June, you are really a genius,how can you draw so well!" (June, cô quả thật là thiên tài, làm sao có thể vẽ đẹp đến như vậy chứ!"
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi theo phía sau Cận Yên Li, biểu tình khoa trương.
Cận Yên Li cười cười:"You are also good, detail processing is very well." ( Anh cũng rất giỏi, cách xử lý các chi tiết rất tuyệt.)
"Are you serious" ( Thật sao?) người đàn ông tươi cười càng sáng lạn: "Your praise makes me very happy. So, my elegant lady, would you like to have dinner with me" (Lời khen ngợi của cô khiến tôi thấy rất vui. Vậy, vị tiểu thư quý phái của tôi, cô có thể cùng tôi ăn bữa tối được không?)
"Um...i"m so sorry, there"s one thing I must done tonight." ( Um... Tôi xin lỗi, Tôi có hẹn cho tối nay rồi.)
"Oh! It is really a pity! Well,see you tomorrow." (Oh! Thật đáng tiếc! Vậy, hẹn gặp lại cô vào ngày mai.)
"See you tomorrow." (Gặp lại vào ngày mai)
Tạm biệt một người bạn nhiệt tình, Cận Yên Li xoa xoa mày, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi trở về khách sạn.
Ném chính mình đến trên giường, Cận Yên Li nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu mới chậm rì rì bò dậy chuẩn bị tắm rửa một cái. Lơ đãng nhìn thoáng qua lịch trên ngăn tủ, trong lòng nao nao, đã ba tháng rồi.
Sau khi ăn Tết xong, cô không trở lại thành phố A mà tiếp nhận lời mời giao lưu ở nước ngoài.
Thời gian học tập giao lưu trôi qua rất nhanh, bởi vì mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều nền văn hóa khác nhau, cơ hồ buổi tối về khách sạn liền ngủ, liên lạc với Dĩ Thâm cũng thiếu đi rất nhiều.
Như vậy nghĩ, Cận Yên Li cầm lấy di động, muốn gọi một cuộc điện thoại, lại đột nhiên nhớ tới đã khuya, thầm mắng chính mình bận quá choáng đầu. Đang định buông liền phát hiện có một cái tin nhắn chưa đọc.
Cận Yên Li nhấn mở, người gửi là Hướng Hằng.
" Yên Li, không biết hiện tại em thế nào rồi? Từ lúc em về nhà ăn Tết, đến bây giờ chúng ta còn chưa thấy mặt nhau lần nào, nghe Dĩ Thâm nói em ra nước ngoài giao lưu, cư nhiên không nói một tiếng, thật sự trong mắt chỉ có Dĩ Thâm sao? Anh không biết giữa em và Dĩ Thâm xảy ra chuyện gì, nhưng anh nhìn ra được, Dĩ Thâm cũng không chịu nổi. Mấy ngày nay, cậu ta luôn nhìn chằm chằm di động, xem nửa ngày lại thở dài, nói thật, anh và lão Viên đều cảm thấy Dĩ Thâm như vậy rất buồn cười. Khụ khụ, lại liên man rồi. Buổi tối ngày đó anh hỏi em có cam tâm hay không, anh tưởng là mình biết đáp án, bởi vì em yêu Dĩ Thâm như vậy. Nếu đã yêu cậu ấy như vậy, vì sao em không thể dũng cảm thêm một chút? Có chuyện gì buồn, Dĩ Thâm đều giấu ở trong lòng, nếu như em cũng không tiến về phía trước, vậy thì hai người cũng chỉ có thể bỏ qua nhau. Anh nhìn hai người từ lúc bắt đầu đến giờ, thật sự không hi vọng cả hai cứ như vậy tiếc nuối lạc mất đối phương. Yên Li, lại cho chính mình một chút dũng khí, được không? Còn có, ngày mai chính là sinh nhật Dĩ Thâm, em không có tính toán trở về sao?"
Cận Yên Li xem xong cả kinh, tin nhắn là 8 giờ sáng, hiện tại đã là 9 giờ tối, vậy bên Trung Quốc... Không phải sinh nhật Dĩ Thâm là hôm nay sao?!
Lại đọc tin nhắn lần nữa, cô không biết phải làm sao cho phải. Nếu là sinh nhật của Dĩ Thâm thì cô nhất định phải xin nghỉ, chỉ là... Đến lúc chạm mặt Dĩ Thâm thì sao đây?
Cận Yên Li buồn rầu xoa xoa tóc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy hộ chiếu liền đi thẳng đến sân bay.
Khi lên máy bay đã gần 11 giờ, Cận Yên Li nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, không khỏi có chút buồn cười, với cái dạng này mà đi mừng sinh nhật người ta sao, ngay cả một món quà đều không có.
Rõ ràng nghiên cứu và thảo luận học tập cả ngày đã khiến thân thể cực kì mỏi mệt, nhưng lúc này, Cận Yên Li lại không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Bởi vì cô sắp đi tới nơi đó, đi tới nơi có người kia.
Trung Quốc, thành phố A.
Hạ Dĩ Thâm cùng một đám đồng nghiệp tại văn phòng luật sư kết thúc công việc, đang muốn đi đặt bàn tại nhà hàng.
Anh cầm lấy di động, lại phát hiện vẫn không hề có bất kì một tin tức nào từ Cận Yên Li.
Hướng Hằng nhìn bộ dạng này của Hà Dĩ Thâm, choàng tay ôm lấy bờ vai anh:" Như thế nào? Đã biết thế nào là mất mát rồi chứ? Không phải lúc trước rất lãnh tâm lãnh phổi lắm sao?"
Hà Dĩ Thâm mắt lạnh liếc anh một cái, không nói lời nào.
Hướng Hằng lại càng hăng hái:"Thế nào? Đại luật sư Hà của chúng ta mau tới nói xem diện tích bóng ma trong lòng lúc này thế nào rồi a."
Hà Dĩ Thâm nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Hướng Hằng, kéo kéo môi:" Có tin hay không, tôi có thể khiến cho cậu càng mất mát?"
Hướng Hằng tươi cười cứng đờ, xong rồi xong rồi, Hà Dĩ Thâm không bình thường! Từ lãm đạm tự phụ biến thành ngoài cười nhưng trong lòng không cười, đây là muốn chơi kiểu gì a?!
" Đồng chí lão Viên, tôi thật sự đã bị tổn thương."
Yên Li, em mau trở lại đi!
Không để ý tới Hướng Hằng đang nháo loạn, Hà Dĩ Thâm lại nhìn thoáng qua di động, vẫn là không có.
Anh vứt điện thoại ở trên xe, trong lại nổi lên mất mát không biết tên.