh không ít người cũng
giống hắn____có người lảo đảo ngay tại chỗ, có người theo bản năng che
tai lại.
Cừu Thiên Cơ không la to, thậm chí không cố ý nói lớn tiếng
nhưng dù là người ở ngoài cùng nhất cũng có thể nghe rõ rành rành, giọng nói ấy truyền rất xa, vọng vào tai như kim châm xuống, khó chịu không
để đâu cho hết.
Tạ Doãn lúc này mới thấy rõ nam nhân nhỏ thó phía sau Cừu Thiên
Cơ, không khỏi hơi nhắm mắt lại_____hắn nhận ra được người đó, mấy ngày
trước, tướng mạo ông ta tuy không đẹp hơn bây giờ nhưng không hề rụt rè
như vậy, cũng không hề miễn cưỡng tươi cười thấp thỏm lo sợ như vậy. Ông ta thậm chí còn từng chào hỏi mình, từng chiêu đãi bọn họ một bữa cơm
nước thoải mái ra trò.
Trong lòng Tạ Doãn không khống chế được hiện lên một suy nghĩ: “Chu Phỉ biết không?”
Cừu Thiên Cơ đứng chắp tay, dùng giọng nói đặc thù của ông ta cất tiếng:
- Chắc hẳn chư vị hương thân đều nhớ, mấy ngày trước, một nhóm phản tặc đi ngang nơi này, hiện đã đền tội…
Giọng Lộc Tồn vang vọng khắp thành Hoa Dung, các tiểu thương đều vây quanh lại, các nhà dân gần đó cũng có không ít người mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong phủ của huyện lệnh đại nhân, các tôi tớ tụm năm tụm ba
xì xào bàn tán…
Trong một tiểu viện xa xôi, Chu Phỉ bấu chặt trường đao trong tay.
- Nhóm người này từ Thục Trung lén lút chạy ra, tác oai tác quái ở vùng đó đã lâu, người qua đường cũng không chịu buông tha, luôn là có tiền cướp tiền, không tiền cướp ngựa, xem mạng người như cỏ rác, không
chuyện ác nào không làm! Bọn ta lần theo đường đi của chúng mà đến, thấy những thôn hoang vắng không một ai thoát được bàn tay tàn ác của chúng, hầu như bị cướp bóc hết sạch, các thôn dân ngày phải đóng cửa, nơm nớp
lo sợ, đêm thì lo lắng bất an, chỉ sợ tặc nhân lại tới! Quả thực đáng
ghét đáng hận! Loại gian tặc này sống ở trên đời, gieo họa muôn nơi,
không băm vằm trăm mảnh không đủ hóa giải lòng căm phẫn của nhân dân!
Mọi người đồng thanh hô to:
- Băm vằm trăm mảnh! Băm vằm trăm mảnh!
Âm thanh ấy loáng thoáng xuyên qua phủ nha và đình viện, rơi vào tai Chu Phỉ. Tiểu viện của nữ nhân điên nằm rất xa, ngày thường tiếng
phố xá náo nhiệt cũng nghe không rõ nhưng bây giờ âm thanh đó có thể
vọng tới thì người lên tiếng hẳn là rất đông, người ở ngay cạnh đó chắc
là sắp đinh tai nhức óc.
Chu Phỉ nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được, Mộc Tiểu Kiều gây nhiều tội ác ở vùng Động Đình như vậy, trong thành Hoa Dung ắt có bách
tính lưu vong chạy nạn đến đây, không rõ nội tình, nghe những lời vu oan hãm hại này còn tưởng rằng kẻ hại họ nhà tan cửa nát chính là những thi thể mang ra từ khách điếm kia.
Quần chúng sao có thể không xúc động tuôn trào, không lớn tiếng hoan hô?
Mũi đao của nàng dựng thẳng xuống đất, tay cầm đao nổi cả gân xanh.
- Hơn nữa còn có dư nghiệt của Ngô Phí hai lần phản chủ sau khi
trốn đi, không biết hối cải, cấu kết với chúng làm chuyện gian ác! Tội
phụ Ngô Phạm thị, thê tử Ngô tặc, sau khi xảy ra chuyện, quyết không
nhận tội, ngang nhiên bỏ trốn, đầu nhập vào đám phỉ nhân, ngày đêm làm
bạn với lũ trộm cắp ngang ngược. Khặc khặc, loại đàn bà dâʍ đãиɠ này…
Vỏ đao trong tay Chu Phỉ quét qua mặt đất, phát ra âm thanh bén
nhọn ngắn ngủi. Ngô Sở Sở không còn biết khóc cười, giống như kẻ ngốc.
Mẫu thân nàng xuất thân cao quý, từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ
nghĩa, cả đời giúp chồng dạy con, quy củ khuôn phép, bây giờ không chỉ
chết không chỗ chôn thân mà sau khi chết còn mặc cho những người này há
miệng thối tha khó ngửi, thêu dệt cho bà danh tiếng bất trinh phóng
đãng, đê hèn bỉ ổi.
Ngô Phí tướng quân khi còn sống mừng vì chưa từng liên lụy vợ con, chết rồi rốt cuộc vẫn không thoát khỏi tai kiếp.
Lúc này, trong viện đột nhiên vang lên tiếng ca chót vót, ngắt
ngang lời của Lộc Tồn truyền vào, cao vυ"t đến gần như bát ngát, lời hát
đều là “ê ê a a”, không biết đang nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng thê lương thảm thiết.
Chu Phỉ bất ngờ không kịp chuẩn bị giật mình, nhìn qua khe cửa
ra ngoài, thấy nữ nhân điên trong viện không biết từ khi nào đã đi ra
giữa sân, giày cũng không mang, lộ ra đôi chân trần, quấn bản thân màu
mè sặc sỡ như con gà rừng, biến dưới tàng cây thành sân khấu kịch khoác
lụa đỏ, tự nhiên biểu diễn.
Từ sau lần gã người hầu đưa cơm bị bà vυ" đánh đuổi thì không dám tới gây hấn nữa, mỗi ngày đều vứt cơm thừa canh cặn ở cửa rồi đi. Chu
Phỉ cảm thấy mình không mời mà tới, trốn trong viện người ta, ít nhiều
cũng nên có chút biểu hiện, bèn mỗi lần đến phòng bếp làm đầu trộm đuôi
cướp đều tiện thể mang theo ít điểm tâm bánh bao các thứ, lặng lẽ bỏ vào hộp cơm của họ.
Mấy ngày nay, nữ nhân điên nếu không phải ở trong phòng buồn bực thì chính là ở trong sân ngây ngốc, Chu Phỉ ngoại trừ lén lút cho ăn
thì chưa từng để ý đến bà.
Lúc này, qua khe cửa nhỏ, Chu Phỉ nhìn chằm chằm nữ nhân điên
vừa hát vừa nhảy, trong lòng ngạc nhiên nghi hoặc: “Cổ họng người bình
thường có thể che lại giọng Bắc Đẩu sao? Bà ta điên thật hay điên giả?
Có lai lịch gì?”
Tuy lời nói của Lộc Tồn Cừu Thiên Cơ khiến Chu Phỉ nổi trận lôi
đình nhưng nàng cũng muốn từ trong miệng ông ta nghe ra những tin tức
quan trọng____chẳng hạn như khi nào bọn chúng rời đi, lại chẳng hạn như
kẻ phản bội của 48 trại có mượn danh nghĩa của Thần Phi sư huynh để giả
truyền tin tức, lừa Vương lão phu nhân đang tìm họ đến hay không… hoặc
là chúng có dứt khoát gây bất lợi gì với 48 trại hay không?
Nhưng thấy bà điên này cứ hát không chịu để yên, Chu Phỉ thật hận không thể lao ra lấy vải rách chặn miệng của bà.
Lúc trong lòng nàng như thiêu như đốt, bà vυ" trong viện bưng một chậu gỗ chạy ra, đặt chậu gỗ xuống cửa, giậm chân nói:
- Tổ tông của tôi ơi, sao cô lại ra ngoài!
Nữ nhân điên làm thế liên hoa chỉ:
- Rơi rớt thành bùn…
- Thành bùn thành bùn.
Bà vυ" lau nước trên tay mình, chạy tới kéo nữ chủ nhân, cằn nhằn lải nhải:
- Biết có bùn mà không mang giày, haiz!
Đợi hai người kia đi rồi, Ngô Sở Sở chợt thấp giọng nói:
- Rơi rớt thành bùn nát thành bụi, không có dư hương.
Chu Phỉ sững sờ, cúi đầu nhìn nàng ấy.
Ngô Sở Sở nói:
- Trước đây mẹ ta từng nói với ta, nhân dân đều sống trong nước
bùn, ngày ngày chịu khổ không thể giải thoát, thích nghe nhất là những
thứ như “thanh giả bất thanh, liệt nữ thâu tình, thánh nhân tàng ô, hiền lương nạp cấu” (1), nghe hoài không chán, nghe đi nghe lại vẫn say sưa
mê mẩn, nào chứa được hai chữ “cao thượng”?
(1) Người có vẻ trong sạch nhưng không phải vậy, liệt nữ vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, thánh nhân che giấu những điều dơ bẩn, người tài đức có những thứ xấu xa.
Chu Phỉ mấy ngày liền bi phẫn không nơi phát tiết, nghe xong lời này, trong lòng chợt dâng lên một luồng lệ khí:
- Ai dám nói vớ nói vẩn, gϊếŧ hết là được.
Tính cách Ngô Sở Sở mềm mại rụt rè, người khác nói gì nàng đều
trả lời tốt, rất ít thể hiện ra ngoài miệng điều chân chính nghĩ trong
lòng, mấy ngày nay theo Chu Phỉ tuy chịu không ít cực nhọc nhưng trong
lòng không khỏi xem Chu Phỉ là người thân của mình, lời nói cũng ít đi
mấy phần kiêng kỵ, nàng cúi đầu rũ mi nhẹ nhàng nói:
- Không phải, A Phỉ, mẹ ta nói, người khác vô duyên vô cớ làm
hại cô, chính là trong lòng ôm ý nghĩ cô cũng xấu xa giống họ, nếu cô
thật sự gặp người nào gϊếŧ người đó, dần dà tính tình tất nhiên cũng cực đoan dễ giận, không cho phép người khác trái ý chút xíu nào, đây chẳng
phải là hợp ý họ hay sao?
Trong lòng Chu Phỉ khinh thường: “Đạo lý chó má gì vậy, đọc sách đọc ngu à. Cực đoan dễ giận thì sao chứ, luôn mạnh hơn giun dế vô duyên vô cớ bị thiêu chết.”
Nhưng nàng cảm thấy nếu nói câu này ra khỏi miệng, Ngô Sở Sở chắc chắn sẽ khóc, bèn ra sức nuốt vào.
Ngón tay Chu Phỉ siết vỏ trường đao, vuốt nhiều lần ra một cái dấu sâu hoắm.
Nàng rất muốn nhấc đao xông ra, cắt lưỡi đám người dám to gan
nói bậy nói bạ đó, nhưng đồng thời nàng cũng vô cùng hiểu, với bản lĩnh
của nàng, cùng lắm chỉ đủ nói lời hung dữ với Ngô Sở Sở trong căn phòng
vừa tối vừa nhỏ này thôi, dù có thêm một Chu Phỉ nữa cũng chưa chắc có
thể chạm đến một sợi tóc gáy của những tên Bắc Đẩu kia.
Không cần Cừu Thiên Cơ ở bên ngoài quạt gió thổi lửa, chỉ sự
thực vô cùng chân thực này đã đủ khiến lục phủ ngũ tạng của nàng như
thiêu như đốt rồi.
Không có tiếng ca của nữ nhân điên, giọng Cừu Thiên Cơ xa xa
tiếp tục nhẹ nhàng vọng vào không gì ngăn cản, ông ta tỉ mỉ nói triều
đình anh minh thần võ thế nào, định ra đại kế diệt phỉ ra sao, phân hóa
những phản tặc “hϊếp đáp bách tính” thế nào, đánh vào trạm ngầm, lợi
dụng tâm lý “phân chia lợi ích không đều” của phản tặc, dùng chân thành
cảm động đối phương, dùng đạo lý thuyết phục đối phương, xúi giục những
kẻ lầm đường lạc lối quay đầu là bờ, vân vân và mây mây…
- Chư vị hương thân! Trong tay mấy tặc nhân đã dính bao nhiêu huyết lệ mạng người? Bây giờ chết thật là hời cho họ!
Lúc này, trong đám đông chợt có người lớn tiếng hô:
- Quất xác!
Tạ Doãn phút chốc chấn động, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy người hô lớn ấy là ai.
Cừu Thiên Cơ nghe vậy, gương mặt như mặt chim giãn ra, cười vô cùng thỏa mãn, khoát tay nói:
- Dù tội gϊếŧ người cũng đến dập đầu xin lỗi là cùng, cho qua đi, cho qua đi.
Nhưng mọi người chung quanh đã bị khơi gợi lên lòng bạo ngược, càng nghe nói “cho qua” thì càng ầm ĩ om sòm.
Cừu Thiên Cơ cười lớn nói:
- Được, thuận theo dân ý! Quất xác mấy tặc nhân này giữa chợ!
Tạ Doãn chợt bước lên, bị Bạch tiên sinh kéo lại.
Tạ Doãn ra sức giãy giụa.
Bạch tiên sinh kề sát tai hắn nói:
- Tam công tử bình tĩnh chớ nóng, với sức lực một mình tôi khó
mà chống đỡ hai đại cao thủ Tham Lang và Lộc Tồn, người chết đã chết,
đợi chúng ta san phẳng ngụy triều, nỗi oan khiên cuối cùng sẽ có ngày
gột rửa, không cần nóng vội nhất thời.
Hai má Tạ Doãn kéo căng, cách lớp da mỏng manh hầu như có thể
nhìn ra gân xanh trên trán hắn, rất lâu sau, hắn thầm thì hỏi:
- Bạch tiên sinh, Hoắc gia bảo vốn là môn phái giang hồ, dù quy
tụ các môn phái nhỏ lẻ xung quanh thì chẳng qua cũng chỉ là hạng ầm ĩ
đấu dũng với nhau thôi, tại sao lại đột nhiên đóng quân chăn ngựa, vơ
vét của cải trắng trợn? Hoắc Liên Đào tự cho rằng mình đã lên thuyền ai?
Bạch tiên sinh sững sờ, chớp mắt hiểu được hàm ý của Tạ Doãn, vội nói:
- Tam công tử, công tử nhà tôi đến nơi này chưa lâu, quả thực có liên hệ với Hoắc gia bảo chủ nhưng chẳng qua là xuất phát từ tấm lòng
cùng chung mối thù đối phó Tào tặc. Hoắc gia bảo ngư long hỗn tạp, dưới
trướng có những ai, có hành vi gì, công tử nhà tôi không hề biết, chuyện này…
Tạ Doãn mặt không biểu cảm ngắt lời ông:
- Ông không cần giải thích với ta, ai mà không có mấy bằng hữu giang hồ “không thể diện” chứ?
Bạch tiên sinh không biết ba chữ “không thể diện” có điển cố gì, nhất thời nghi ngờ có phải mình nói sai gì hay không, không biết nên
nói tiếp thế nào.
Chỉ dăm ba câu, Cừu Thiên Cơ đã sai hắc y nhân dưới trướng mang
mấy chục thi thể cháy đen trong khách điếm ra ngoài, đặt song song trên
đường cái.
Thẩm Thiên Khu chợt đứng lên, không nói một lời phẩy tay áo bỏ
đi, hắc y nhân tổ Tham Lang theo sát phía sau, hắc y nhân hai bên bỗng
ít đi một nửa, ánh mắt Cừu Thiên Cơ âm trầm nhìn theo bóng lưng ông ta,
tiếp đó khoát tay.
Các hắc y nhân thuộc hạ của ông đồng loạt tách sang hai bên,
chừa ra một khoảng trống lớn, lúc mới bắt đầu không ai dám cử động, mãi
đến khi một ông lão có dáng vẻ lưu dân run rẩy bước về trước, đầu tiên
đá một cú lên trên một thi thể, sau đó mặt đầy thù hận và dữ tợn, dùng
sức giẫm, giẫm như điên…
Cừu Thiên Cơ giơ cao hai tay, một con chim ưng rít gào đậu lên
trên cánh tay ông, vỗ vỗ đôi cánh nghiêm nghị mang theo sát cơ sắc bén.
Ông lớn tiếng nói:
- Đồng đảng phản tặc vẫn chưa quét sạch, nếu có người lại lập công, thưởng ba trăm lượng vàng như cũ!
Có người mở đầu, rất nhanh có người noi theo, trong các bách
tính này, có người mà bạn bè thân thích hoặc bản thân từng bị đám Mộc
Tiểu Kiều hãm hại, có người đơn thuần sục sôi căm phẫn vì người khác, có người theo tham gia náo nhiệt, và có người sáng mắt vì ba trăm lượng
vàng vừa nãy hắc y nhân cầm trên tay… rất nhiều loại người tụ tập với
nhau, hả lòng hả dạ.
Bạch tiên sinh đưa tay kéo Tạ Doãn đứng im bất động tại chỗ:
- Tam công tử, đi.
Tạ Doãn không nhúc nhích.
Bạch tiên sinh:
- Tam…
- Đợi đã.
Tạ Doãn gian nan nói:
- Ta… một người bạn của ta bây giờ có lẽ cũng ở trong thành, ta sợ nàng ấy làm ra chuyện gì kích động.