- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hữu Hạnh
- Chương 40
Hữu Hạnh
Chương 40
Cô ta sờ bả vai mình...
Thật là khiến người ta tức điên.
Hạnh Gia Tâm mặc một cái áo có lá sen biên bạc thật nhỏ, áo màu hồng nhạt, khiến da thịt cả người ở dưới ánh đèn cũng biến thành hồng nhạt.
Đàm Hữu ngẩng đầu, dời đi ánh mắt từ trên người nàng, cô tận lực mà nhìn ra sau, muốn kéo tư duy hỗn độn ra, nhưng ngay cả căn phòng phía sau Hạnh Gia Tâm đều trở nên hồng nhạt.
Hồng phấn đến sắp toát ra bong bóng.
Đàm Hữu yết hầu lăn lộn, cuối cùng vẫn là cúi đầu hỏi Hạnh Gia Tâm: "Tẩy uế...như thế nào?"
Hạnh Gia Tâm nói: "Cậu là chuyên nghiệp, chính cậu biết."
Đàm Hữu ngẩn người, cô đang nỗ lực tự hỏi.
Cô biết sau khi nước trái cây, máu, thậm chí nướ© ŧıểυ dính ở các loại chất liệu nội thất xe khác nhau thì tẩy rửa như thế nào. Cũng biết làm thế nào để cứu vãn một món vật phẩm có tì vết nhưng giá trị vẫn sang quý như cũ. Nhưng cô không biết dùng dạng phương pháp nào để trợ giúp Hạnh Gia Tâm thì nàng mới có thể vừa lòng.
Hạnh Gia Tâm không phải chỉ là một người bạn bình thường, vào buổi tối kia khi Đàm Hữu nhào về phía nàng, hôn lấy nàng, Đàm Hữu liền biết Hạnh Gia Tâm ở trong lòng cô đã không cách nào làm một người bạn đơn thuần.
Chưa từng ăn thịt heo rốt cuộc cũng từng gặp heo chạy, trong đầu Đàm Hữu rất rõ ràng, đây là hành động chỉ có người yêu mới có thể làm.
Nhưng cô không thể nào trở thành người yêu của Hạnh Gia Tâm, tựa như một tên ăn trộm không thể nào có được viên đá quý với giá trị liên thành.
Những ngày cùng Hạnh Gia Tâm tách ra, ban ngày cô dựa theo ý nguyện của mình, không ngừng mà bình tĩnh, bình tĩnh. Nhưng tới ban đêm rồi, một khi cô rơi vào trong mộng, đại não sẽ không bao giờ chịu sự khống chế, bắt đầu làm xằng làm bậy.
Cô lại mơ thấy giấc mơ tươi đẹp, đáng khinh kia, lúc này, khuôn mặt người dưới thân cũng rõ ràng, chính là bộ dạng của Hạnh Gia Tâm.
Cô nhìn ánh mắt nàng mê ly, cảm thụ được trong thanh âm nàng mang theo khát vọng, còn có ngón tay mềm mại gắt gao nắm lấy cô, đều làm Đàm Hữu phảng phất chôn ở trong biển hoa, hạnh phúc đổ ập xuống, cảm xúc hưng phấn, mãnh liệt, mênh mông.
Cảm giác kia quá mãnh liệt, thế cho nên làm Đàm Hữu biết rõ là cô đang nằm mơ.
Cho tới bây giờ, hiện thực lảo đảo lắc lư, tên ngốc Hạnh Gia Tâm này không ngừng tới gần cô, không chút nào che lấp mà biểu đạt sự yêu thích của nàng đối với cô, mỗi một bước nhỏ, đều đang hướng tới gần giấc mộng giả dối kia.
Đàm Hữu chịu không nổi, cô xúc động kêu gào, làm cô bắt lấy bả vai Hạnh Gia Tâm, nhìn đôi mắt nàng gần kề, hỏi nàng: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
Rốt cuộc cậu muốn cái gì, cậu là khờ thật hay là giả ngốc, rốt cuộc cậu có hiểu hay không hiện tại mỗi một câu mà cậu nói có bao nhiêu ái muội, mà sự ái muội này, rốt cuộc chứa đựng hàm nghĩa như thế nào.
Sắc môi của Hạnh Gia Tâm cũng là màu hồng nhạt nhu hoà, mang theo một chút ánh sáng lấp lánh, giống như cả người nàng, tràn ngập dụ hoặc, mặc người xâu xé.
Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào, ngữ khí cực kỳ vô tội: "Mình muốn cậu giúp mình giải quyết vấn đề a."
Quả thật thiếu bị chà đạp.
Tay Đàm Hữu đặt ở trên vai nàng, tựa như lột một quả đào chín cây, nhẹ nhàng mà kéo xuống phía dưới, liền kéo đoạn quần áo vốn dĩ liền lỏng lẻo treo ở nơi đó, lộ ra một đoạn bả vai mượt mà, hồng nhạt, trắng nõn.
"Nơi này sao?" Đàm Hữu hỏi nàng, tối hậu thư.
"Ừm." Hạnh Gia Tâm gật đầu, một chút cũng chưa do dự, thậm chí còn chạm chạm trên người cô.
Giữa hai người, khoảng cách không gần quá, Đàm Hữu cúi đầu, nhìn chằm chằm đoạn bả vai kia, lại nhìn nhìn ngón tay mình.
Ngón tay cô quá thô ráp, Đàm Hữu cảm thấy chỉ cần cô hơi dùng một chút lực, liền sẽ cọ rách làn da non mịn của Hạnh Gia Tâm.
Vì thế cô chỉ có thể dùng bộ phận mềm mại nhất của chính mình để giúp nàng tẩy uế, cúi đầu xuống, những cái hôn nhỏ vụn.
Từng chút cọ qua mỗi một tấc, mùi hương mê người, xúc cảm non mềm. Đàm Hữu giữa lúc hôn môi than nhẹ hỏi nàng: "Đủ rồi chứ?"
"Không đủ." Hạnh Gia Tâm lắc đầu, tóc dài cọ qua gương mặt Đàm Hữu, một sợi phảng phất cọ qua đầu quả tim cô.
Đàm Hữu vươn đầu lưỡi, chân thành phục vụ, dính ướt, đánh toàn, mυ"ŧ lấy...
Hạnh Gia Tâm dựa quá gần gũi, thân thể mềm mại của nàng chôn trong lòng ngực cô, đôi tay đặt ở eo cô, một chút cũng không buông ra, một chút cũng không muốn để cô đi.
"Đủ rồi chứ?" Đàm Hữu hỏi lại.
"Không đủ không đủ." Hạnh Gia Tâm chơi xấu, "Xuống một chút nữa, đi xuống một chút, phía dưới cũng muốn..."
Khách hàng giao việc, Đàm Hữu tự nhiên chiều nàng như thượng đế.
Khách hàng có chút chân mềm, lực lượng toàn thân đều dựa vào trên người cô, cái này làm cho Đàm Hữu rất khó làm động tác tiếp theo.
Vì thế, linh hoạt chạy máy, nhập gia tuỳ tục, một phen đẩy rớt hết chìa khóa, rổ, ô che trên ngăn tủ ở bên cạnh, lung tung rối loạn.
Tiếng động bang bang bạch bạch, Đàm Hữu một phen bế lên khách hàng của mình, làm nàng cao hơn cô, để nàng ngồi tiết kiệm sức lực.
Biên độ động tác quá lớn, cái áo kia nửa rớt nửa không, tiết ra tảng lớn cảnh xuân.
Môi Đàm Hữu bao phủ lên, cũng không biết rốt cuộc khách hàng của cô hưởng thụ, hay là chính cô càng hưởng thụ...
"Đúng vậy, chính là giải quyết như vậy." Hạnh Gia Tâm nói, thở phì phò một chút, "Nếu cậu không ở đó, mình liền giải quyết với người khác như thế này..."
Không, không được, sao lại có thể.
Đàm Hữu liều mạng dùng lực, nhưng rốt cuộc khách hàng có cả đống tiền, nàng có thể đi tìm sự phục vụ càng tốt hơn, Đàm Hữu nỗ lực như thế nào đều không với tới gần độ cao đó.
Đàm Hữu một quyền đấm lên pha lê phía sau Hạnh Gia Tâm, vỡ nát một mảnh, đâm bị thương tay cô, cũng làm vai Hạnh Gia Tâm bị thương...
"Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi..." Đàm Hữu liên tục xin lỗi, trong lòng sợ hãi đến sắp khóc ra.
Cô nghẹn đến khó chịu, rốt cuộc vung tay lên xốc lên đồ vật đè nặng mình, đột nhiên mở bừng mắt.
Đêm, im ắng, thân mình Đàm Hữu nằm ở trong bóng đêm, tim đập còn mạnh mẽ nhảy lên, tứ chi cũng đã nhận ra lạnh lẽo.
Bác gái trở mình, ép tới giường kẽo kẹt rung động, một dài một ngắn, bà lại nổi lên tiếng ngáy.
Đầu óc Đàm Hữu rốt cuộc thanh tỉnh lại, cô kéo chăn qua che đậy chính mình, ở trong bóng tối, nhẹ nhàng cho chính mình một cái tát.
Lại mơ mộng chuyện không nên mơ, chẳng qua trước khi đi ôm Hạnh Gia Tâm một chút, chà xát bả vai nàng mà thôi, đầu cô liền có thể không kiêng nể gì mà não bổ ra nhiều tình tiết đáng khinh như vậy trong mơ.
Hình ảnh cũng rất chân thật, chi tiết cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, xúc cảm cũng thật...
Đàm Hữu nâng tay lên, lại là một quyền vỗ vào đầu mình.
Đêm nay không có khả năng yên ổn ngủ tiếp, mở to mắt chính là nghĩ về Hạnh Gia Tâm, đóng mắt vẫn là nghĩ về Hạnh Gia Tâm, một hồi thì muốn như vậy như vậy với nàng, một hồi lại bởi vì chuyện của Dương Vân mà lo lắng đến lăn qua lộn lại.
Khi ngày mới hơi hơi sáng lên, cô liền nhảy dựng dậy, vọt tới bồn rửa tay vốc nước lạnh rửa mặt, rốt cuộc cảm thấy tâm trí mình thanh tĩnh.
Tốc độ mau chóng mà vệ sinh xong, Đàm Hữu ra khỏi ký túc xá, đạp nắng sớm, chạy tới phòng mà cô thuê cho mẹ.
Phòng ở cách không xa không gần, chạy một chút vừa lúc thả lỏng cơ thể cương cứng cả đêm, đợi cho đến dưới lầu, thân thể cô đã nóng lên, trán đều toát ra mồ hôi.
Cũng không biết là chính mình bị gì đó, hay là thân thể trước sau đều không lạnh xuống được.
Đàm Hữu đứng ở dưới lầu hoãn hoãn trạng thái, lúc này mới chậm rì rì đi lên lầu.
Chung cư kiểu cũ, không có thang máy, đèn ở hàng hiên bị hỏng vài cái.
Đàm Hữu yên lặng ghi nhớ, đợi lát nữa phải nói cho Đàm Kỳ một tiếng, để hắn đi mua hai cái bóng đèn thay một chút.
Rốt cuộc người ở nơi này chính là mẹ ruột của bọn họ, trên lầu thuận tiện cũng chính là thuận tiện cho mẹ cô.
Hộ phía Nam ở lầu bốn, Đàm Hữu gõ gõ cửa.
Không có động tĩnh gì, giờ này có lẽ tất cả còn đang ngủ, vì thế cô móc chìa khóa ra.
Nhưng không đợi cô cắm chìa khóa vào ổ, cửa đột nhiên liền mở.
"Ai, mẹ, mẹ tỉnh sớm như vậy à?" Đàm Hữu rất giật mình.
"Ngươi đây không phải sớm hơn sao?" Tiếu Mỹ Cầm mở cửa, một lần nữa quay trở về trong nhà, "Tối hôm qua trở về muộn như vậy, hôm nay ngươi cũng không chịu ngủ nhiều thêm một lát."
"Có việc." Đàm Hữu chẳng qua đáp một tiếng, "Con cho rằng mẹ và Đàm Kỳ cũng chưa thức, nên không mang cơm sáng cho hai người."
"Mang cơm sáng gì chứ, đồ mua bên ngoài, vừa mắc tiền vừa khó ăn." Tiếu Mỹ Cầm vào phòng bếp, "Ngày hôm qua ta chưng bánh bao cuộn, thịt dê ngươi mua còn không có ăn xong, nấu chút cháo?"
"Được." Đàm Hữu đi đến phòng Đàm Kỳ.
Trong phòng so với hôm trước cô lại đây thì sạch sẽ hơn một ít. Khi thuê cái phòng này, Đàm Hữu cảm thấy tuy rằng diện tích lớn, nhưng hoàn cảnh vẫn có chút kém, góc cạnh đen thùi lùi.
Nhưng mẹ cô rất xem trọng, nói phòng ở có cửa sổ lớn, gia cụ đồ điện cũng còn dùng được, phòng ngủ có hai gian, Đàm Hữu lúc nào lại đây đều có thể vào ở.
Đến nỗi hoàn cảnh kém, mẹ cô nói, người ở được thì tốt rồi, bà thu dọn mấy ngày cũng sạch sẽ, cũng không thể kém hơn biệt thự của người khác.
Thật ra sao có thể so với biệt thự của Hạnh Gia Tâm, nhưng rốt cuộc dùng lao động vất vả cần cù đổi lấy sự sạch sẽ ngăn nắp, ở cũng rất thoải mái.
Đàm Hữu vốn dĩ muốn trực tiếp đẩy cửa phòng Đàm Kỳ đi vào, do dự một hồi, vẫn là trước tiên gõ cửa.
Rốt cuộc không phải khi còn nhỏ, khi đó chỉ là đứa nhóc con, không cần riêng tư.
Cô gõ ba bốn cái, bên trong chỉ rầm rì một tiếng.
Tiếu Mỹ Cầm từ trong phòng bếp ló đầu ra, nói: "Tối hôm qua khẳng định nó lại chơi di động đến nửa đêm, sớm hay muộn ta cũng ném điện thoại của nó..."
Đàm Hữu hô một tiếng: "Ta đi vào đây."
Cửa đẩy ra, Đàm Kỳ che chăn xôn xao mà lập tức mở ra, đôi mắt cũng không mở ra được: "Ngươi làm gì vậy?"
"Có việc." Đàm Hữu nói, "Nhanh thức dậy."
"Có thể có chuyện gì..." Đàm Kỳ không tình nguyện, "Tối hôm qua 1 giờ rưỡi ta mới ngủ..."
"Hạnh..." Đàm Hữu dừng một chút, "Chuyện của Uông Kỳ."
"Ha?" Đàm Kỳ lập tức thanh tỉnh, "Chị ấy làm sao vậy?"
"Cô ấy gặp chút phiền toái, hai ngày này ngươi đi đón cô ấy đi làm tan tầm." Đàm Hữu nói.
"Ai, tốt!" Đàm Kỳ từ trên giường nhảy xuống dưới, "Công việc này ta thích, cho ta mười phút, ta lập tức có thể ra ngoài."
Đàm Kỳ nhảy bắn vào toilet, Đàm Kỳ đứng ở trong phòng, có chút hụt hẫng.
Cô nhìn chung quanh phòng Đàm Kỳ, trên tủ đầu giường đặt hộp giấy, trong sọt rác cũng có giấy vệ sinh bị vò thành một nắm, cái này làm cho cô nhăn mày lại.
So với hiểu biết con gái giải quyết vấn đề kia như thế nào, Đàm Hữu càng rõ ràng hơn con trai làm thế nào để giải quyết chuyện đó.
Tưởng tượng đến có thể tối hôm qua Đàm Kỳ đã giải quyết vấn đề đó, buổi sáng hôm nay liền phải đi gặp Hạnh Gia Tâm, Đàm Hữu quả thực muốn nắm đầu Đàm Kỳ, lắc lư lắc lư, lắc đến những ý tưởng đáng khinh đó đều văng ra ngoài.
Người trưởng thành thật là quá xấu xa rồi, một đám người tư tưởng đều quá không thuần khiết!
Đàm Hữu thở phì phì mà ra khỏi phòng ngủ của Đàm Kỳ, Đàm Kỳ rất nhanh chỉnh đốn xong, lại nhanh như chớp mà chạy về phòng ngủ.
Vừa chạy vừa kêu: "Ta cũng không có bao nhiêu món quần áo, tới tới lui lui chỉ có hai cái như vậy, Phiêu Lượng tỷ tỷ khẳng định cảm thấy ta rất không có phẩm chất..."
Đàm Hữu cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, thảo...
Cô kêu lên: "Ta kêu ngươi đi làm vệ sĩ, chứ không phải cho ngươi đi làm tiểu bạch kiểm, ngươi có muốn trang điểm thêm không!"
Tiếu Mỹ Cầm nắm lá cải: "Vệ sĩ gì?"
"Không có việc gì, mẹ." Đàm Hữu không quá muốn nói cụ thể, "Kêu Đàm Kỳ giúp một chút."
Đàm Kỳ bảy đổi tám đổi, rốt cuộc trang phục nhanh nhẹn, ra tới đứng trước mặt Đàm Hữu: "Thế nào?"
"Cút cút cút," Đàm Hữu vẫy vẫy tay, "Địa chỉ nhà cô ấy ngươi đã biết, nhanh đi đi, người ta ra cửa rất sớm."
"Ai!" Đàm Kỳ chạy ra bên ngoài.
Đàm Hữu mở di động, gửi bao lì xì cho hắn: "Gọi xe! Bằng không không kịp!"
"Ai, sao ngay cả cơm cũng không ăn!" Tiếu Mỹ Cầm hậu tri hậu giác.
"Không có việc gì, con ăn." Đàm Hữu nói, "Mẹ cũng nhanh lên, nửa giờ, con phải đi phía Nam kéo một chuyến hàng."
"Ai, công việc này của ngươi thật là vội đến không biết ngày đêm." Tiếu Mỹ Cầm một bên lải nhải một bên nấu cơm, Đàm Hữu thở dài thật sâu.
Tưởng tượng đến đợi lát nữa người bồi ở bên người Hạnh Gia Tâm chính là Đàm Kỳ, cô liền phiền muộn thật sự.
Đàm Kỳ chắc chắn cực kỳ vui vẻ, Đàm Kỳ hẳn là như vậy.
Hắn ở Quất thành cũng không quen biết ai, mấy ngày nay rất nhàm chán, lúc này có thể đi ra ngoài thông khí, vẫn là đi tìm Phiêu Lượng tỷ tỷ, hắn vui vẻ gần chết.
Khi tới biệt thự Nguyệt Hồ, Đàm Kỳ nhìn thời gian, mới 7 giờ rưỡi, hẳn là sẽ không bỏ lỡ. Một đường chạy chậm tới trước nhà Phiêu Lượng tỷ tỷ, Đàm Kỳ trước gửi một tin nhắn cho nàng.
- Em đến đảm đương hộ hoa sứ giả đây, ở cửa nhà chị.
Phiêu Lượng tỷ tỷ không trả lời hắn, nhưng qua một lát liền mở cửa ra tới.
Đàm Kỳ thở dài: Thật là đẹp mắt...
Hạnh Gia Tâm ngóng nhìn phía sau Đàm Kỳ, duỗi dài cổ nhìn, nhón chân nhìn.
Đàm Kỳ chạy tới trước mặt hỏi nàng: "Tỷ tỷ, chị tìm cái gì vậy?"
"Đàm Hữu." Hạnh Gia Tâm rất trực tiếp.
"Khụ khụ." Đàm Kỳ thanh thanh giọng nói, "Tỷ tỷ, Đàm Hữu phái em tới, hôm nay chị ấy phải lái xe, rất vội vàng."
"Vậy cậu lại đây thế nào?"
"Gọi xe a."
"Nga." Hạnh Gia Tâm rốt cuộc thất vọng mà cúi thấp đầu xuống, "Tôi muốn đi viện nghiên cứu."
"Em đi cùng chị." Đàm Kỳ nhanh chóng nói.
"Cậu đi cùng như thế nào?" Hạnh Gia Tâm chỉ chỉ gara, "Tôi chạy Tiểu Điện Lư."
"Tiểu Điện Lư?"
Hạnh Gia Tâm mở gara, đẩy ra chiếc xe đạp nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, chạy bằng điện kia.
Đàm Kỳ thật đúng là không nghĩ tới, phương tiện của Phiêu Lượng tỷ tỷ xinh đẹp nhiều tiền thế nhưng là cái dạng này, hắn nhìn chằm chằm chiếc xe nhỏ màu xanh kia, cười rộ lên: "Tốt nha, cái này cũng đúng, còn không cần có bằng lái."
"Em tới thử một chút đi." Đàm Kỳ nói.
"Không." Hạnh Gia Tâm nghiêng nghiêng đầu xe.
"Vì sao?" Đàm Kỳ bất đắc dĩ mà nhìn Hạnh Gia Tâm, "Tỷ tỷ, chị muốn chở em sao? Em một nam sinh cao to như vậy, thực mất mặt."
Hạnh Gia Tâm đẩy xe ra tới, dùng giẻ lau xoa xoa đằng sau: "Hoặc là ngồi, hoặc là chính cậu nghĩ cách."
"Ai..." Đàm Kỳ thở dài thật dài, "Em chính là cận vệ."
Hắn bước chân về phía Tiểu Điện Lư: "Tỷ tỷ chị xác định chị có thể chứ?"
"Không xác định."
"Chị từng chở người khác sao?"
"Không có."
"Chính là em từng a." Đàm Kỳ mau khóc, "Em biết chạy motor, motor không thành vấn đề, cái này khẳng định cũng không thành vấn đề."
Hạnh Gia Tâm đẩy xe liền đi.
Đàm Kỳ đuổi theo, một chân khóa ngồi lên: "Được được được, chị chở em."
Thân xe lung lay, Đàm Kỳ dùng chân chống được.
Hạnh Gia Tâm lên xe, rốt cuộc là Tiểu Điện Lư của mình, tư thế tài xế già có kinh nghiệm, mặc xong đồ bảo hộ.
Đầu xe lắc lư lắc lư, rốt cuộc thuận lợi mà chạy trên đường.
Đàm Kỳ tay dài chân dài, chống ở trên yên sau nho nhỏ kia, cảm thấy chính mình giống con tinh tinh khổng lồ.
Tóc dài của Hạnh Gia Tâm bị gió thổi bay, có đôi khi sẽ đánh vào trên mặt hắn, rất đau.
Đàm Kỳ tận lực dựa ra sau, tay cũng không dám lộn xộn, chống ở phía sau yên xe, ủy khuất mà vẫn duy trì cơ thể cân bằng.
Đường không phải quá ngắn, có khi ngang qua đường phố không người, cũng sẽ đi ngang qua ngã tư đường với dòng người đông đúc.
Đàm Kỳ đổ mồ hôi, muốn nói chuyện với Phiêu Lượng tỷ tỷ, lại sợ quấy rầy nàng lái xe, vẫn luôn nghẹn tới nơi, mông đều đau.
Nhìn đến cửa lớn của Cửu Viện Quất thành, thật là thở phào nhẹ nhõm.
"Xong, tới rồi." Đàm Kỳ xuống xe, nhìn nhìn bốn phía, "Xem ra buổi sáng hôm nay rất thuận lợi, tỷ tỷ, buổi chiều mấy giờ chị tan tầm?"
"5 giờ rưỡi." Hạnh Gia Tâm nói, "Có đôi khi sẽ tăng ca."
"Vậy chị trước tiên..." Đàm Kỳ tính tính, thật không dễ tính, bởi vì hắn vốn không biết chính mình lúc này nên đi trở về, hay là dứt khoát đi ra ngoài chơi chơi.
Khi hắn cau mày suy nghĩ, Phiêu Lượng tỷ tỷ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, ánh mắt lạnh lạnh lùng lùng, giống như sáng sớm đầu xuân.
Đàm Kỳ theo ánh mắt nàng nhìn qua, thấy được một người nhuộm tóc vàng... Ừm... Nam hay là nữ đây? Nữ đi, nếu là nam thì dáng người này cũng quá yếu...
Tóc Vàng cũng đang nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm, nhưng hấp dẫn Đàm Kỳ chính là xe máy của cô ta.
"Dựa..." Đàm Kỳ chép chép miệng, "Tỷ tỷ, cô ta thuộc viện nghiên cứu của chị à?"
"Phải." Hạnh Gia Tâm đáp một tiếng.
"Lợi hại, không nghĩ tới viện của chị còn có người chạy Halley."
"Cô ta là cái ngốc bức." Hạnh Gia Tâm nói.
So với Halley, những lời này càng làm người ta kinh ngạc, Đàm Kỳ cơ hồ chưa từng nghe qua Hạnh Gia Tâm đánh giá một ai, trừ bỏ quan hệ thân thiết với Đàm Hữu, thái độ của Hạnh Gia Tâm đối với những người khác cơ bản đều là thờ ơ.
"Tỷ tỷ..." Đàm Kỳ đầu óc xoay chuyển rất nhanh, "Đàm Hữu nói có người quấy rầy chị, người nọ không phải chính là cô ta chứ."
"Phải." Hạnh Gia Tâm đẩy xe vào trong.
"Ta dựa!" Đàm Kỳ chạy nhanh đi theo phía sau nàng, "Nữ?"
"Ừ, cô ta là đồng tính luyến ái."
"Dựa!" Đàm Kỳ không đi rồi, "Tỷ tỷ em đưa chị đi vào, mặc kệ nam nữ, người này đều không phải là người tốt."
Hạnh Gia Tâm nhìn Đàm Kỳ một cái, rốt cuộc là hai chị em ruột, nói câu này thật là giống nhau như đúc.
Đàm Kỳ muốn đi theo, Hạnh Gia Tâm không có ngăn cản. Hiện tại nàng thấy mặt Tóc Vàng liền có xúc động nhào lên đánh một quyền, không biết có phải bị Đàm Hữu ảnh hưởng hay không.
Nếu thật sự xảy ra xung đột phải đánh nhau, có một thanh niên trai tráng tại bên người luôn chắc chắn hơn.
Ba người hội hợp ở cửa viện nghiên cứu, rõ ràng Dương Vân chính là dừng lại chờ nàng, trên mặt đeo cái kính râm siêu lớn, nhưng vết bầm trên mặt vẫn có một chút không che được hết.
"U," Dương Vân kêu lên, thanh âm rất lớn, "Đây không phải là hoa hậu giảng đường, học tỷ Hạnh Gia Tâm của chúng ta sao, vị bên cạnh chưa thấy qua, ai vậy?"
Đàm Kỳ ngẩn người, Hạnh Gia Tâm?
Nhưng cái này không quan trọng, hiện tại quan trọng là phát huy tác dụng vệ sĩ của hắn.
Đàm Kỳ nâng lên một chân cắm ở trung gian giữa hai người, che chở Hạnh Gia Tâm tiến lên, mắt lé quăng cho Tóc Vàng một cái xem thường: "Liên quan quái gì đến ngươi."
"Thao." Tóc Vàng cười nói, "Hạnh Gia Tâm, người chị quen biết đều là bộ dáng này à, hoặc là nói chị thích cái kiểu này."
"Thích kiểu như ta thì làm sao?" Đàm Kỳ khinh vào một bước, "Tốt hơn ngươi tên bất nam bất nữ, lớn lên xấu đến nỗi ngày mùa đông mang kính râm giấu mặt à?"
Tóc Vàng lập tức từ trên xe xuống dưới: "Mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa."
"Muốn đánh nhau sao?" Đàm Kỳ hoạt động ngón tay, rất vui vẻ, thật lâu không có ai ấu trĩ mà khiêu chiến với hắn như vậy, cái này làm cho hắn học một thân công phu không có đất dụng võ.
Bầu không khí lửa nóng, lúc này người đến đi làm không ít, nhìn bầu không khí này không đúng, rất nhanh tụ tập lại.
Trong phòng bảo vệ đột nhiên hô to một tiếng: "Làm gì vậy?"
Cảnh côn trên tay chỉ hướng rõ ràng: "Cậu này, ai đây?"
Chỉ chính là Đàm Kỳ, người khác đều đeo thẻ công tác của viện nghiên cứu trên cổ, nhưng hắn không có.
Hạnh Gia Tâm kéo tay áo Đàm Kỳ lại, không nói tiếng nào mà đi đến cửa phòng bảo vệ.
Phiêu Lượng tỷ tỷ kéo hắn, hắn chắc chắn phải đi, Đàm Kỳ nâng ngón tay lên không tiếng động mà bỏ lại một câu tàn nhẫn cho Tóc Vàng, sau đó thuận theo mà đi sau Hạnh Gia Tâm tới trước cửa phòng bảo vệ.
Không đợi Hạnh Gia Tâm mở miệng, chính mình trước tiên vô cùng ngoan ngoãn mà cười bắt đầu tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là em trai của chị ấy, thừa dịp trường học cho nghỉ tới thăm chị, không nghĩ tới vừa vào cửa liền đυ.ng tới có người khi dễ chị tôi."
Bảo vệ cửa xem xét Đàm Kỳ, nhìn về phía Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm ở Quất thành Cửu Viện đã hai năm, người ở trong ngoài cho dù chưa từng nói chuyện mấy câu nhưng cũng đã quen mặt thật sự. Nàng gật gật đầu: "Là em trai tôi, tôi tới đăng ký khách thăm."
Đàm Kỳ thái độ tốt, mấu chốt là hai người đều lớn lên thật xinh đẹp, bộ dáng học sinh ngoan ngoãn sạch sẽ, bảo vệ cửa không nghi ngờ gì, đưa giấy đăng ký ra, dặn dò một câu: "Nơi không nên đi thì không thể đi nha."
"Ừm." Hạnh Gia Tâm lên tiếng, đưa bút cho Đàm Kỳ, "Tự mình viết."
Tên họ, điện thoại, số thẻ căn cước, lý do tới chơi, Đàm Kỳ điền xong, ngẩng đầu cười: "Chị họ a, chị họ."
Bảo vệ cửa phất phất tay, thả đi.
Đàm Kỳ liền mơ màng hồ đồ như vậy mà đi theo Hạnh Gia Tâm vào viện nghiên cứu, bốn phía nhìn một vòng, nhịn không được cảm thán: "Tỷ tỷ, em thật đúng là không nghĩ tới có một ngày em có thể tiến vào viện khoa học."
"Thi lên thạc sĩ thì tốt rồi." Hạnh Gia Tâm nói.
"Không được, đầu óc không đủ dùng." Đàm Kỳ dừng một chút, cười nói, "Em còn muốn tốt nghiệp sớm một chút đây, như vậy không cần để Đàm Hữu cả ngày giống đàn ông mà cực khổ
1 2 »
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hữu Hạnh
- Chương 40