Thật sự là nóng lòng muốn trở về.
Cận Yên Li ngồi chờ ở sân bay, thế nhưng bởi vì vài phút đợi chờ mà ẩn ẩn không kiên nhẫn. Nhớ tới thời điểm bản thân nói với giáo sư là không tham gia buổi tiệc buổi tối mà muốn về nước trước, ánh mắt của giáo sư hiện lên ý hiểu rõ, cô cười cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Đột nhiên lại có vài phần tâm tư nghịch ngợm, cô cầm lấy di động, gọi cho người mà cách đây cả nửa quả địa cầu.
"Dĩ Thâm, anh đang bận sao?"
"Không có, mấy ngày nay không có vụ án gì. Em thì sao, đã xong việc chưa?"
"Xong rồi, nhưng mà tối nay có một bữa tiệc, cho nên ngày mai em mới có thể trở về."
"Anh đã biết, em một mình thì cẩn thận một chút."
"Ân ân, hiện tại ở bên kia đang là thời gian đi làm, em không quấy rầy anh nữa."
"Ân, chơi vui vẻ."
Cúp điện thoại, Cận Yên Li cười đến vui vẻ, nghĩ đến phản ứng của Hà Dĩ Thâm khi nhìn thấy mình liền cảm thấy thú vị, rốt cuộc có thể làm cho một người ngày thường ít cười ít nói bị giật mình, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Lúc này, Hà Dĩ Thâm buông di động xuống, trong mắt cũng tràn đầy là ý cười. Nếu người nào đó tưởng cho anh một niềm vui bất ngờ, vậy thì anh cũng nên báo đáp trở lại cho tốt.
Khi mà bản thân toàn tâm toàn ý yêu ai, ta sẽ bởi vì anh ấy mà trở nên vô cùng dịu dàng, sẽ cảm thấy không khí xung quanh anh ấy đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, và chỉ có ở bên anh, ta mới là hoàn chỉnh. Sẽ có lúc không màng khoảng cách xa vạn dặm để truy tìm bóng dáng của anh ấy, ta cũng sẽ có khi vứt bỏ đi tự tôn kiêu ngạo chỉ vì muốn anh ngoái đầu nhìn một lần.
Cận Yên Li ngồi ở trên máy bay, nhớ lại đoạn thời gian bản thân cùng Hà Dĩ Thâm đã trải qua, từ lúc bắt đầu cô lấy hết dũng khí đến gần anh, mà anh vẫn đẩy cô ra xa ngàn dặm bên ngoài, đến sau đó, hai người trở thành bạn bè, lại cho đến bây giờ, cô đã thành bạn gái của anh.
Kỳ thật không phải không sợ hãi, con đường này cô đã đi rất nhiều năm, cho dù yêu anh tới mức chấp nhất cũng không từng hi vọng xa vời sẽ có một ngày danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh. Khi mà ngày này thực sự tiến đến, cô không nói rõ bản thân vui vẻ nhiều một chút vẫn là mờ mịt nhiều hơn chút. Nhưng mà, cho dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cô cũng sẽ nắm chặt. Ít nhất, trước khi người kia trở về, cô sẽ bảo vệ thật tốt phân tình cảm không dễ dàng có được này.
Có lẽ là bởi vì muốn gặp Dĩ Thâm, gần nửa ngày hành trình cũng không có làm Cận Yên Li cảm thấy quá lâu. Thời điểm đến thành phố A đã là 10 giờ tối, khi cô kéo hành lý đi ra ngoài, lại dường như nghe thấy thanh âm của Dĩ Thâm. Cô quay đầu lại nhìn, nháy mắt liền ngốc tại chỗ.
Hà Dĩ Thâm đi về phía cô, rất có cảm giác thành tựu mà thưởng thức bộ dáng giật mình lúc này của Cận Yên Li.
"Dĩ Thâm? Anh..." Vì sao...
Anh tiếp nhận hành lý trong tay cô, thực kiên nhẫn giải thích:" Yên Li, khu vực chờ lên máy bay không chỉ có một mình em."
Ý tứ là, tiếng nói của người bên cạnh lọt qua điện thoại nên anh nghe được? Kế hoạch về một niềm vui bất ngờ cứ vậy vô tật mà chết, Cận Yên Li thực buồn bực, thẳng đến khi lên xe vẫn còn sinh hờn dỗi—— tự giận chính bản thân mình.
Như thế nào lại cảm thấy ở trước mặt Dĩ Thâm, chỉ số thông minh của bản thân không online a? Cô buồn rầu che mặt lại.
Hà Dĩ Thâm lại xem đến thú vị, người từ trước đến nay luôn trầm ổn, vậy mà lúc này lại giống như một đứa trẻ bị người lớn bắt được trò đùa dai của mình.
"Yên Li."
"...Ân?" Thanh âm vẫn là rầu rĩ.
Hà Dĩ Thâm nhìn thẳng vào phía trước:" Muốn hay không chuyển đến ở cùng anh?"
"Ân...?! ⊙_⊙!" Cô vừa rồi là nghe được cái gì?
Hà Dĩ Thâm trầm tư trong chốc lát, sau đó liếc nhìn cô một cái:" Thực ra anh cho rằng em sẽ không dễ dàng đáp ứng, hiện tại xem ra là anh lo lắng nhiều, cám ơn em đã tín nhiệm anh."
Cận Yên Li:...
Có phải trong lúc lơ đãng cô đã đáp ứng việc gì không hay lắm hay không!
Vì thế chờ đến khi cô phản ứng lại, cũng đã đứng ở phòng khách trong nhà Hà Dĩ Thâm.
Hà Dĩ Thâm đem hành lý của cô sang một gian phòng ngủ khác, khi xuống lầu liền nhìn thấy cô gái của anh vẫn còn là một bộ dáng ngốc nghếch. Về cái này, Hà luật sư của chúng ta có chút sầu lo, tuy rằng một người bạn gái như vậy thật sự khó gặp, nhưng sống cùng một chỗ với mình lại khiến cô khó tiếp thu như vậy sao?
"Yên Li." Anh đứng ở cầu thang, nghiêm túc nhìn cô.
Cô ngẩng đầu lên, trên người mặc một bộ áo liền váy màu vàng nhạt, bên ngoài lại khoác một kiện áo gió mỏng đơn giản, giày cao gót màu sắc trầm, xuyên trên người cô lại sinh ra hương vị kinh diễm. Tóc dài buông sau lưng, chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng dưới ánh đèn lại càng thêm trắng nõn, thực khiến trái tim con người ta rung động.
"Nếu em không muốn, anh đưa em trở về."
Cô chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện phản ứng của chính mình làm anh hiểu lầm, vì thế vội vàng làm sáng tỏ:" Như thế nào sẽ? Em nguyện ý!"
Lời này khiến hai người đều sửng sốt, sau đó Cận Yên Li nhìn đến trong ánh mắt của Hà Dĩ Thâm có thứ gì đó nặng nề, cô cúi đầu, đại khái, có lẽ lời nói này của cô quá mức tùy tiện?
Chính đang miên man suy nghĩ, đột nhiên phát giác ánh sáng trước mặt bị ngăn trở, Cận Yên Li ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên hoàn toàn hắc ám.
Tay của anh che đi đôi mắt của cô.
Cô nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp gọi tên của mình, sau đó đã bị người dịu dàng hôn lấy. Lông mi Cận Yên Li run lên, sau một lúc lâu, cô thong thả mà kiên định nâng tay lên bắt lấy góc áo của anh.
Thời điểm hô hấp rối loạn, cô nghe thấy anh nói, đem tiếc nuối buổi tối ngày đó bù lại.
Buổi tối hôm đó, cô say rượu. Buổi tối hôm nay, là say tâm.