Gần đây Cận mẹ thực sầu lo, bởi vì bà rõ ràng cảm thấy tâm tư của con gái đã hoàn toàn không đặt ở nhà, cả ngày chẳng buồn làm gì, chỉ hận kì nghỉ không thể kết thúc luôn để bay trở về thành phố A.
" Yên Li, lại đang vẽ tranh sao?" Cận mẹ bưng một ly sữa bò nóng vào phòng vẽ tranh cho Cận Yên Li.
Cận Yên Li đang đứng ngẩn người ở trước giá vẽ, Cận mẹ nhìn bộ dáng này của con gái không khỏi muốn cười. Bà cùng ba Yên Li đều xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng cũng không có ý tứ bắt Yên Li nhất định phải học những thứ này, chỉ là tính tình con gái từ nhỏ đã trầm ổn, thiên phú cũng cao, vẫn luôn kiên trì theo đuổi. Kì thật bà luôn không ngừng lo lắng Yên Li sẽ có thể sống cô độc hết quãng đời còn lại, bởi vì càng là người ôn nhu thì trong xương cốt lại càng cố chấp, nếu không gặp được Dĩ Thâm, chỉ sợ con gái bà cũng không dễ dàng yêu một ai đó. Bà không khỏi thở dài, đứa nhỏ này thực sự quá mức tình thâm nghĩa trọng, không biết nên vui mừng hay nên khổ sở nữa.
"Mẹ, mẹ mau tới đây xem giúp con, con cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó." Cận Yên Li lại hoàn toàn không nhận thấy được sầu lo của mẫu thân đại nhân.
Tuy Cận mẹ không phải người trong nghề như Cận Yên Li, nhưng những thứ đã được truyền thừa từ nhỏ cũng không phải chỉ là tùy tiện nói nói. Bà đưa sữa nóng cho con gái rồi nghiêm túc đánh giá tác phẩm mới của cô.
Dù đã trưởng thành nhưng Cận mẹ vẫn thường pha sữa bò cho Cận Yên Li uống, cô hạnh phúc cười cười, phủng cái chén ấm áp đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Lần này cô vẽ một cây đại thụ cầu nguyện, Cận mẹ nghi hoặc nhìn cô:" Nó là cái cây trong chùa ở thành phố A."
Cận Yên Li không nghĩ tới trí nhớ của bà lại tốt như vậy, chỉ nhìn một lần liền nhớ kĩ, cô gật đầu:"Vâng." Từ lúc đi chùa về đã muốn vẽ, nhưng bởi vì đủ loại sự tình nên hoãn đến hôm nay.
" Thiếu cái gì... Để mẹ xem xem..." Phía trên ngọn cây là từng đợt từng đợt ánh mặt trời, tia nắng chiếu vào những dải lụa đỏ khiến chúng lại càng thêm sáng chói. Đây là một cây đại thụ lâu đời, lụa đỏ trên cây cũng đã bắt đầu phai màu, nhưng vẫn có những cái mới được treo lên. Cả một cây là lụa đỏ tung bay đón gió, tựa như những chiếc lá phong đỏ của mùa thu, dưới tàng cây...
"Có lẽ." Cận mẹ quay đầu lại:" Dưới tàng cây, con có thể vẽ một người." Một người trong lòng mình.
Cận Yên Li nhìn về phía giá vẽ, giống như... Thật là như vậy.
Di động ở thời điểm này đột nhiên vang lên, Cận Yên Li cầm lấy, ánh mắt phút chốc doanh doanh tình ý. Cận mẹ đoán được là ai, cười cười liền xoay người đi ra ngoài.
Cận Yên Li tiếp cuộc gọi:" Dĩ Thâm."
Hà Dĩ Thâm giống như đang ở một nơi rất náo nhiệt, thanh âm ồn ào của người xung quanh truyền tới, nhưng mà, vì sao cô lại có cảm giác nghe được tiếng địa phương ở quê mình?
"Yên Li." Giọng nói của Dĩ Thâm truyền tới, giữa một mảnh ồn ào lại đặc biệt có vẻ réo rắt:" Có thể ra sân bay đón anh một chút không? Anh tới thăm chú và dì."
Kinh hỉ quá lớn, nhất thời Cận Yên Li không kịp phản ứng.
"Yên Li?"
"Anh chờ em một chút!"
Sau đó điện thoại đã bị cắt đứt, Hà Dĩ Thâm nhìn màn hình di động, bật cười. Xem ra, phần kinh hỉ này đã khiến cô rất bất ngờ.
"Ba ba, cho con mượn chìa khóa xe một chút được không?"
Cận ba đang chơi cờ một mình, thình lình bị con gái quấy rầy, ông ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái:" Quần áo còn chưa chỉnh tề, con muốn đi chỗ nào?"
"Ân?" Cận Yên Li cúi đầu, nhìn nhìn quần áo của của mình, cô chỉ mặc một cái áo lông. Vì thế không khỏi bật cười, quần áo có chỗ nào không chỉnh tề chưa, rõ ràng là ba sợ cô bị lạnh.
"Con đi sân bay đón một người."
Cận ba không nói lời nào, Cận Yên Li tự giác bổ sung:" Đương nhiên trước tiên sẽ mặc thêm áo." Sau đó liền thục nữ đi lên lầu.
Đợi khi con gái đã mặc ấm áp xuống dưới, Cận ba mới vừa lòng giao chìa khóa xe cho cô. Cận Yên Li cong lưng thơm ba một cái, liền đổi giày ra cửa.
Cận ba ngẩn người nhìn con gái đóng cửa lại, sau đó vẻ mặt hạnh phúc chuyển hướng Cận mẹ:" Nó chủ động hôn tôi..."
Cận mẹ:"...." Không có thuốc nào cứu được!
Nhưng mà, con gái vội vàng như vậy, chẳng lẽ Dĩ Thâm tới?
Vừa hết đợt lễ cuối năm, trên đường vẫn không ít xe cộ. Cận Yên Li nắm lấy tay lái, vẫn chưa thể tin được anh lại tới. Một bên di chuyển theo dòng xe, một bên lại lo lắng anh chờ có sốt ruột hay không, có bị lạnh hay không? Dù vậy, chỗ này có lẽ so với bọn họ bên kia ấm hơn một chút đi?
Hơn bốn mươi phút sau, Cận Yên Li nhìn thấy người mà cô đã ngày nhớ đêm mong đang ngồi trên ghế chờ ở sân bay.
Không còn là comle lãnh ngạnh hàng ngày, hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu khói, trên cổ đeo chiếc khăn quàng cô đan, hơi hơi rũ đầu, như là suy nghĩ điều gì đó.
Cô vừa định kêu anh, anh như có cảm ứng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười:" Yên Li."
Cận Yên Li không biết phải nói gì, cái gì mà một ngày không thấy như cách tam thu, cô rốt cuộc cũng đã được nếm trải.