Chương 6

Từ lần Hà Dĩ Thâm bị té xỉu ở nhà, Cận Yên Li vốn luôn quan tâm đến sức khỏe của anh, hiện tại cứ đến giờ cơm đều gọi điện thoại thúc giục anh ăn cơm hoặc trực tiếp đặt cơm hộp đưa đến văn phòng luật sư.

Mỗi ngày nhìn Hà Dĩ Thâm bất đắc dĩ buông công tác trên tay xuống, Hướng Hằng đều có một loại cảm giác muốn cười đến phát khóc.

Lúc này thật sự không hề lo lắng ảnh hưởng công tác của người nào đó.

Đồng chí lão Viên cũng là mỗi ngày chua chát cảm thán:" Hiền thê lương mẫu cũng không khác là mấy..."

Đối mặt với cảm khái của lão Viên cùng cái nhìn xem thường của Hướng Hằng, Hà Dĩ Thâm mặt không thay đổi nghe theo sự sắp xếp của Cận Yên Li.

Bởi vì một cô gái từ trước đến nay đều ôn nhu như nước, yên lặng đạm bạc lại tại thời điểm anh vừa tỉnh, vô cùng cường ngạnh an bài sinh hoạt của anh, mà anh, thì không có biện pháp cự tuyệt.

"Dĩ Thâm, anh ăn cơm chưa?" Cận Yên Li một bên kiểm tra bản phác họa của sinh viên nộp lên, một bên hỏi Hà Dĩ Thâm ở đầu bên kia điện thoại.

Hà Dĩ Thâm buông hồ sơ trong tay xuống:" Mới vừa ăn qua, em thì sao?"

"Thật sự đã ăn?" Xét thấy "tiền án tiền sự" của người nào đó không hề ít, Cận Yên Li truy vấn một hồi.

Danh dự của bản thân đã thấp như vậy rồi sao? Hà Dĩ Thâm có chút bất đắc dĩ:" Thật sự." Liếc mắt nhìn lão Viên đang ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe lén:" Hoặc là, em có thể gọi điện thoại hỏi Hướng Hằng hay lão Viên."

Cận Yên Li cười nhẹ:" Anh nói ăn liền là ăn đi, nơi này em còn có chút việc, không quấy rầy anh nữa. Anh đi làm việc đi."

"Ân."

"Chậc chậc chậc chậc..."

"Lần thứ sáu." Hà Dĩ Thâm ngẩng đầu: "Lão Viên, tuy rằng đối với các vụ án, cậu và Hướng Hằng không giúp được gì nhiều nhưng tôi cũng không biết là văn phòng luật sư lại nhàn nhã như vậy đấy."

"Chậc chậc chậc chậc..." Lão Viên quét Hà Dĩ Thâm từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng phe phẩy đầu tránh ra.

Hà Dĩ Thâm cũng mặc kệ anh, cúi đầu tiếp tục bận rộn làm công việc của mình.

Kết thúc buổi học, Cận Yên Li trả lời mấy vấn đề cho sinh viên xong, thu thập dụng cụ vẽ tranh, nhờ sinh viên đưa đến văn phòng liền mang theo túi đi đến văn phòng luật sư.

Cô đã hẹn trước với Hướng Hằng sẽ tham gia buổi tụ tập của mấy người bọn họ.

Hướng Hằng tựa ở cạnh cửa, hai tay ôm trước ngực:" Dĩ Thâm, cậu nhanh lên, tất cả mọi người đều chờ a, Yên Li cũng mau tới rồi."

Hà Dĩ Thâm nhìn thoáng qua đồng hồ:" Chắc là lúc này cô ấy mới đến đường cao tốc."

Hướng Hằng cười như không cười:" Cô ấy gọi điện thoại cho cậu?"

Hà Dĩ Thâm cũng không ngẩng đầu lên:" Thời gian biểu của Yên Li rất quy luật." Ngữ khí mang theo nhàn nhạt thưởng thức.

Hướng Hằng bất nhã trợn trắng mắt, như này còn nói không có gian tình ai thèm tin.

Lão Viên vừa kêu gào vừa đi tới:" Đại luật sư Hà, có hơi buông lỏng công tác một chút cũng không gây trở hại gì, việc quan trọng trước mắt chính là mau xuống lầu đón Yên Li muội tử."

Nói như thế nào nhỉ, đồng chí lão Viên vẫn còn chưa dập tắt trái tim muốn giật dây mai mối.

Hà Dĩ Thâm đè đè mày, khép lại tập hồ sơ liền đứng lên.

" Tôi nói đúng rồi a, cậu không đi trường học đón người ta chưa tính, còn tưởng ngồi ở đây chờ cô ấy đi mười tầng lâu tới tìm mình, cậu nói cậu..."

Không để ý tới lão Viên lải nhải, Hà Dĩ Thâm mặc áo khoác đi nhanh về phía thang máy.

Tới tầng một, Hà Dĩ Thâm đứng ở cửa nhìn dòng người qua lại.

Bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt của một người.

Không biết vì cái gì, thời điểm cô rời khỏi, làm cái gì cũng đều có thể nhớ tới cô ấy...

Hình ảnh Triệu Mặc Sênh tóc dài buông xõa, trên tay mang theo camera; một Triệu Mặc Sênh ríu rít bên cạnh, hiện lên núm đồng tiền như hoa; rồi khi gây ra họa lại luôn chớp động đôi mắt vô tội cười cười; ngay cả hình ảnh một Triệu Mặc Sênh không ngừng nói vĩnh hằng...

Mà hiện tại, tuy rằng anh vẫn còn nhớ cô ấy, nhưng cái loại cảm giác đau đớn muốn chết đã không còn mãnh liệt như trước nữa.

Có lẽ, thời gian quả nhiên có thể hòa tan hết thảy.

Hà Dĩ Thâm còn đang hơi thất thần, bên tai đột nhiên nghe được một trận ồn ào. Anh nhìn qua, chỉ thấy một đứa bé bị quăng ngã ở giữa đường, cách đó không xa có một chiếc xe vận tải vẫn giữ nguyên tốc độ chạy đến.

Quá xa. Hà Dĩ Thâm nhíu mày.

Đột nhiên, một bóng hình vọt tới.

Trong lòng Hà Dĩ Thâm nhảy dựng, cất bước liền chạy hướng bên kia, Hướng Hằng ở phía sau hoảng hốt giữ chặt anh lại, một chiếc xe tải từ trước mặt anh lướt nhanh qua.

Bàn tay gắt gao nắm chặt, Hà Dĩ Thâm không có biện pháp bình phục lại nhịp đập của trái tim, đi về bên trái đèn xanh đèn đỏ.

Hướng Hằng và lão Viên không rõ nguyên do cũng đi theo phía sau.

29 giây.

Hà Dĩ Thâm nhìn chằm chằm con số trên đèn xanh đèn đỏ, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến như vậy.

Còn dư lại 4 giây, Hà Dĩ Thâm liền đi qua.

Bước đến hiện trường đang bị đám người vây quanh, đứa nhỏ được cứu đang ở trong lòng mẹ khóc lớn. Hà Dĩ Thâm đẩy đám người ra, ngồi xổm xuống trước mặt người trước mắt, muốn duỗi tay ra, lại phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Cô gái đang ngồi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mờ mịt.

Lão Viên và Hướng Hằng nhìn một cái, Hướng Hằng nhanh chóng quyết định:" Tôi đi lái xe."

Hà Dĩ Thâm quỳ một gối, ánh mắt lạnh lẽo giống như ngưng kết một tầng băng, nhưng thanh âm lại ôn nhu:" Yên Li, em có khỏe không?"

Cận Yên Li nhìn anh, ánh mắt lại không có tiêu điểm.

Rõ ràng là bị dọa tới.

Đáy lòng Hà Dĩ Thâm thở dài, nắm lấy tay cô, phát hiện ngón tay cô lạnh băng.

"Trời ơi!" Lão Viên kinh hô một tiếng, ngồi xổm xuống đỡ lấy chân Cận Yên Li.

Lúc này Hà Dĩ Thâm mới nhìn đến đầu gối toàn là máu tươi của Cận Yên Li.

"Dĩ Thâm!" Hướng Hằng ngừng xe ở bên ngoài đám đông.

Hà Dĩ Thâm bế Cận Yên Li lên, cẩn thận tránh đi miệng vết thương của cô.

Có lẽ là ở bên ngoài có chút bị đông lạnh, sau khi mở điều hòa ở trong xe lên, Cận Yên Li mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô nhìn Hà Dĩ Thâm thật cẩn thận xử lí khẩn cấp vết thương, tuy đã cực lực kiềm chế nhưng cơ thể vẫn run lên, trong mắt toát ra hơi nước.

Hà Dĩ Thâm nhìn ánh nước trong mắt cô cùng tầng mồ hôi mỏng trên đầu, không biết là nên trách cứ nhiều một chút vẫn là đau lòng nhiều một chút.

Thở dài, Hà Dĩ Thâm ngồi dậy, lau mồ hôi cho Cận Yên Li, nắm chặt lấy tay của cô.

Cận Yên Li hít vào một hơi, mặt ngoài vết thương có chút lớn, máu chảy không ít, vốn là cô bị thiếu máu, lúc này đã hơi hôn mê.

Hà Dĩ Thâm nhíu nhíu mày, đem đầu của cô ấn lên trên vai mình.

Cận Yên Li chớp chớp mắt, không nghĩ cự tuyệt phần ôn nhu của anh lúc này.

Từ văn phòng Hà Dĩ Thâm đi ra, lão Viên không kìm nén được lại yy (tự sướиɠ) trong lòng một tràng giang đại hải, chạy nhanh tới trước bàn Hướng Hằng:" Cậu nói xem, tiểu tử Hà Dĩ Thâm này rốt cuộc dẫm phải cái vận cứt chó gì chứ?"

Hướng Hằng ngẩng đầu liếc lão Viên một cái:" Cậu lại chịu k1ch thích gì vậy?"

Lão Viên lập tức ngồi lên bàn công tác của người ta:" Tôi nói nha, đại luật sư của chúng ta cùng Yên Li muội tử hẳn là đã sớm tu thành chính quả a, vì sao tôi càng nhìn càng thấy gấp?"

Hướng Hằng nhàn nhã gác bút xuống:" Người trong cuộc còn chưa ý kiến, người ngoài như cậu bứt rứt cái gì?"

" Tôi chính là một người có trái tim lấp lánh thích giúp người tạo niềm vui nha! Tiểu tử Hà Dĩ Thâm này, ngày thường gian xảo, khó có được một người có thể trị cậu ta, sao có thể dễ dàng buông tha?"

Hướng Hằng bật cười:" Cho nên cậu là vì muốn trả thù Dĩ Thâm?" Nghĩ anh lại lắc đầu:" Tôi cảm thấy Dĩ Thâm đối với Yên Li có khác biệt, nhưng nếu người kia..."

"... Người kia?" Hướng Hằng đột nhiên ngừng nói làm lão Viên ngửi được hơi thở bát quái.

Trong mắt Hướng Hằng hiện lên thần sắc hồi ức:" Đúng vậy, Triệu Mặc Sênh..."

Lão Viên nhíu mày: "Đó là ai?"

"Nhược điểm của Dĩ Thâm."

"Nhược điểm?! Hà Dĩ Thâm cũng sẽ có nhược điểm?! Sao có thể, cậu nói đùa với tôi đấy à!"

Thấy biểu tình kinh ngạc của lão Viên, Hướng Hằng lắc đầu, vì sao cậu ta lại không tin?

Nhưng sự thật chính là như vậy, chỉ có ở trước mặt người kia, Dĩ Thâm mới có thể buông xuống lãnh đạm, lí trí cùng kiêu ngạo của bản thân.

Cho dù Triệu Mặc Sênh nói đi là đi, cậu ấy cũng vẫn đợi nhiều năm như vậy.

"Được rồi." Hướng Hằng thu hồi biểu tình trên mặt, vỗ vỗ vai lão Viên:" Liền tính bọn họ có thể thành cũng là chuyện của họ, cậu cũng đừng bắt chó đi cày (chỉ một thực tế không thể thực hiện được)."

"Xen vào việc người khác" lão Viên:...

Ở bên này, sau khi xem bản phác họa của sinh viên xong, Cận Yên Li buồn chán muốn chết, kì thật có thể thi đậu khoa mĩ thuật của đại học C thì bản lĩnh của bọn họ đều không hề kém, bài tập lần này chỉ muốn xem trình độ của mỗi người như thế nào mà thôi.

Ngẩn ngơ trong chốc lát, đột nhiên cô nhớ tới cái gì, đi đến trước giá vẽ.

Lấy bút chấm màu nước, nhẹ nhàng vẽ ở trên giấy lụa. Ánh mắt Cận Yên Li chăm chú, bàn tay linh hoạt, thuần thục di động, dưới ngòi bút của cô, tờ giấy lụa nhuộm lên một chút lại một chút những sắc màu vô vàn xinh đẹp cùng lộng lẫy, lay động tâm hồn của mỗi con người.

Thời gian trôi qua từng chút một, thẳng đến khi đèn lên rực rỡ, một bức họa vừa mới được ra đời.

Cận Yên Li nhìn nét mực còn chưa khô đến ngẩn người.

Chẳng sợ vĩnh viễn sẽ không có ngày công khai bức họa này, cô vẫn muốn hoàn thành nó.

Tên của bức tranh là "Yêu mà không được".

=====