" Dĩ Thâm~ anh đáp ứng em đi~ được không." Cận Yên Li quy củ ngồi ở trên sô pha, nhưng biểu tình ngữ khí lại không chút thành thật, đối với Hà Dĩ Thâm đang chuẩn bị cơm chiều làm nũng một hồi.
Hà Dĩ Thâm đè đè mày, vì sao cô vợ mang thai lại khó chơi như vậy đâu? Quả thực giống như thay đổi thành một người khác, anh có chút không thể chống cự nổi.
Ánh mắt phía sau lưng quá mức sáng quắc, anh nhận mệnh thở dài, xoay người đi đến ngồi xuống cái người nãy giờ tha thiết nhìn anh:" Yên Li, em hiện tại vừa mang thai, anh làm sao yên tâm em rời xa nhà, huống hồ em còn đi vùng núi?"
"Em năm ngoái không có đi gặp chúng, em nhớ mấy đứa a."
Hà Dĩ Thâm nhướng mày:" Chỉ bởi vì cái này?"
Cận Yên Li chớp chớp mắt:" Được rồi, còn có nguyên nhân là do mẹ nữa. Bà ấy biết em mang thai khẳng định là ngay lập tức chạy tới, đến lúc đó em chắc chắn không có lấy một chút tự do."
"Cho nên đâu? Anh phải phối hợp với em gạt ba mẹ em có thai, sau đó để em lặn lội đường xa đi vùng núi?"
"Em......" Cận Yên Li nghẹn lời, được rồi, cô biết hiện tại đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, nhưng mà... cô hoàn toàn không muốn bị mẹ coi như người tàn phế mà chăm sóc.
Xem khuôn mặt cô khổ sở, Hà Dĩ Thâm mềm lòng:" Thật sự khủng b0 giống như em nói?"
Cận Yên Li nhìn về phía anh, im lặng hơn nửa ngày mới nói:" Dĩ Thâm anh không biết mẹ em... bà ấy đối với sức khỏe của em coi trọng như thế nào."
Hà Dĩ Thâm nhíu mày, nếu chỉ chính là hai ngày một bọc nhỏ ba ngày một bọc lớn gửi tới, còn các loại nguyên liệu bồi bổ, các loại phối phương dược thiện, phương thức liên hệ trung y các kiểu, anh cảm thấy mình có thể lý giải.
Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh còn có chút ủy khuất, gần nhất cô có chút nhạy cảm, xác thực sau khi mang thai càng ngày càng lớn. Hà Dĩ Thâm bất đắc dĩ, tay xoa mái tóc dài của cô:" Anh cùng em cùng đi."
"...... Thật sự? Nhưng......"
"Mỗi năm chúng ta đều cùng đi, năm nay cũng giống nhau. Huống hồ hiện tại là thời kỳ đặc thù, cũng không thể để em một người đi."
Cận Yên Li nghĩ nghĩ:" Vậy cùng đi đi, anh cũng lâu rồi không có nghỉ phép." Việc ở văn phòng luật sư, để mấy người lão Viên bọn họ nhọc lòng đi thôi.
Hà Dĩ Thâm thở dài, ôn nhu ôm lấy cô, nhìn bụng cô:" Trước nói tốt, nếu trên đường có gì không thoải mái, nhất định nhất định phải nói cho anh biết."
"Biết rồi mà ~ cũng không biết đứa nhỏ này có hay không cảm thấy ba ba nó dong dài..."
"Hử...... đứa nhỏ có cảm thấy hay không anh không biết, nhưng mà... Cận tiểu thư hiện tại giống như cảm thấy như vậy sao?...."
————————
"Ưm ~" Cận Yên Li mệt mỏi tưởng mở to mắt, trên mắt liền lập tức được đắp lên một cái khăn lông ấm.
Hà Dĩ Thâm một tay đỡ lấy cô, một tay mềm mại nhu nhu đôi mắt cho cô:" Đừng mở mắt, ánh sáng có hơi mạnh một chút."
Cận Yên Li ngoan ngoãn để anh hầu hạ, chờ Hà Dĩ Thâm lấy khăn lông ra cô mới mê mang mở to mắt xem anh.
Hà Dĩ Thâm cầm khăn lông cất đi:" Lâu rồi không gặp em, mấy đứa nhỏ chắc sẽ vui sướиɠ náo loạn một hồi."
Cận Yên Li vẫn còn hơi buồn ngủ, theo động tác của anh mà duỗi tay, để anh mặc áo giúp cô:" Vậy anh tính nói như thế nào?"
"Tự nhiên nói lời nói thật."
Cận Yên Li không biết biểu đạt của luật sư Hà nhà mình có vấn đề, hay là do cô không hiểu thế giới của trẻ nhỏ. Tóm lại, Hà Dĩ Thâm "ăn ngay nói thật" đến buổi chiều Cận Yên Li gặp được mấy đứa bé ở cửa liền biến thành " Trong bụng Yên Li tỉ tỉ có một tiểu bảo bảo sẽ làm Yên Li tỉ tỉ ngủ cả ngày không tỉnh."
Cô cảm thấy những lời này có vấn đề, nhưng lại giống như không có vấn đề...Hử?...
Hà Dĩ Thâm treo điện thoại, thật sự đồng cảm sâu sắc với dự kiến trước của bà xã, tới "Nghỉ phép" quả nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Cận Yên Li bên dưới lót tấm thảm, ngồi trên sườn núi, mấy đứa nhỏ ở cách đó không xa đang hi hi ha ha tiến hành "Nhân thể hoa văn màu" ( Hình như là lên người á:D)
Dĩ Thâm đến gần, cô ngửa đầu hưởng thụ gió nhẹ của hoàng hôn:" Có phải lại bị mẹ căn dặn mãi không?"
Hà Dĩ Thâm ngồi xuống, học động tác của cô cũng ngẩng đầu lên:" Không còn cách nào, ai kêu anh kiêm chức vị quá quan trọng, cần chăm sóc một phụ nữ cùng một đứa nhỏ."
Cận Yên Li tỏ vẻ bất đắc dĩ:" Không có biện pháp nào nữa rồi, ai kêu Hà luật sư liền hôn đều cầu rồi, lại còn tính toán vác bụng thành hôn nha."
Hà Dĩ Thâm cười khẽ:"Anh thực vinh hạnh."
"Thực vinh hạnh?" Cận Yên Li nổi lên một chút tâm tư vô lại:" Vinh hạnh cầu hôn thành công? Vẫn là vinh hạnh cái sau?"
Hà luật sư cảm thấy gần đây bà xã càng thêm không kiêng nể gì, bất quá nhường nhường liền thành thói quen, anh cũng vui vẻ nhường cô:" May mắn em đáp ứng lời cầu hôn của anh, càng may mắn em sẽ cho anh một điều vượt qua tưởng tượng, đó là một nhà ba người."
Đáp án của người nào đó làm Cận Yên Li vô cùng vừa lòng, nhưng cô lại cảm thấy mình không cảm nhận được đến lạc thú khi khó xử người khác, vì thế cô hừ hừ liền quay đầu đi.
Dáng vẻ này của cô rất khó gặp, Hà Dĩ Thâm không khỏi mỉm cười, cô luôn luôn trầm tĩnh tự nhiên, chỉ ở trước mặt anh thì cảm xúc bộc lộ ra ngoài nhiều hơn chút. Nhưng sau khi cô mang thai, liền tự động mở ra hình thức dính người, kiều khí, ngốc manh. Cảm xúc cũng sẽ thường xuyên biến hóa, cô vì thế mà hay bất an, anh lại thấy vậy rất đáng yêu. Bởi vì, như vậy anh sẽ cảm giác được người bên cạnh mình càng chân thật, càng sống động, càng thêm, thuộc về anh.
" Yên Li." Anh ôm chặt cô:" Chúng ta trở về liền kết hôn được không?"
Cô có chút không hiểu vì sao anh đột nhiên trịnh trọng như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "...... Được."
Anh dường như cười khẽ:" Sau đó đi hưởng tuần trăng mật?"
"Được."
"Muốn đi nơi nào?"
"Ưm~ đều được cả."
Chỉ cần có anh, liền nơi nào đều được.
"Như vậy a...... Chúng ta đây......"
Vầng thái dương chưa hoàn toàn rơi xuống bao chung quanh một sắc vàng cam, Cận Yên Li nhìn chằm chằm nó híp mắt. An tâm tựa vào người phía sau, nghe anh nhẹ giọng nói, cảm nhận được hơi thở ấm áp truyền từ ngực anh, dần dần thấy mệt nhọc.
Ưm~ chắc là bởi vì trong bụng có một vật nhỏ sẽ khiến cô cả ngày muốn ngủ...