Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hựu Nhất Xuân

Chương 67: Phiên ngoại: Chiêu sính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiêu sính là tuyển dụng á. Cảm nghĩ của mình khi làm chương này: anh Phù không phải dạng vừa đâu!:v

Phủ đệ Thái vương gia hiện nay, bởi vì nhu cầu cải cách nội vụ, đặc biệt tuyển một số nữ hầu. Yêu cầu: thân thể khỏe mạnh, tướng mạo đoan chính, phẩm hạnh tốt đẹp. Tuổi từ mười bảy đến hai mốt, chưa kết hôn. Ai có tính cách hoạt bát cởi mở mà chưa có kinh nghiệm làm việc thì được ưu tiên. Hoàn cảnh làm việc thoải mái, đãi ngộ đầy đủ. Từ ngày mùng ba đến ngày mùng năm tháng năm, nếu có ý định muốn làm thì xin mời vào báo danh tại Chấp Sự Sảnh trong nội viện Thái vương.

Thời hạn báo danh là ba ngày, đủ số lượng mới thôi. Địa chỉ ghi danh: cửa Bắc Thái vương phủ trên phố Mộc Thánh, vào cửa rẽ trái ước chừng năm chục bước là đến. Người nào đến ghi danh thì xin mời mang theo ảnh chân dung, hình ảnh màu mực tùy thích.

Mùng một tháng ba năm Xương Nguyên thứ chín, tại Chấp Sự Sảnh bên trong nội viện Thái vương phủ.

Giấy đỏ tươi thắm, một chén mực lớn. Ta trà trộn trong đống người đang chen chúc nhau, vuốt cằm mỉm cười. Chữ viết của lão Trương ở trướng phòng không tồi, đầu ra đầu đuôi ra đuôi. Tuy rằng lúc ta đọc để hắn viết nhìn tay hắn run rẩy đến lợi hại, nhưng hiệu quả thì không chút ảnh hưởng nào đến người xem. Lão lau mồ hôi trên gáy rất nhanh nhẹn, một giọt cũng không để rơi xuống giấy, đáng được biểu dương.

Phòng quản lý sổ sách ở Thái vương phủ.

Kinh thành chín con phố lớn, cả chín con đầu phố giữa phố cuối phố đều dán một tấm tuyển dụng của vương phủ. Thông báo tuyển dụng viết nửa ngày đã xong. Việc đối ngoại ngoài sảnh không tồi. Quần chúng hưởng ứng nhiệt liệt, nên ta mới cố ý đến trà lâu ngồi một chuyến, quả nhiên vừa vào cửa đã nghe người người nghị luận.

“ Ta đi hỏi thăm, nghe nói mỗi tháng được lãnh hai lượng bạc, từ xiêm y đến son phấn tất cả đều được đưa đến xứng với mỗi người. Qủa nhiên là đại thủ bút, nếu ta là nữ nhân, cũng muốn thử đi xem sao”.

Cây bút của người có tiếng.

“Xưa nay đều nói trong phủ vị tiểu vương gia kia ngoại trừ mẹ của con ruồi là giống cái ra, không có lấy nửa người là giống cái. Bắt đầu từ hôm nay trở trời rồi”. Câu nói này đích thực là phỉ báng, trong phủ vương gia, đừng nói mẹ của con chuột hay mẹ của con ruồi, cứ là người thì cũng còn có Lưu thẩm nữ tính ngất trời mà, sao lại nói không có lấy nửa người là giống cái?

Ta đặt tách trà xuống, phẩy tay áo bỏ đi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ khiến cho Thái vương phủ oanh thanh yến ngữ khắp nơi, muôn hồng nghìn tía khắp cả cho biết.

Tiểu Thuận bên cạnh hòn giả sơn dán sát vào tai lão tử: “Vương gia, chúng tiểu nhân giấu rất nghiêm mật, hai vị công tử vẫn chưa biết. Có điều đến ngày đó có người tới ghi danh chắc chắn sẽ không giấu được nữa. Làm sao tiếp tục được?”

Ta nghiêng mắt nhìn hắn: “Đến lúc đó ta tự giải thích. Trời có sập xuống còn có bản vương ta”. Nhìn hai chân ngươi run rẩy thật không có triển vọng. Lão tử ra tay làm chuyện này còn không phải vì các ngươi hay sao.

Chuyện là vào một ngày kia, vừa dịp xuân quang. Ta giương mắt ngắm vườn rau cải dầu trong nhà bếp lớn, đột nhiên hỏi Tiểu Thuận một câu: “Ngươi kết hôn chưa?” Tiểu Thuận nheo mắt cười theo: “Vương gia chắc đang cùng tiểu nhân nói giỡn, tiểu nhân là một đứa lưu manh, vương gia không phải không biết”. “Chưa có dự định gì sao?” Tiểu Thuận cúi đầu chà chà chân trên đất: “Chưa có”.

Lưu manh này là lớn tuổi mà còn độc thân ấy, mình tra thấy nó cũng giống từ Vương Lão Ngũ.

Trong chớp mắt tại chỗ này, ta phát giác ra một vấn đề nội bộ rất nghiêm túc: “Tiểu Thuận ngươi năm nay hai mấy?” Tiểu Thuận xoa xoa mũi: “Tính tuổi mụ là hai sáu rồi”. Hai sáu, bỏ qua thời hiện đại cũng là một thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn. Tại thời này, hai lăm hai sáu, ít nhất cũng có ba đứa nhỏ lẽo đẽo bám đuôi rồi.

“Trong vương phủ có bao nhiêu người tương đương tuổi của ngươi?” Tiểu Thuận lại nhếch miệng: “Vương phủ hai năm qua không thay người mới. Trong phủ ngoại trừ Trung thúc, những người khác tuổi cũng không hơn kém tiểu nhân bao nhiêu, lớn hơn ba bốn tuổi cũng có, nhỏ hơn một hai tuổi cũng có. Đều ở đây trước giờ, cũng một dạng là lưu manh giống tiểu nhân”.

Ta ngửa mặt lên trời thở dài, sao lại quên mất vấn đề này chứ. Không ngờ Thái vương phủ một tòa lớn như thế nên đổi tên lại là lưu manh phủ mới đúng. Một ổ Vương Lão Ngũ. Chuyện này không thể lơ là. Ta trên giường suy nghĩ đến nửa đêm, bởi vì tội vô tâm chính sự mà bị Kỳ Tuyên đạp xuống giường hai lần, dẫn đến việc hôm sau tứ chi vô lực *** thần ngẩn ngơ (há há:v). Cuối cùng vào buổi chiều, ta đã suy nghĩ ra vấn đề mấu chốt của của sự việc — đó chính là không có cơ hội để yêu đương.

Vương Lão Ngũ là danh từ chỉ nam giới lớn tuổi mà còn độc thân, hiện nay thì có từ Kim Cương Vương Lão Ngũ chỉ nam giới có tiền lớn tuổi độc thân nữa. =]]

Trong phủ nhà người khác tiểu tư nha hoàn gì cũng đều có cả, thiếu niên thanh xuân chạm mặt hoa cúc niên thiếu, bao nhiêu tình cảm đều đang ấp ủ chờ ngày kết trái. Thái vương phủ ngoại trừ Lưu thẩm ra thì nửa thân nữ nhân cũng không có, vì vậy một đám Vương Lão Ngũ chỉ có thể trông coi cái giường trơ trọi. Không nữ nhân thì nhân gian còn gì lạc thú nữa? Một năm đó đã lâu ta không làm trò gì mới nên lần này tâm đã quyết phải làm gì đó mới được.

Gõ cửa trướng phòng, lão Trương mở cửa mặt mày lo sợ tái mét ngẩng đầu nhìn ta, ta nói: “Tìm mấy tờ giấy đỏ, viết cho bản vương mấy cái thông báo. Ý tứ rõ ràng chút, nhưng trước tiên đừng để hai vị công tử biết”.

Làm chuyện tốt *** thần sảng khoái, tối hôm đó lão tử ôm Diễn Chi, thoải mái một đêm, ngủ thẳng tới trưa luôn.

Sau đó xuất môn đi dạo một vòng, thông báo đều đã được dán.

Từ khi hồi phủ cho đến tối ta đều phải lau một tầng mồ hôi mỏng, may mà Diễn Chi với Kỳ Tuyên biểu hiện không có gì dị thường. Ta đứng trong viện nhìn vọng sang chái nhà bên kia N lần, cũng chẳng thấy có động tĩnh gì hết. Mặc Dư còn chạy tới cùng Trung thúc với Tiểu Toàn nói chuyện, báo với ta là Tiểu Hầu gia đến thao trường xem luyện binh rồi, buổi tối mới có thể trở về, ta cứ nhòm ngó đến nửa đêm, vẫn không động tĩnh.

Gió yên biển lặng rồi cũng đến sáng sớm ngày ghi danh, ta bí mật kéo Trung thúc lại dặn dò, bản vương hôm nay đi tìm Nhân vương uống rượu. Chuyện ghi danh giao cho lão gia ngài cùng với lão Trương bên trướng phòng, hai vị cứ yên tâm làm việc. Sau đó ta đi vòng cửa sau, chuồn mất.

Đợi đến đêm hôm khuya khoắt mới mò về, từ tên gác cổng đến Tiểu Thuận, ai ai nhìn thấy ta cũng không hé răng. Ta vòng về tiểu sảnh, mới vừa rót một chén trà, Diễn Chi đã bước vào, phía sau có Tiểu Thuận đi theo, ôm một đống quyển trục (1). Ta há miệng, còn chưa kịp nói gì, Diễn Chi cầm trong tay một quyển đưa tới, nhìn ta hời hợt nói: “Hôm nay có bao nhiêu người ghi danh đều thống kê ở đây”.

Trong cổ họng ta hà hà hai tiếng, Tiểu Thuận đem quyển trục đang ôm trong lòng thả xuống bàn, nhìn mặt Diễn Chi, lại lén nhìn mặt lão tử, lui xuống, ta nhấc tay áo lau lau mồ hôi, Diễn Chi thuận tay cầm lên một quyển trục nói: “Sao không ngồi xuống?”

Ta kéo ghế ngồi, Diễn Chi đưa quyển trục tới: “Đây đều là chân dung người đến báo danh hôm nay. Ngươi trước tiên từ từ xem, ta về phòng ngủ trước”.

Ta lại nhấc tay áo lau mồ hôi: “Được”.

Ôm mớ quyển trục về phòng ngủ, ngọn đèn nhỏ lẻ loi, giường chiếu trống trải. Ta thả đồ đạc xuống, bước chân đi tới trước cửa phòng Bùi Kỳ Tuyên. Tiểu Toàn đứng trên hành lang gấp khúc thưa: “Công tử nói, vương gia mấy ngày nay vì sự vụ mà lao tâm, nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi, dưỡng *** thần”. Ta gõ cửa hai lần, không có động tĩnh, sờ sờ mũi quay đầu trở về. Nằm ở trên giường, trằn trọc đến nửa đêm, bỗng nhiên khuấy động lên niềm tin cùng ý chí rất kiên định. Vì hạnh phúc của quần chúng, coi như bản thân ta chịu chút khó khăn ủy khuất cũng đáng giá lắm.

Hôm sau trôi qua, ngày tiếp theo nữa cũng kết thúc, ta dứt khoát ở lì trấn giữ trong vương phủ, ba ngày tổng cộng phê duyệt được một trăm năm mươi mốt người. Chân dung kèm tên người đồng thời chất đống trên bàn sách trước mặt ta. Chỉnh chỉnh tề tề đều là nét mực của Diễn Chi. Tiểu Thuận nói: “Vương gia, tiểu nhân dựa theo lời Bùi công tử dặn dò, đều đã truyền đạt lại cho Trung thúc bọn họ, phàm là người miệng lệch mắt lé mặt rỗ, căn bản đừng ghi danh lại. Những người được ghi danh đều đã chọn cẩn thận. Vương gia nhìn kỹ một chút”.

Ta ho khan một tiếng: “Ghi danh cũng không ít người nhỉ”. Tiểu Thuận nói: “Vốn là còn nhiều người lắm cơ, vì ngày đầu đã có hơn trăm người đến ghi danh, nhưng hai ngày nay chỉ có mười mấy người. Nếu không phải là……” Nói câu thỏa đáng mà mới phun ra có một nửa đã nuốt vào lại. Ta nói: “Nếu không phải là gì?”

Tiểu Thuận nhìn chằm chằm mũi chân: “Nếu không phải mọi người đổ xô chạy đến Phủ tướng quân của Phù Tiểu Hầu gia sát vách, người đến phủ ta sẽ còn nhiều hơn nữa”. Vội vàng chuyển mắt nhìn lão tử tay nắm thành đấm: “Vương gia hai ngày nay đều ở trong phủ, nên không thấy phủ tướng quân dán cáo thị tuyển người, chính là dán cáo thị sát cạnh thông báo của chúng ta. Bên đó nói ai vào phủ thì được tới hai mươi lượng bạc, vì vậy ai chen không nổi bên kia mới qua ghi danh bên này. Ơ vương gia ngài đi đâu vậy?”

Ta tàn bạo mà phất ống tay áo: “Đi ra ngoài nhìn một cái”.

Tên gác cổng ở phủ tướng quân khuôn mặt tươi cười làm lành: “Thật xin lỗi Thái vương thiên tuế, Tiểu Hầu gia hẹn mấy vị tướng quân đến Yến Tê Lâu nghe từ khúc rồi, trước khi đi dặn dò tiểu nhân, không đến nửa đêm sẽ không về”.

Ta về vương phủ lòng ngổn ngang tay cuộn thành nắm đấm hướng bàn sách đập một cái: “Gọi lão Trương bên trướng phòng sang đây, viết tiếp”.

Viết thông báo, chuyện tuyển người, ghi là bởi vì trong vương phủ có biến đổi, cho nên gỡ xuống không còn hiệu lực nữa!

Tiểu Toàn co rúm lại nói: “Vương gia, Tô công tử nói chuyện này nếu vương gia đã muốn làm, nhất định phải làm tới cùng”.

Tối đến, trong phòng ngủ Diễn Chi. Ta ôm lấy bờ vai đơn bạc, đôi mắt thành khẩn nhìn hai con ngươi đen nhánh kia: “Diễn Chi, chuyện này do ta không tốt, đáng lẽ phải cùng ngươi bàn bạc trước. Thật sự ta nghĩ mọi người trong phủ tuổi đã không còn nhỏ, nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân”. Cúi đầu xuống đôi môi mềm mại hôn một cái. Người trong ***g ngực không nói gì, cũng không có gì cần nói.

Vào buổi tối một ngày, trong phòng ngủ Kỳ Tuyên, ta dang tay ôm thân thể nhỏ gầy, ở bên tóc mai thành khẩn nhỏ giọng lèo nhèo: “Kỳ Tuyên, chuyện này là ta không tốt, lẽ ra nên cùng ngươi thương lượng. Ta thật sự là………” Nói tới đây bờ vai đã bị đẩy một cái: “Một khi ở trong phòng ta, đừng nói đến những người khác cũng đừng nhắc đến những chuyện khác”.

Rồi tiếp sau đó, lão tử khiêng cái thang đặt ở đầu tường ngó đến năm ngày nhưng cũng không dám làm gì khác. Nửa đêm thì cửa phòng ngủ bị một luồng kình phong đá văng. Ta phấn chấn *** thần bò dậy, XX, nén giận làm ổ trong nhà năm sáu ngày cũng coi như đợi được một khắc hiện tại. Nội dung sau đó thế nào ta không kể nữa đâu. Nói chung, tới buổi trưa là ta xuất hiện rực rỡ sắc màu, trời tựa như trong trẻo lên, hình như còn có mưa.

Liền đó, nội vụ Phù phủ tướng quân có biến động, chuyện tuyển người cũng hết hiệu lực dẹp sang một bên. Thái vương phủ ghi danh một trăm năm mốt người, chỉ giữ lại được mười một người.

Trên hành lang uốn khúc, trong phòng ăn, đều có thể nhìn thấy màu hồng đào cũng có thể nhìn thấy màu trắng nõn. Tiểu Thuận làm đại diện, văn kiện Bát vương gia ta đầy sức sống truyền xuống: “Đối tượng để tán, không nhiều. Ai được, ai không còn chưa biết. Nhân duyên là dựa vào chính mình ra sức tạo nên, chỉ có tích cực chủ động, mới có hạnh phúc nhân sinh”. (Câu này mình biến tấu một tí =]])

“Tô công tử, chữ Yên trong tên nô tỳ hóa ra viết như vậy. Nô tỳ trước giờ cứ cho là hỏa bên cạnh nhân mới là chữ Yên của nô tỳ chứ. Chữ Yên của nô tỳ với chữ yên trong làn khói có gì khác nhau? Nô tỳ sau này đều mỗi ngày cùng Tô công tử người học chữ có được hay không?”

Chữ yên: 烟 nghĩa là khói, gồm chữ hỏa: 火 ghép với chữ nhân: 因 mà thành. Còn chữ yên: 嫣 này mới là tên bà chị kia nhưng chị ý cứ tưởng tên mình trước giờ nghĩa là chữ yên khói cơ.

“Bùi công tử, đây là trà hoa nhài nô tỳ tự tay nấu, nô tỳ nghe nói công tử yêu thích hương hoa nhài nên cố ý làm cho công tử nếm thử. Nước cũng là do nô tỳ hứng từ nước mưa, một chút cũng không để người khác nhúng tay vào. Công tử nếm thử đi”.

(Gặp trai đẹp ai cũng tơm tớp hết =]], huống hồ đây là phủ Thái vương!)

................................

................................

Rốt cục cũng có một ngày, Phù Khanh Thư qua đây đi dạo, Phù đại hiệp gần đây không sợ phiền toái, lần nào đến cũng đi cửa chính. Quay về uống hớp trà thấy trên miệng tách in một vết hồng phấn, cười cười, tay bưng tách trà buông lỏng, một tách trà nóng trực tiếp đổ lên đùi lão tử.

Hoàng hôn, sương mù. Ta gõ cửa trướng phòng, lão Trương mặt mày lo sợ tái mét ngẩng đầu nhìn, ta nói: “Tìm vài tờ giấy đỏ, viết cho bản vương cái thông báo”.

Thánh thượng có dạy, bản thân biết tiết kiệm thì làm giàu cho thiên hạ. Vương phủ dự định hôm nay sẽ bắt đầu quá trình điều chỉnh sự vụ. Phàm là nữ hầu mới tuyển, mỗi người được phát cho năm mươi lượng bạc, cho trở về quy gia.

Mười tám tháng tư năm Xương Nguyên thứ chín, tại Chấp Sự Sảnh bên trong nội viện Thái vương phủ.

Cây nho chín che bóng hoa hồng. Ta nhìn vẻ mặt khóc thảm của Tiểu Thuận mà nói: “Nhân duyên, không thể cưỡng cầu. Nếu vận mệnh đã an bài, tự khắc sẽ có cơ duyên phía trước thôi”.

(1) Quyển trục là cái này nè, coi phim thấy hoài:
« Chương TrướcChương Tiếp »