Khi Nhân vương gia trở về, sắc trời đã phảng phất canh ba. Ta chẳng khác gì một hồn ma lãng đãng trong dãy hành lang uốn khúc, trong lòng chần chờ do dự. Muốn cùng với Tô công tử và Bùi Kỳ Tuyên làm dịu đi tình hình hiện tại, phải mở miệng như thế nào mới được?
Xuyên qua mấy khoảnh sân, cuối cùng lại dạt đến trước cửa phòng Tô Diễn Chi. Ngó thấy bên trong đèn đuốc vẫn sáng, ta đứng trước cửa phòng xoay qua xoay lại bảy tám chục vòng, rốt cuộc Tô Diễn Chi mở cửa, ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, hai bên ngốc lăng đứng nhìn nhau mất mấy giây, vẫn là ta ho khan một tiếng mở miệng trước: “Cái kia……TôDiễn Chi.”
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, lão tử cùng Tô Diễn Chi nói chuyện với nhau không được tự nhiên lắm. Trong giọng nói ít nhiều thường có chút run rẩy. Nếu tiếp tục gọi Tô công tử, vậy thì xa cách quá. Gọi Diễn Chi Cái cách gọi này, lão tử vẫn ngại mở miệng lắm. À mà ngươi nói ta là một đại lão gia, thế thì không tiện với chả ngại ngùng cái quái gì chứ?!
Ta thanh thanh cổ họng, nói: “Diễn Chi, vừa nãy Nhân vương có ghé qua, không có chuyện gì, chỉ là ta tự mình nhạy cảm nghĩ nhiều quá thôi.”
Tô Diễn Chi để ta vào nhà, rót cho ta một chén trà lạnh. Ta thấy giường chiếu ngay ngắn chỉnh tề, trên bàn có đặt một cuốn sách, hiển nhiên là vẫn chưa ngủ. Tô công tử ngồi xuống đối diện ta, cả hai một bụng đầy lời đều biến thành trầm mặc. Lần này là Tô công tử mở miệng trước: “Ta có nghe nói Nhân vương đến đây, chỉ cần không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Ta xoay xoay tách trà cười gượng: “Ta cũng không nghĩ đến có ngày lộ sơ hở để người người đều biết. Từ nay về sau có thể an tâm sinh sống, không có việc gì đáng để lo lắng đề phòng cũng cảm thấy thoải mái.”
Tô công tử nói: “Ta cũng có chuyện vẫn chưa nói cho ngươi biết, sau khi xuất phủ náo loạn một trận, ta đem chuyện của ngươi kể đại khái qua cho các công tử khác nghe rồi.” Lại hạ tách trà xuống mỉm cười: “Chỉ là bởi vì trước mặt người trong cung và hạ nhân còn cần phải nhận giúp đỡ nhiều, vì vậy dứt khoát không nói với ngươi”
Ta trước tiên có Nhân vương cho một gậy, bất động thanh sắc trong bụng chửi thầm một tiếng mịa nó. Tô công tử, ngươi chê ta tối nay sầu muộn đến mức hồ đồ rồi phải không? Việc lão tử kinh thiên địa khϊếp quỷ thần, tá thi hoàn hồn (mượn xác hoàn hồn), không chỉ người địa cầu đều biết, hơn nữa người địa cầu biết cũng còn cho đó là chuyện bình thường. Tính luôn lời nói của Bùi Kỳ Tuyên, ta từ đầu tới cuối, là xướng ra cái gì vậy?
Ta từ nay về sau, lại nên xướng tiếp ra cái gì đây? (mình nghĩ khúc này ý là ảnh không biết mai mốt sẽ diễn tiếp thế nào nữa, vì ai cũng biết chuyện rồi!)
Ta đặt tách trà xuống, nhìn Tô Diễn Chi cố nặn ra một nụ cười: “Ta tới đây chỉ để nói ngươi biết một tiếng, những cái khác thì không có việc gì. Ngươi hôm nay bận rộn qua lại hồi báo những hai lần nên *** thần hao tổn nhiều rồi. Mau mau ngủ đi, kẻo mai dậy muộn.”
Tô Diễn Chi theo ta đứng dậy, nói: “Ngươi cũng ngủ sớm một chút..”
Ngày hôm nay lo sợ trong lòng ta lấp kín như một bức tường, ta nghe xong lời này đặc biệt ngột ngạt. Việc có thể và không thể làm, ta cũng như Tô Diễn Chi đều đã làm rồi, tại sao gặp mặt nói chuyện còn khô khan nhạt nhẽo giống như hai người xa lạ giả vờ khách sáo như vậy?
Ta nắm lấy vai Tô Diễn Chi, mẹ nó đã là nam nhân có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng: “Ngươi hôm nay trở về một chuyến đơn thuần chỉ là giả vờ ngây ngốc. Nếu như thật sự Hoàng đế xử trảm ta, ngươi trở về một thân chỉ có thể nhiều nhất một thân đền tội. Nhà ngươi cũng là làm ăn buôn bán sao lại không rõ cái đạo lí này?”