Chương 11

Thời gian Hạnh Gia Tâm thuê căn nhà này không phải rất dài, nàng không có biện pháp ở ký túc xá tập thể, lúc ở trụ sở chính của Quất đại liền thuê phòng ở gần đấy, khi học nghiên cứu sinh ở chi nhánh cũng thuê phòng ở gần nơi đó.

Hiện tại là năm thứ hai nàng học tiến sĩ, cho nên gian nhà này cũng mới ở không đến một năm rưỡi mà thôi.

Còn có nửa năm mới đến hạn trả phòng, bất quá không có gì, cũng chỉ là một tháng tiền thuê nhà tiền thế chấp mà thôi.

Đàm Hữu nói có thể nhận việc chuyển nhà, chuyện thứ nhất trong kỳ nghỉ của Hạnh Gia Tâm đó là kế hoạch chuyển nhà.

Nàng cũng thật hy vọng ở chỗ gần Đàm Hữu, nhưng hai nàng hiện tại còn không xem là thân thiết, Hạnh Gia Tâm không dám mạo muội hỏi địa chỉ của người ta.

Dựa theo thường thức tới nói, Đàm Hữu lái xe trở về trễ như vậy, nơi ở khẳng định gần công ty.

Hạnh Gia Tâm mở bản đồ thử tính toán khu kia, thật sự là quá xa, nàng từ viện nghiên cứu đi qua phải tốn gần hai tiếng.

Thật làm cho người ta buồn rầu, Hạnh Gia Tâm nghĩ có nên mua một chiếc xe hay không. Nhưng nàng còn không có thi bằng lái, xe mà nàng chạy được, bất quá là chiếc Tiểu Điện Lư của nàng mà thôi.

Tự hỏi cả đêm, địa điểm tốt nhất vừa vặn là biệt thự Nguyệt Hồ.

Bộ biệt thự kia nàng vẫn luôn không thích, giao vào tay nàng đã 4-5 năm, nhưng đi đến đó bất quá bốn năm lần.

Không biết gia cụ nội thất gì đó bên trong còn dùng được hay không.

Đồ vật cần sửa sang lại rất nhiều, phần lớn đều là quần áo và sách vở, cũng may nàng chuyển nhà chuyển đến có kinh nghiệm, chậm rì rì mà thu thập, sửa sang lại thu gọn, qua thời gian một ngày, liền cũng không sai biệt lắm.

Sáng sớm hôm sau, nàng ngồi ở trong phòng đã thu dọn tốt, lòng tràn đầy chờ mong mà đợi Đàm Hữu tới.

Không giống vài lần ở chung lúc trước, lần này các nàng là ở trong nhà, không sợ có người quấy rầy.

Không gian khép kín an toàn luôn có thể làm Hạnh Gia Tâm thả lỏng, nàng hy vọng thông qua lúc này đây, quan hệ giữa nàng và Đàm Hữu có thể có tiến triển rõ rệt.

Rốt cuộc xong một chuyến dọn nhà này, nàng thật đúng là tìm không thấy cớ để ước hẹn.

Đàm Hữu cũng không biết vị khách hàng "Quất Cửu Viện phế liệu Uông" này có nhiều tâm tư như vậy, cô nàng người tốt lại dễ ở chung, nhận công việc riêng của nàng kiếm được nhiều tiền lại còn nhẹ nhàng, trừ bỏ tật xấu thích tặng đồ vật cho người ta ra, mặt khác thật không có gì để phàn nàn.

Bên A ưu tú của năm, Đàm Hữu nghĩ đến nàng, liền nhịn không được có chút buồn cười.

Trong điện thoại xác nhận cô nàng là sống một mình, cũng không có đồ gia dụng gì lớn, cho nên Đàm Hữu lần này chỉ chạy một chiếc xe vận tải loại nhỏ sạch sẽ.

Nơi ở hiện tại của cô nàng lần trước khi thêm WeChat đã biết, Đàm Hữu một đường chạy xe qua, xe đến cửa tiểu khu, gọi điện thoại cho nàng.

Vốn nàng ý muốn hỏi một chút cụ thể là khu mấy, có thuận tiện chạy xe vào hay không, nhưng cô nàng vui mừng phấn chấn mà nói trong điện thoại: "Ba phút, tôi lập tức đến!"

Hưng phấn đến như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng nàng đang hẹn hò với bạn trai.

Đàm Hữu cúp điện thoại, ghé vào trên tay lái cười rất lâu.

Nàng nắm chặt di động trong tay, thời gian trên màn hình nhảy hơn một phút đồng hồ, Đàm Hữu giơ tay ấn xuống, làm nó tiếp tục sáng lên.

Sau đó chậm rì rì mà lại qua một phút đồng hồ, Đàm Hữu dựng thẳng thân mình, chỉnh lại quần áo.

Nhưng mới vừa làm xong động tác này, trong tầm nhìn liền xuất hiện cô gái xinh đẹp kia, Đàm Hữu trong lòng âm thầm đánh giá, cô nàng rốt cuộc có bao nhiêu quần áo, mới có thể ở mỗi lần gặp mặt đều trùng hợp mà từ trong ra ngoài không có một món lặp lại a.

Chậc, Đàm Hữu chép miệng.

Sau khi cô nàng đến gần, Đàm Hữu hạ cửa sổ xe, dò đầu ra ngoài vẫy vẫy tay với nàng.

Cô nàng cười tươi như một đoá hoa, bước chân nhanh hơn, cộp cộp cộp mà chạy tới.

Nàng đứng ở trước mặt nàng, trắng nõn xinh xắn.

"Đi lên." Đàm Hữu nói.

"Ai." Cô nương đáp một tiếng, vòng qua đầu xe, kéo cửa xe, ngồi xuống bên người nàng.

Cũng bất quá vài lần gặp mặt, Đàm Hữu không biết từ khi nào các nàng có sự ăn ý như vậy, nàng nhìn cô nàng một cái, cô nàng liền cong mắt chỉ đường cho nàng: "Đi thẳng, đến đèn đường màu vàng kia, quẹo phải."

Đàm Hữu một lần nữa điều khiển xe, bùa bình an trên trên xe lắc lư lắc lư.

Dừng xe dưới lầu không có vấn đề gì, Đàm Hữu ngừng xe, mở cửa xe sau, vẫy tay với cô nàng: "Đi lên."

Cô nàng giúp nàng mở ra cửa lầu, còn tri kỷ mà luôn chống đỡ, thẳng đến nàng đi vào.

Đãi ngộ nhiệt tình lại khách khí như vậy, Đàm Hữu đều có chút ngượng ngùng lấy tiền.

Thang máy một đường hướng về phía trước, cô nàng ở tầng rất cao.

Tầng 27, tầm nhìn cực tốt, từ hàng hiên cửa sổ trông ra, có thể quan sát thành phố này.

Cô nương đi phía trước mở cửa, nói với nàng: "Mời vào."

Đàm Hữu biết cô nàng này có tiền, nhưng mỗi khi sự thật nàng có tiền bị phơi bày ra, Đàm Hữu vẫn là nhịn không được kinh ngạc cảm thán một tiếng ở trong lòng.

Một tiến sĩ sinh còn chưa có tốt nghiệp, ở địa điểm này thuê căn phòng lớn như vậy, trang hoàng trong phòng đều sắp đuổi kịp khách sạn nghỉ dưỡng.

Cô nàng đã đem đồ vật đều thu thập tốt đóng thùng chất ở phòng khách, phần lớn dán đến rất kín mít, một số bởi vì đồ vật quá lớn, ở bên ngoài lộ ra một bộ phận.

Chỉ là những nhược điểm lộ ra ngoài một chút như vậy, liền đủ để cho Đàm Hữu ý thức được tiêu chuẩn sinh hoạt của cô nàng.

Chậc, nàng nhịn không được lại ở dưới đáy lòng chép miệng.

Ánh mắt Đàm Hữu đảo qua một vòng: "Chỉ có này đó sao?"

"Đúng vậy." cô nàng nói, "Phần lớn đều là quần áo sách vở."

Đàm Hữu nhìn phòng bếp rộng mở sạch sẽ: "Đồ làm bếp đâu?"

"Tôi không nấu cơm, đó đều là của chủ nhà."

Đàm Hữu nhướn mày, cười cười, đi đến trước cái thùng, cong lưng: "Cô đi ấn thang máy."

"Tôi và cô cùng nhau dọn." Cô nương thực mau cong eo ở bên người nàng.

Đàm Hữu trơ mắt mà nhìn nàng nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó đột nhiên trầm xuống, nghẹn đỏ mặt.

Đàm Hữu thật sự không nhịn được, cười lên tiếng.

Hạnh Gia Tâm mặt đỏ đến sắp xuất huyết, nàng một khi gặp được Đàm Hữu, liền sốt ruột hoảng hốt, trong lòng suy nghĩ nhiều, đầu óc thật giống như không đủ dùng.

Nàng đã quên cái thùng nào nặng, cái thùng nào nhẹ, hiện tại một cái thùng lớn này tất cả đều là sách, nàng căn bản dọn không nổi.

Cái thùng rớt xuống, "đông" một tiếng. Đàm Hữu quay đầu qua, cười đến không có sức lực, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất bình phục tâm tình.

Hạnh Gia Tâm không biết làm sao, nhìn nàng cong lưng lên, rất muốn vỗ một phen, để nàng không cần lại cười nhạo mình.

Nhưng nàng không dám, nàng chỉ dám chạy tới trước bàn đổ ly nước ấm đã sớm chuẩn bị tốt, lại chạy về đưa đến trước mặt Đàm Hữu.

"Uống nước." Nàng nói, chuyển đề tài thật là cực kỳ đông cứng.

"Tôi không khát." Đàm Hữu nói, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, khóe mắt con cá nhỏ bơi lội, đột nhiên lại tiếp nhận cái ly trên tay Hạnh Gia Tâm.

Nước bị Đàm Hữu một ngụm uống sạch, Đàm Hữu trả lại cái ly, cười nói: "Thật xin lỗi."

Loại chuyện này, hoàn toàn không cần thiết xin lỗi. Chỉ là cười nàng không có sức lực còn thích thể hiện mà thôi, Đàm Hữu liền tính lại cười nàng một ngày, nàng cũng sẽ không tức giận.

Hạnh Gia Tâm buông vở, kéo đầu óc của mình về, giơ tay chỉ chỉ: "Bên này là nhẹ, bên này là nặng."

Đàm Hữu rốt cuộc đứng lên, thu ý cười, nàng vừa đi vừa nói: "Nếu cô thật muốn dọn thì dọn cái nhẹ đi, dư lại để cho tôi."

Hạnh Gia Tâm mắt thấy nàng đi về hướng thùng sách nặng nhất kia, chặn lại nói: "Cái này tôi và cô cùng nâng, thật sự đặc biệt nặng, đặc biệt đặc biệt nặng!"

Đàm Hữu cong lưng, nâng lấy đáy hòm dùng lực, bá ——

Xin lỗi, là không có loại thanh âm "bá" này. Hạnh Gia Tâm thêm từ này, chỉ là vì biểu đạt kinh ngạc cảm thán.

Đàm Hữu rất gầy, Hạnh Gia Tâm cảm thấy nàng gầy đến nỗi so với mình có chút liều mạng, chỉ là so với nàng cao hơn một ít.

Nhưng theo nguyên lý đòn bẩy, dưới loại tình huống này, không phải là càng cao càng dễ dàng gãy hay sao?

Hạnh Gia Tâm thật là nghĩ không ra, người này từ đâu mà có sức lực lớn như vậy, bưng lên liền đi ra ngoài, bước chân trầm ổn, một chút đều không có vẻ cố hết sức.

Thẳng đến Đàm Hữu đi tới cửa kêu nàng, Hạnh Gia Tâm mới bừng tỉnh.

Tuy rằng mỗi lần gặp mặt Đàm Hữu đều không thể tránh việc nàng đang dọn đồ vật, nhưng hiện tại Đàm Hữu ở trong mắt nàng, tựa như anh hùng cứu vớt thế giới mà lấp lánh sáng lên.

Nàng cam nguyện vì anh hùng làm hết thảy.

Anh hùng nói: "Cô ở thang máy này trông đồ vật đi."

Hạnh Gia Tâm dùng sức gật đầu: "Ân ân!"

Nàng dùng một chân đạp lên trên tuyến cửa thang máy, cảm thấy liền tính cửa thang máy này cứng rắn mà đóng lại, nàng cũng sẽ giống như trong phim điện ảnh vậy, đôi tay dùng sức mở ra một khe hở, gọi anh hùng của nàng mau tiến vào.

Hạnh Gia Tâm quay đầu đối diện vách thang máy, "phốc" một tiếng cười lên.

Biển quảng cáo trên vách thang máy có thể phản quang ra khuôn mặt rõ ràng, bộ dáng Hạnh Gia Tâm mừng rỡ vui vẻ khôn xiết, hệt như một tên ngốc.

"Khụ khụ." Nàng dùng sức mà giả vờ khụ hai tiếng, làm chính mình bảo trì phẩm chất tốt đẹp mà một cô gái xinh đẹp nên có.

Thang máy không lớn, đồ vật chia làm hai đợt.

Lần thứ nhất đi xuống, Đàm Hữu ở trên xe dọn xong các thùng, nhắm ngay Hạnh Gia Tâm chuẩn bị cùng đi lên với nàng, chỉ chỉ xe: "Cô nhìn đi, tôi đi lên."

"Không có việc gì." Hạnh Gia Tâm lập tức nói, "Trong tiểu khu bảo vệ rất tốt, không ai dám..."

"Để ngừa vạn nhất." Đàm Hữu đánh gãy lời nàng, vươn tay hướng nàng, "Chìa khóa."

Hạnh Gia Tâm chỉ phải đưa chìa khoá qua, thật tiếc nuối vuột mất khoảng thời gian ở chung với Đàm Hữu này.

Đàm Hữu một lần nữa lên lầu, đồ vật rất ít, nàng trước tiên dọn một thùng dán đến kín mít lại nặng qua ngăn cửa thang máy, sau đó nhanh chóng chạy về trong phòng, đem ba cái thùng chồng ở bên nhau một phen bế lên, bước nhanh hướng ra bên ngoài.

Trọng lượng thế này, nàng có chút cố hết sức, chỉ phải nhanh hơn tốc độ.

Dùng chân đóng cửa lại, "bang" một tiếng, đóng thật sự kín mít.

Đàm Hữu tới cửa thang máy, cái thùng nhỏ trên cùng đột nhiên nghiêng lệch một chút, chặn tầm mắt của nàng.

Dưới chân đá trúng đồ vật, Đàm Hữu lảo đảo một cái.

Nàng thẳng tắp mà ngã về phía thang máy, không thể tưởng tượng nhất chính là giờ khắc này ý nghĩ trong đầu thế nhưng là, cũng may cô nàng không có ở đây.

Bằng không liền mất mặt...

Khi nào mất mặt quan trọng hơn cả mạng sống, Đàm Hữu dở khóc dở cười.

Cũng may nàng kinh nghiệm phong phú, kịp thời làm ra phán đoán, vứt bỏ cái thùng phía trên rơi xuống, trước nâng lên một bàn tay chống ở thang máy.

Đồ vật rớt xuống, Đàm Hữu nâng lên chân, gắp một chút.

Giảm xóc thập phần có hiệu quả, cũng không có đập xuống quá nặng.

Đàm Hữu thở ra một hơi thật dài, trái tim bang bang nhảy lên.

Hy vọng trong rương không có đồ vật gì quý trọng dễ vỡ, Đàm Hữu ngồi xổm xuống đi sửa sang lại.

Có một cái thùng không đóng kín lắm, quăng ngã một cái, băng dán bung ra, bên trong một quyển sách nghiêng nghiêng mà rớt ra ngoài.

Quyển sách vỏ ngoài cứng, mặt ngoài đánh bóng thϊếp vàng ghi tiếng Anh, hoa lệ lại tinh xảo.

Đàm Hữu biết đối với học bá mà nói, một quyển sách, có thể chính là đồ vật trân quý nhất trong lòng bọn họ.

Nàng nhanh chóng rút quyển sách ra, kiểm tra các góc cạnh xem có bị rớt hỏng hay không.

Vỏ sách bị mở ra, toàn tiếng Anh, Đàm Hữu nhìn liền buồn rầu.

Trên cuốn sách này thứ duy nhất nàng có thể liếc mắt một cái liền hiểu, đại khái chỉ có tên của chủ nhân.

Tên chủ nhân... Đàm Hữu nhìn ba chữ thanh tú kia, ngây ngẩn cả người.

Không phải Uông Kỳ, không phải Uông Tằng Kỳ, là Hạnh Gia Tâm.

Hạnh Gia Tâm à, nào có người sẽ tùy tùy tiện tiện giống tên thế này, nào sẽ có người vô duyên vô cớ mà đột nhiên thân cận người như Đàm Hữu nàng.

Tất cả nghi hoặc giống như là tìm được sợi dây bắt đầu, kéo một cái, chân tướng liền vô cùng rõ ràng, trật tự rõ ràng.

Đàm Hữu ôm quyển sách kia ngồi xổm trên mặt đất, nhất thời có chút buồn cười, lại có chút muốn khóc.

Hạnh Gia Tâm a.

--------

Tiến sĩ Hạnh bại lộ =))))