Chương 28

Thời điểm Hà Dĩ Thâm về đến nhà, Cận Yên Li còn đang ngồi trên sô pha xem tập tranh.

Thấy anh trở về, cô ngồi dậy:"Bữa chiều nay hẳn là không có ăn được gì đi? Em đi nấu mì cho anh."

"Trước từ từ." Anh ngồi vào bên người cô: "Như thế nào không hỏi xem anh cùng cô ấy nói gì? Em liền yên tâm anh như vậy?"

"Ân..." Tròng mắt Cận Yên Li xoay chuyển:"Đại khái tựa như lời Hướng Hằng nói, anh sẽ không miễn cưỡng chính anh, cũng khinh thường với lừa gạt em."

Hà Dĩ Thâm ôm cô vào lòng: "Em tin tưởng anh như thế, ngược lại làm anh không chỗ dung thân. Nếu anh là em, anh sẽ tuyệt không cho bạn trai cũ của em một tia cơ hội."

Đều nói tiền đề của tình yêu là tín nhiệm, nhưng lại có được bao nhiều người có thể chân chính làm được như vậy đâu?

Cận Yên Li lắc đầu:"Em mới không phải cho cô ấy cơ hội đâu. Em vẫn kiên trì để anh đi, chỉ là cảm thấy đã có hiểu lầm thì nên giải thích rõ ràng, hiện tại anh đã có em, hết thảy quá khứ đối với anh mà nói khả năng đã không có ý nghĩa. Nhưng Mặc Sênh là một cô gái tốt, cũng không thể bởi vì anh mà chậm trễ bản thân."

"Nói như vậy... Em là cảm thấy anh sai rồi?"

"Ân... Nếu em nói... Thôi vậy, coi như em chưa nói gì."

"... Yên Li, giữa anh và cô ấy không có hiểu lầm."

"Ân?" Cận Yên Li ngồi dậy, "Sao lại vậy, hai người..."

Không có giải thích rõ ràng sao? Hay vẫn là...

"Năm đó cô ấy sở dĩ rời đi là vì cảm thấy giữa anh và Dĩ Mai có gì đó. Anh có thể đảm bảo mình chưa bao giờ đối Dĩ Mai có hành động gì khác người bình thường, liền tính là vô tình có, nhưng cô ấy lại không hề hỏi anh, cứ như vậy tuyên bố kết thúc. Yên Li, không cần hiểu thêm hiểu lầm nào nữa, chỉ điểm này, liền đủ để anh biết bản thân khi đó có bao nhiêu ngu ngốc."

Yên Li hé miệng, lại không biết nên nói từ đâu. Không nên là như thế này a, vì sao Mặc Sênh không có nhắc đến nguyên nhân do bố cô ấy?

"Dĩ Thâm, có lẽ..."

"Được rồi" Hà Dĩ Thâm sờ sờ đầu cô: "Anh cảm thấy sau này chúng ta ít thảo luận về bạn gái cũ của anh thì tốt hơn, được không?"

"... Thôi được rồi. Vậy anh đi tắm rửa trước, em nấu mì cho anh."

"Ân."

Nhìn theo Dĩ Thâm lên lầu, Cận Yên Li có chút áy náy, chính mình hình như là... hảo tâm làm chuyện xấu... Làm sao bây giờ? Cô dùng gối ôm che lại mặt, phát ra tiếng hừ hừ ảo não.

Thời điểm Hà Dĩ Thâm tắm rửa xong đi ra ăn, rõ ràng cảm giác được bạn gái mình muốn nói lại thôi, anh thực bất đắc dĩ:"Yên Li, vì sao anh thấy em đối chuyện này đặc biệt quan tâm vậy?"

Cận Yên Li không có trả lời, mỗi khi Dĩ Thâm nghiêm túc, anh sẽ có thể từ lời nói của cô phát hiện lỗ hổng. Những hành vi này đó của bản thân có lẽ đã khiến anh cảnh giác, cho nên, cô cảm thấy tốt hơn là không nói lời nào nữa.

Cô cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh, Hà Dĩ Thâm cảm thấy thực thất bại, anh luôn không có biện pháp ép buộc cô:" Vậy kết thúc ở đây đi, về sau không cần lại nhắc tới nữa. Liền tính là anh cô phụ cô ấy, cũng là chuyện của anh và Triệu Mặc Sênh, em không cần lại nhọc lòng thêm, được không?"

Cận Yên Li tự nhiên chỉ có thể nói tốt, chỉ là... Cô nhìn về phía người đang chuyên tâm ăn mì, vẫn cảm thấy cần thiết tìm Triệu Mặc Sênh nói chuyện. Không vì cái gì, cô cũng không có nhiều tâm tư thánh mẫu như vậy, ít nhất là không muốn thẹn với lương tâm thôi.

Triệu Mặc Sênh không nghĩ tới, trong vòng hai ngày, chính mình sẽ được một vị soái ca cùng một vị mỹ nữ chờ tan tầm.

Nhìn người đang mỉm cười ngồi trong phòng khách, cô thế nhưng có một loại cảm giác "Quả nhiên như thế".

Kỳ thật Cận Yên Li có chút thấp thỏm, chỉ là từ trước đến nay cô am hiểu ở trước người xa lạ che giấu cảm xúc, cô đứng lên:" Tiểu thư Triệu, xin chào, tôi là Cận Yên Li."

Triệu Mặc Sênh bắt tay Cận Yên Li: "... Chào cô."

Không khí dường như có phần xấu hổ, Cận Yên Li nhìn ra được Triệu Mặc Sanh kháng cự, đồng thời có chút không hiểu ra sao, đành phải gắng phóng thích thiện ý:"Ân... Sau khi tan tầm, tiểu thư Triệu có thời gian không? Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm."

"Không cần" Triệu Mặc Sênh cảm thấy thực mệt mỏi, cô đã không muốn tái kiến bất kì người hay chuyện gì liên quan đến người kia nữa:" Tôi không có thời gian, có gì hiện tại cô nói luôn đi."

Cận Yên Li bị thái độ của người trước mặt làm kinh ngạc, Triệu Mặc Sênh trong ấn tượng không phải là người bén nhọn như vậy.

Thấy Cận Yên Li không nói lời nào, Triệu Mặc Sênh càng thêm bực bội:"Nếu cô nghĩ đến cảnh cáo tôi cách Hà Dĩ Thâm xa một chút, vậy cô không cần lo lắng, tôi và anh ấy đã sớm không có nửa điểm quan hệ. Tôi còn có việc, cô đi đi."

Triệu Mặc Sênh xoay người muốn đi, Cận Yên Li vội vàng giữ chặt tay cô lại: "Vì sao cô sẽ nghĩ như vậy, tôi chỉ là..."

"Tôi đây muốn nghĩ như thế nào?" Triệu Mặc Sênh ném tay Cận Yên Li ra:"Bạn gái hiện tại của một người đàn ông đến tìm bạn gái cũ của anh ta, không phải vì thị tuy cùng cảnh cáo, còn có mục đích khác hay sao?"

Tuy Cận Yên Li luôn luôn được coi là người có tính tình tốt, lúc này vì Triệu Mặc Sênh không thể nói lý mà thoáng tức giận, ánh mắt của cô có chút trầm xuống.

Triệu Mặc Sênh lại dường như không phát hiện, tiếp tục nói:"Đúng rồi, tôi còn không biết, Dĩ Mai hiện tại thế nào, cô ấy biết quan hệ giữa cô và Dĩ Thâm sao? Cô ấy..."

"Đủ rồi." Cận Yên Li lạnh nhạt ra tiếng, thanh âm không lớn, lại chứa đựng vô vàn lạnh lẽo:"Hóa ra tối qua, cô chính là dùng loại ngữ khí này chất vấn Dĩ Thâm. Triệu Mặc Sênh, hôm nay tôi tới, chỉ muốn hỏi cô vì sao không nói cho Dĩ Thâm biết nguyên nhân cô xuất ngoại phần lớn là vì bố cô."

Triệu Mặc Sênh ngạc nhiên, Cận Yên Li lại không nghĩ tiếp tục ở lại đây, cô mở cửa:"Tôi không có ý muốn thị uy hay cảnh cáo, chỉ là cảm thấy rốt cuộc hai người từng yêu nhau như vậy, dù chia tay cũng không nên tồn tại bất luận cái gì hiểu lầm. Tôi không rõ vì cái gì mà một người Dĩ Thâm đã từng coi như ánh mặt trời sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ, cả người mang đầy gai nhọn. Chỉ là, cho dù cô nghi ngờ toàn bộ thế giới, cũng không nên khinh nhờn tình cảm Dĩ Thâm đối với cô. Dĩ Thâm sẽ không kể cho cô về thời gian đã qua, lời tôi nói cô đại khái sẽ không tin tưởng, nếu cô còn có trái tim, có thể hỏi Hướng Hằng, hỏi Dĩ Mai. Năm đó cô không từ mà biệt, rốt cuộc đã mang đến những gì cho Dĩ Thâm."

Cận Yên Li ngồi trên xa taxi, có chút hoảng hốt. Cô không rõ có phải bản thân mang hiệu ứng bươm bướm hay không, vì sao Triệu Mặc Sênh lại thay đổi thành một người như vậy? Dĩ Thâm...

Trong lòng bao trùm bởi đau đớn, cô che lại trước ngực, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Dĩ Thâm, nếu em sớm biết, em sẽ tuyệt đối không để anh đi tìm Triệu Mặc Sênh. Anh khi đó, sẽ có bao nhiêu khổ sở? Rõ ràng, người vô tội nhất là anh, cô ấy sao lại có thể...

"... Tiểu thư, tiểu thư! Cô còn chưa nói cô muốn đi nơi nào..."

"Đi...văn phòng luật sự Viêm Hướng Hà."

Dĩ Thâm, giờ khắc này, em đột nhiên rất muốn gặp anh.