Chương 10

10

Hoa viên riêng của các hộ gia đình giàu có ở Giang Nam được thiết kế với những con đường nhỏ thông những nơi bí mật.

Đặc biệt, hoa viên là một nơi quan trọng để ngắm cảnh, bố cục cảnh quan đặc biệt đẹp và chi tiết, bảy tám lối đi được lát đá.

Nhưng hoa văn của những viên đá rất kỳ lạ.

Nếu không từ trên cao nhìn xuống, sẽ không bao giờ nhìn thấy kết cấu kỳ lạ của những viên đá.

Tiêu Nham: “Mẫu đá lát thông thường là gì?”

Ta: "Phương sinh, Bàn trưởng, thực vật, động vật, cát tường......

Mẫu đá lát lối đi trong vườn không thuộc bất kỳ loại nào ở trên.

Ánh đèn mờ ảo khiến cho việc nhận biết trở nên vô cùng khó khăn, ta nhìn hồi lâu rồi nói: "Trông giống như một loại chữ viết nào đó, tương tự như tiếng Phạn. Người có nhận ra không?"

Tiêu Nham vui vẻ cười nói: “Thì ra cô trong lòng Lý Thượng Nghi lại là người đa tài như vậy.”

Ta:"......"

Hắn nói: “Khu vườn này không hề nhỏ, nếu có một đồng tiền cần chôn che giấu, sau này muốn tìm lại, có phải nên đánh dấu không?”

Ta cũng nghĩ như vậy: “Những con đường rải sỏi này là do Lý Minh Chí tạo ra.”

Chưa kịp nói xong, ta đã nhảy xuống ngồi xổm xuống nhìn một trong những “ký tự”.

Đá có hai màu: đen và trắng, có hoa văn màu trắng và viền đen.

Thông thường khi đi dạo trong vườn người ta chỉ tập trung ngắm cảnh mà không nhìn xuống đường.

Dù có chú ý cũng không nghĩ ra được nơi nào khác.

Vậy câu hỏi đặt ra là làm thế nào để giải những ký tự này?

Một bóng đen rơi xuống bên cạnh ta, Tiêu Nham quỳ xuống cùng ta nhìn: “Đây giống như là chữ viết của tộc Âm Nam.”

Âm Nam có địa hình phức tạp, là nơi sinh sống của nhiều dân tộc, hai mươi năm trước đây là lãnh thổ của Bình Nam Vương Lữ Tụng Âm.

Sau đó, ba tỉnh Âm Nam bị triều đình chiếm lại.

Nhắc mới nhớ, cựu quan Du Châu vì sợ tội tự sát cũng họ Lữ, không rõ liệu ông ta có quan hệ với dòng dõi Bình Nam Vương hay không.

Còn một điều nữa... Không đợi ta nói thì Tiêu Nham đã nói:

"Là một nhánh của bộ tộc Âm Nam, Cốc tộc đã sống qua nhiều thế hệ trong núi rừng độc, tộc nhân đều giỏi cổ độc, có văn hóa và chữ viết độc đáo của riêng mình."

Ta dấy lên một chút hi vọng: “Nghe nói không thông thạo bảy tám thứ tiếng, làm thái tử sẽ thực xấu hổ.”

Tiêu Nham: "..."

Hắn cười khổ: “Không đùa nàng, ta thật sự không biết.”

Ta nói: “Bành huyện lệnh trước đây, nay là Bành tri phủ, phu nhân ông ta là người Âm Nam.”

Ta không biết đó có phải là Cốc tộc hay không.

Trước hôm nay, ta vẫn luôn nghĩ, trong vụ án năm đó, Bành huyện lệnh bán vợ cầu vinh, để lấy lòng quan trên, hắn thà không làm người.

Bây giờ nhìn thấy những dòng này, Bành phu nhân có lẽ cũng không đơn giản như người ngoài nghĩ.

Thực sự không chắc chắn ai là người điều khiển đối phương giữa hai người Bành tri phủ và Bành phu nhân.

“Đúng rồi,” còn có một điều nữa, ta nói, “Sau khi gia đình Lý Minh Chí chuyển về, Bành tri phủ rất quan tâm đến Lý gia. Trong một năm qua, mỗi lần đến thành Thiên Hương tuần tra, ông ta đều đến nhà họ Lý làm khách.

"Trông có vẻ như ông ta quan tâm đến thuộc hạ đồng liêu, nhưng thực tế ông ta có mục đích khác."

Tiêu Nham lạnh lùng nói: “Vương ca của nàng nói cho nàng biết sao?”

"Phải."

"Hắn tốt nhất đừng rơi vào tay ta. Ta ghét nhất người họ Vương tên Đại Niên."

"..."

Tiêu Nham đứng dậy, nhìn xung quanh một lúc rồi mỉm cười quay lại nhìn ta: "Tại sao phải giải mã những ký tự này? Ta có cách hiệu quả hơn..."

Đây rồi, cảm giác quen thuộc này.

Ta: "Đừng nói với ta là đốt lửa ở đây đấy."

"Tâm linh tương thông" Tiêu Nham vui vẻ nói: "Nàng hiểu ta như vậy, nói không thích ta, nói rời đi ai tin chứ."

"..." Ta nói, "Không được."

Lý Minh Chí bản tính thận trọng đa nghi, đốt lửa ở đây chắc chắn sẽ khiến hắn cảnh giác. Nếu thật sự có chôn giấu thứ gì ở đây, hắn sẽ lặng lẽ di chuyển để đảm bảo an toàn.

Khi một lượng lớn tài sản được chuyển đi thì động tĩnh không thể nhỏ được.

Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, bắt quả tang hắn phạm tội.

Tiêu Nham: "Tại sao không được?"

Ta nói: “Ngoại trừ số tiền bị đánh cắp, chúng ta không có bằng chứng nào khác. Lỡ đến lúc đó hắn ta không thừa nhận thì sao?”

"Cho dù Lý Minh Chí có thừa nhận, nhưng năm đó hắn ta không phải là kẻ chủ mưu mà là tên họ Bàng. Bắt giữ Lý Minh Chí, ngược lại họ Bàng được loại bỏ nghi ngờ."

"Đây là cái thứ nhất, cái thứ hai..." Ta do dự một chút, "Quá nguy hiểm, hiện tại chúng ta đang ở trong bóng tối, đốt lửa chẳng khác nào bại lộ ra ngoài, người là khách mới tới, Lý Minh Chí nhất định sẽ nghi ngờ người, ta không thể để người gặp nguy hiểm."

Tiêu Nham cười rạng rỡ, ghé sát vào tai ta, hắn vừa định nói thì ta nói: “Vậy thì ta không thể giải thích với nương nương, nàng trừ tiền của ta thì phải làm sao?”

"..." Nụ cười của Tiêu Nham nhạt đi, hắn đứng thẳng lên: "Lý Phù Song, nàng thực sự không xứng đáng với một lời nói dịu dàng của ta."

Ta tâm tình rất tốt: “Tối nay đến đây thôi, về tắm rửa rồi ngủ đi.”

"Lý Minh Chí còn có thể lừa dối người bạn đã giúp hắn ta, tìm ta thế gả hôn ước, chứ đừng nói đến quan trên cũ của hắn ta. Sau vết xe đổ của Lữ tri phủ, làm sao hắn ta có thể chịu tội thay Bành tri phủ, hắn che giấu thủ đoạn, tới thời điểm quan trọng dùng cứu mạng.

"Thủ đoạn hắn ta để lại chính là bằng chứng mà chúng ta cần phải từ từ tìm ra."

Tiêu Nham nói: "Nàng muốn từ từ tìm kiếm, nhưng lệnh tôn đại nhân chắc hẳn là không muốn, ngươi nói đúng không, Lý đại nhân."

Tim ta rơi một nhịp, quay đầu lại.

Lý Minh Chí từ trong bóng cây đi ra, giơ tay hành lễ: “Những lời Thái tử điện hạ nói đúng là.”