Chương 26

Trời về chiều, ta ngồi kiệu nhỏ trở về vương phủ, vào chính sảnh, vỗ bàn rầm một cái, “Người đâu!”

Một đống người vốn theo ngay đằng sau, hô một tiếng kì cạch xếp hàng khoanh tay đứng trước mặt ta. Ta vô cùng uy nghiêm ngồi xuống ghế, “Trung thúc đâu? Gọi Trung thúc tới đây!”

Năm sáu người lên tiếng trả lời, vây quanh Trung thức đang sợ run, khoanh tay đứng trước mặt ta. Ta rót một tách trà rồi vung tay, “Từ hôm nay đi kiếm mấy thứ đèn l*иg đỏ hay gì đó về đây trang hoàng vương phủ, vương gia ta muốn thú lão bà!”

Cả đám người đần ra hai giây, rồi một loạt quỳ rạp xuống, “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!” Trung thức phản ứng chậm, thanh âm cũng chậm hơn người khác ba nhịp, một dàn đồng ca đủ kiểu thanh âm hỗn tạp.

Ta hừ một tiếng, “Chúc mừng cái đầu! Mẹ nó, nghĩ đến là tức!”

Hạ nhân lại đần ra, sau đó không có lên tiếng trả lời. Ta uống hai ngụm trà hạ nhiệt, hỏi, ” Tô công tử đâu?”

Tiểu Thuận nói, “Ở thư phòng dạy thập lục công tử luyện chữ ạ.”

Ta đến thư phòng, thò đầu vào hỏi Tô Diễn Chi, “Ghi chép của vương phủ đều trong tay ngươi đúng không?” Tô Diễn Chi buông bút, Hoa Anh Hùng chạy đến cọ qua cọ lại bên người ta, nâng lên đôi mắt trong veo.

Ta bi tráng nói, “Ghi thêm khoản tiền sính lễ vào sổ đi, ngày mai mang đến phủ quốc trượng!”

Tô Diễn Chi nhíu mày, “Vương gia thật sự muốn thú tiểu hoàng di sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Anh Hùng chậm rãi ủ rũ xuống.

Ta nói, “Cấp trên đã có thánh chỉ, ngoài thú ra chả còn cách nào. Mai đưa sính lễ, ngày kia rước dâu!” OOXX, thú cái bài vị còn bắt bày đặt tam môi lục sính nữa chắc!

Buổi tối lúc ngồi ăn chung, chỉ có ta cùng Uông thám hoa dũng mãnh ăn. Mười chín vị công tử khuôn mặt đều lộ chút suy tư, nói là không muốn ăn.

Ta đảo đũa quanh bàn, “Các vị, bữa cơm rất cần thiết, còn có việc quan trọng muốn nhờ mọi người đi làm, cơm chiều không thể bỏ. Ăn no, Tô công tử sẽ phác thảo một danh sách, các vị giúp ta viết thiệp mời. Tiểu Thuận ngươi đi chuẩn bị một cái bàn lớn để đón vương phi!”

Tiểu Thuận rất cẩn thận hỏi ta, “Có cần phải chuẩn bị một sương phòng tinh xảo không?” Ta ngậm đũa, “Sương phòng cái xx!

Có một mẩu gỗ, cho nó cái bàn lớn là được rồi!”

Mười chín vị công tử tinh thần hưng phấn, rất hợp tác ngồi xuống ăn cơm.

Bái thϊếp xong, sính lễ xong.

Vì thế ta lấy vợ.

Từ một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn hiển hách có tiền, ta biến thân thành một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn hiển hách có tiền, và đã kết hôn.

Một khối bài vị phủ vải đỏ ngồi kiệu hoa vào vương phủ, đội ngũ do Chu gia đưa tới bên tai trái cài 2 bông hoa một đỏ một trắng. Trước ngực ta cột một bông hoa đỏ thẫm vô cùng ngớ ngẩn cùng “nó” bài thiên địa. Bài vị được đặt trên cái bàn lớn, cứ đầu tháng và

ngày rằm,

Lưu tẩu sẽ phủi bụi cho “nó”, ý là sẽ chăm lo hương khói.

Sính lẽ mười vạn lượng bạc làm lòng ta đau đến run lên. Tô công tử ôm sổ sách, cười vân đạm phong thanh, “Mười vạn lượng là tiền vốn, của hồi môn của tiểu hoàng di cũng phải đến mười lăm vạn lượng. Quà mừng của thái hậu và hoàng thượng, cộng thêm lễ của các vị vương gia cùng quan viên lớn nhỏ. Lãi cũng không ít.”

Phản ứng của thái hậu ngoài dự đoán của mọi người. Hoàng đế tính cẩn thận giải thích với thái hậu, không ngờ thái hậu tự mình ngộ ra chân lý, “Hoàng nhi của ta, ngươi làm rất đúng. Lấy đại cục làm trọng sẽ phải chịu nhiều ủy khuất. Ngươi yên tâm, sang năm ai gia nhất định sẽ chọn cho ngươi một cô

nương tốt.” Câu cam đoan hại ta muốn bực.

Gia đình Chu quốc trượng nghe nói đến nghĩa cử của lão tử thì cảm động đến máu chảy đầu rơi. Loanh quanh một vòng lại thành thân thích của Phù Khanh Thư. Trước hôn lễ một ngày, Phù tiểu hầu gia đến tìm ta,

bảo là thay một vị cố nhân nói với ta, đại ân đại đức của ta, nàng vô cùng cảm kích, kiếp này nhất định sẽ cung phụng bài vị trường sinh của lão tử, ngày ngày dập đầu dâng hương. Ta thờ nàng, nàng thờ ta, thật đúng là huề nhau.

Phù Khanh Thư trước khi đi đã rất chân thành mà nói lời thấm thía, “Ngươi thực ra là một người tốt.” Không biết hắn nói thay biểu muội hay tự mình muốn nói.

Ta chằm chằm

nhìn theo

bóng dáng Phù tiểu hầu gia trèo tường mà nghĩ, đứa nhỏ này không thể đi cửa chính sao?

Đêm động phòng hoa chúc, ta ngồi xổm trong tân phòng thở dài, trong phòng một mảnh đỏ rực. Trước khi vào động phòng, Nhân vương còn vỗ vai ta chặc lưỡi nói, “Lão thất, hoàng huynh đối với ngươi không tệ a. Sáu lão bà trong phủ ca ca nếu biến thành bài vị hết thì tốt rồi!”

Ta thật muốn xách cổ áo Nhân vương mà nói, “Chi bằng huynh đệ chúng ta đổi!” **!

Ta ngồi ở đầu giường uống hết hai chén rượu nhỏ, dần dần có chút váng vất, khép mắt dựa vào chăn mơ hồ một lúc. Mơ rồi mơ, ta dần thấy như mình đang về nhà,Yến Ny ôm một lão già mặc âu phục nói với ta, “Mã Tiểu Đông, chúng ta hết rồi!” Ta

thản nhiên

nhún vai, cảnh tượng có chút biến hóa. Ta ngồi trong một quán bar uống bia. Một mỹ nữ đẹp lạnh lùng đi về phía ta, ngồi

lên đùi ta.

Làm gì có cái đạo lý thịt béo dâng đến miệng lại không ăn, sóng mắt của mỹ nữ chợt lóe, ta tà tà cười với mỹ nữ, hướng đến đôi môi khiêu gợi.

Phản ứng của mỹ nhân là hơi co lại, vừa kháng cự vừa chờ mong, thật sự là đáng yêu. Ta ôm siết lấy vòng eo mảnh mai của mỹ nữ, hôn nàng đến thở dốc mà không ngừng được. Ân ân, thơm tho mềm mại, không tồi. Một tay ta sờ lên trước ngực mỹ nhân, tiếc là phẳng lì.

Phẳng? Vừa rồi không nhìn ra, ít nhất cũng cỡ E, sao lại ….. ta sờ nữa, sờ nữa, trong lòng hoảng hốt giật mình, trở về nhân gian!

Nương a! Nương a! Ta làm cái gì vậy!

Ta mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt gần sát rạt. Ý thức hồi phục, lão tử một tay

đang

ôm lấy thắt lưng một người, tay kia nắm lấy vạt váo trước ngực người đó. Ta trợn mắt há mồm cứng họng, đầu lưỡi tự động phun ra một câu, “Phù, Phù công tử, ngươi ngươi …. sao lại là ngươi!!!”

Mặt Phù Khanh Thư đỏ lên, hung tợn nhìn ta chằm chằm, chắc cũng choáng váng. Rõ ràng không nhúc nhích

Một giây, hai giây, ba giây …. Ngay thời khắc chết người, kẹt một tiếng cửa phòng mở ra, ta nhìn qua vai Phù tiểu hầu gia …

Tô Diễn Chi cùng Hoa Anh Hùng

đứng ở cửa không nhúc nhích.

Ta nháy mắt tỉnh táo lại, như điện xẹt ngồi phắt dậy, đẩy Phù Khanh Thư ra, mặt nóng bừng cười gượng.

Tô Diễn Chi cùng Hoa Anh Hùng không nói một câu, xoay người bỏ đi. Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Phù Khanh Thư hừ một tiếng, quyền vung ra, chính giữa mắt

trái của ta, đem mấy thứ nọ kia quăng xuống đất. Đẩy cửa sổ, dứt khoát bỏ đi.

Cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, hơi động đến thứ gì đó trên mặt đất. Là ngoại bào lúc ta say rượu đã cởi ra.

Trên bàn, có thêm một bình rượu còn chưa mở.