Chương 34
Trong biệt viện của Tĩnh An vương phủ thành Lạc Dương.
Không khí trong phòng vô cùng im lặng, ba người Nguyễn Nhược Nhược, Lý Hơi, Sở Thiên Diêu ngồi xung quanh bàn, sáu con mắt nhìn khúc gỗ trên mặt bàn. Tất cả đều ngẩn người.
Đúng là chuyện lạ, người sống sờ sờ đi ra ngoài, lúc về lại thành khúc gỗ. Nguyễn Nhược Nhược sống chết cũng không chịu tin.
- Sở Thiên Diêu, ngươi cũng học theo Diêu Kế Tông chơi xấu ta à?
Nói xong, nàng quay ra ngoài cửa kêu lớn:
- Diêu Kế Tông, ngươi còn không mau ra, không cần phải trốn nữa.
Ngoài cửa không có ai đáp lại, nhưng khúc gỗ trên bàn lại lăn lộn như muốn đứng lên. Lý Hơi thay đổi sắc mặt, nói thất thanh:
- Chuyện này… Đây là… Sao lại thế này?
Nguyễn Nhược Nhược nhìn chằm chằm khúc gỗ trên mặt bàn không cần ai đυ.ng vào cũng có thể lăn lộn trên bàn, sắc mặt cũng thay đổi, run run hỏi:
- Sở Thiên Diêu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngươi kể lại mau lên?
Sở Thiên Diêu kể lại hết những chuyện nào là “Thiên ngoại phi côn, nhất ngũ nhất thập”. Nghe xong, cả hai đều ngẩn người.
Một lúc lâu sau.
- Ai!. Nguyễn Nhược Nhược thở dài…
- Ai!. Lý Hơi cũng thở dài theo…
- Ai!. Sở Thiên Diêu không muốn học theo hai người kia, nhưng trong tình huống này chỉ có thể thở dài.
-Lão Lưu ơi lão Lưu, thà rằng ngươi trở lại làm nữ nhân cũng còn hơn là biến thành khúc gỗ như thế này -. Nguyễn Nhược Nhược nhìn Lưu Đức Hoa phiên bản mới trước mặt mà muốn khóc thét.
Khúc gỗ trên bàn lăn tới lăn lui có vẻ cực nhọc, có lẽ hồn phách bên trong nó cũng vô cùng buồn bực mà không thể nói nên lời. Lưu Đức Hoa thật đáng thương!
Lý Hơi than thở:
- Quả thật làm nữ nhân còn tốt hơn là làm khúc gỗ, tốt xấu gì cũng là người. Không hiểu ngươi suy nghĩ thế nào lại muốn làm khúc gỗ?
- Các ngươi có ý gì? Ai là lão Lưu? Ta không hiểu-. Sở Thiên Diêu nghi ngờ.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn Sở Thiên Diêu suy nghĩ một chút, rồi lại quay sang nhìn Lý Hơi hỏi ý kiến. Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược đều biết bí mật đó, nên hiểu ngay được ý nghĩ của nàng. Hắn suy tính, rồi gật đầu với Nhược Nhược.
Nguyễn Nhược Nhược lại nói với khúc gỗ trên mặt bàn:
-Lão Lưu, Sở Thiên Diêu kết giao với ngươi cũng đã lâu rồi, vậy có nên tiết lộ lai lịch của chúng ta cho nàng biết? Nếu ngươi đồng ý thì động đậy đi
Nguyễn Nhược Nhược miệng tuy hỏi nhưng trong lòng đã biết rõ đáp án. Quả nhiên khúc gỗ động đậy. Nàng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sở Thiên Diêu nói:
- Sở Thiên Diêu, chúng ta chưa từng coi ngươi là người ngoài. Vậy nên ngươi hãy ngồi xuống và nghe ta nói.
Câu chuyện quả thực rất dài, dài đến nỗi khi Nguyễn Nhược Nhược kể xong thì trong vương phủ đã giăng đèn. Cây chuyện đã làm Sở Thiên Diêu chấn động. Nàng đã thấy những hành động của Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược rất bất thường nhưng không ngờ lai lịch của bọn họ là như vậy. Linh hồn của hai người đến từ ngàn năm sau xuyên qua thời không tới triều đại nhà Đường cũng đã là điều kỳ lạ. Chuyện của Lưu Đức Hoa còn ly kỳ hơn: đầu tiên nhập vào thân thể của Thủy Băng Thanh, sau đó nhập vào Diêu Kế Tông, bây giờ là khúc gỗ. Nếu không phải nàng tai nghe mắt thấy, cho dù trời sập nàng cũng không tin.
- Hắn thay người ta chịu tiếng xấu, chẳng trách hắn kêu hắn bị oan - Sở Thiên Diêu áy náy vì lúc trước đã “tặng” cho hắn vài roi.
- Lúc làm Diêu Kế Tông, hắn khốn khổ vì bị mọi người hiểu lầm là sắc lang. Cho nên hắn luôn mong muốn thoát khỏi thân thể này. Lão Lưu à, tuy bây giờ ngươi đã đạt được ước nguyện, nhưng làm sắc lang vẫn tốt hơn là làm một khúc gỗ. Thà rằng bị người ta nói này nói nọ, nhưng vẫn còn được làm người. Đúng không?
Khúc gỗ im lìm dường như đang ủ rũ.
- Nhưng vì sao linh hồn của ngươi và hắn cùng xuyên qua thời không, ngươi nhập vào một thân thể cố định, mà hắn lại cứ thay đổi? - Sở Thiên Diêu vẫn không hiểu.
Lời nói bâng quơ nhưng lại khiến Lý Hơi sợ chết khϊếp. Mặc kệ Sở Thiên Diêu đang ở trước mặt, hắn vội vàng nắm tay Nguyễn Nhược Nhược nói: “Ngươi không thể đột nhiên hồn lìa khỏi thân thể giống như hắn được. Nếu ngươi cũng như vậy, ta…ta….” Chỉ giả tưởng một chút thôi, hắn đã hoảng loạn lắm rồi.
Nguyễn Nhược Nhược nhẹ nhàng trấn an nói:
- Yên tâm, yên tâm. Mấy lần ta cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, như lúc chúng ta rơi xuống vách núi, hay là khi ta bị ngã xuống hồ Ngưng Bích đều hôn mê, nhưng ta không giống như lão Lưu mỗi lần tỉnh lại là một lần hồn lìa khỏi thân thể, nên ngươi đừng lo lắng nữa.
Rốt cuộc Lý Hơi cũng an tâm:
- Cũng đúng. Nhưng vì sao hắn lại bị như vậy?
Điều này thì không ai biết cả. Nguyễn Nhược Nhược trầm tư một lát rồi nói:
-Ta nghĩ chuyện này có liên quan đến hồn phách của chủ thể.
- Là sao? - Lý Hơi và Sở Thiên Diêu trăm miệng một lời.
- Trước kia linh hồn lão Lưu đã nhập vào thân thể của hai người, mà khi hắn rời khỏi thì hai người kia cũng sống lại. Hẳn là khi nguyên hồn vẫn còn ở trong thân thể của chính mình bị tác động ngoài ý muốn sẽ suy yếu đi nên hắn mới có thể nhập vào được, nhưng chỉ là mượn thân thể đó để sinh tồn. Mặc dù nguyên hồn vẫn đang ngủ say, nhưng khi có tác nhân từ bên ngoài làm thức tỉnh, nguyên hồn sẽ dễ dàng đẩy linh hồn lão Lưu ra ngoài.
Đó chỉ là suy đoán của Nguyễn Nhược Nhược, ai mà biết là có thật hay không? Sở Thiên Diêu gật đầu: “Nếu là như vậy, hẳn là nguyên hồn của Nguyễn Nhược Nhược kia đã rời khỏi thân thể rồi nên ngươi mới có thể nhập vào đúng không? Không giống hắn hết nhập vào người này lại nhập vào người khác”.
- Ai! lão Lưu ơi lão Lưu, hồn phách của ngươi quả thực đã thành khách lữ hành mất rồi. Tới đâu chẳng tới, lại nhập vào khúc gỗ? -. Nguyễn Nhược Nhược thở dài vỗ vỗ vào khúc gỗ.
- Vậy thì bây giờ phải làm sao?- . Lý Hơi thấy giải quyết chuyện này còn khó hơn xử lý việc trong triều.
- Làm sao bây giờ? Đem khúc gỗ này về thành Trường An rồi tìm đạo sỹ tài giỏi thử giúp hắn thoát thân xem sao.
Mọi người ở Lạc Dương cũng đã gần nửa tháng. Thực ra bọn họ vẫn còn muốn đi du ngoạn, nhưng giữa chừng việc này lại xảy ra nên chẳng ai còn tâm tình để đi chơi nữa, liền khởi hành về Trường An ngay ngày hôm sau. Bốn người đi, lúc về còn ba người. Thiếu Diêu Kế Tông, thêm một khúc gỗ. Chắc hẳn mọi người đều thắc mắc chuyện gì đã xảy ra?
Sở Thiên Diêu ngồi một mình ở chỗ đánh xe ngựa. Nửa tháng trước nàng cùng Diêu Kế Tông ngồi ở chỗ này, bây giờ lại thành khúc gỗ trong tay Nguyễn Nhược Nhược. Trong lòng Sở Thiên Diêu ngổn ngang trăm mối.
Vẫn là con đường ấy, lúc đi ai cũng vui vẻ nên thấy đoạn đường đi qua thật nhanh. Lúc về thiếu đi một người, cảm giác thời gian như dài ra vô tận.
Sau hai ngày bọn họ về tới thành Trường An. Hạ nhân Sở phủ ra đón Sở Thiên Diêu. Nguyễn Nhược Nhược dặn với theo:
- Sở Thiên Diêu, ta mang lão Lưu về vương phủ rồi tìm đạo sỹ giúp hắn thoát thân, có kết quả ta sẽ sai người báo cho ngươi ngay.
- Vậy ngươi phải nhanh lên, hắn không thể chịu được khi phải ở trong khúc gỗ…
Sở Thiên Diêu chưa dứt lời, khúc gỗ trong tay Nguyễn Nhược Nhược động đậy muốn đứng lên như tỏ ý đồng tình. Lý Hơi bật cười nói với nó:
- Ngươi đừng nóng vội. Việc này không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nói:
- Đúng vậy, không thể vội vàng được. Nếu chúng ta không tìm được một người đáng tin cậy thì làm sao dám kể rõ ngọn ngành cho người ta?
Thấy hai người nói có lý, khúc gỗ liền nằm im. Lý Hơi đánh xe ngựa đưa Nguyễn Nhược Nhược về phủ. Sở Thiên Diêu đứng trước của Sở phủ nhìn chiếc xe ngựa đang đi xa dần, trong lòng trống rỗng…
*****************
Nguyễn Nhược Nhược tuy đã biết trước việc tìm đạo sỹ cao tay rất vất vả, nhưng trên thực tế còn gian nan hơn nhiều.
Bởi ba tôn giáo lớn của Đại Đường là Nho, Phật và Đạo giáo, hơn nữa các tiên hoàng lại lựa chọn Đạo giáo làm Quốc giáo, từ đế vương cho đến bình dân đều tôn trọng Đạo giáo, thờ phụng Đạo thuật, sùng bái Đạo gia nên việc tìm đạo sỹ không khó. Nhưng đi tìm người có đạo thuật cao siêu thì giống như vào núi đãi vàng vậy…
Trong truyền thuyết, người đắc đạo đều có đạo thuật kỳ lạ. Cơ bản nhất là niệm phù chú, cao hơn là ẩn thân dịch hình, hô phong hoán vũ. Người có đạo hạnh cao thâm không chỉ có thể sai khiến cả quỷ thần, mà còn có thuật luyện đan, thuật nhϊếp hồn, thuật trường sinh, … Nhưng đó chỉ là trong truyền thuyết, tìm đâu ra người như vậy ngoài đời thực?
Nguyễn Nhược Nhược tìm tới tìm lui chẳng thấy đạo sỹ cao thâm đâu chỉ thấy toàn bọn bịp bợm.
- Nghe nói ngài là cao nhân đắc đạo a, vậy hãy xem giúp chúng ta đây là vật gì?- Nàng khách khí “mời” người kia tới xem khúc gỗ tử đàn trên bàn.
Người kia lại hiểu sai ý:
- Án thư làm bằng gỗ từ đàn vô cùng quý giá, lại được điêu khắc vô cùng tinh xảo…
Không đợi người kia nói hết câu, Nguyễn Nhược Nhược đã nói:
- Người đâu, tiễn khách.
Cao nhân đắc đạo kiểu gì vậy? Linh hồn người ta còn ở đấy mà không bằng cái án thư gỗ tử đàn. Phàm nhân đã nhìn không ra, ngay cả đạo sỹ cũng không sao?
Người thứ hai chưa bước vào, Nguyễn Nhược Nhược đã cố tình bài trí thêm hai vật trang trí tinh xảo trên án thư, thử xem khả năng của họ tới đâu thế nhưng lại phát hiện ra không ai có nhãn lực tốt cả. Tất cả đều tán dương đồ vật quý giá mà coi như không nhìn thấy khúc gỗ.
Cuối cùng có một người vừa nhìn liền chú ý ngay tới khúc gỗ, cầm lên xem trái xem phải. Nguyễn Nhược Nhược kích động vì nghĩ rằng đã tìm được người có đạo hạnh cao thâm liền vội vàng hỏi:
- Đạo trưởng thấy khúc gỗ này có gì đặc biệt không?
- Đặc biệt đặc biệt a, vô cùng đặc biệt nha - Người kia gật đầu như gà mổ thóc - Bên ngoài ánh lên sắc đỏ thẫm nha, đường vân lại rất đẹp, đúng là loại gỗ thượng đẳng a…Chỉ cần chà xát một chút là lại sáng bóng như mới. Ai không có mắt lại đem loại gỗ quý này làm chày cán bột nha. Nếu là ta hẳn ta sẽ làm giá bút nha…
Không ngờ người này lại là thợ mộc đổi nghề sang làm đạo sỹ, khiến Nguyễn Nhược Nhược tức giận hét lên:
- Tần Mại, ta bảo ngươi đi tìm đạo sỹ sao lại rước thợ mộc về? Tiễn khách cho ta.
Trong mấy ngày Nguyễn Nhược Nhược đã lục tung tất cả các đạo quán ở kinh thành nhưng chẳng tìm được ai có thực tài. Quả đúng là mò kim đáy bể! Cuối cùng Lý Hơi cho người điều tra tỉ mỉ biết được rằng có một vị đạo trưởng ẩn cư trên núi Chung Nam ngoài thành, nghe nói có đạo hạnh cao thâm nhưng rất khó gặp mặt. Lão đạo tu luyện trong núi không chịu xuất quan nên chưa ai có thể mời lão xuống núi.
Nguyễn Nhược Nhược nghe nói có người như vậy thì nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đem theo khúc gỗ cho người dẫn đường tới núi Chung Nam. Lý Hơi không rảnh, nàng liền gọi Sở Thiên Diêu đi cùng. Vừa lên xe Sở Thiên Diêu liền cầm lấy khúc gỗ trên tay Nguyễn Nhược Nhược rồi nhìn như sủng nịnh. Khúc gỗ trên tay nàng lắc lư dữ dội. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được cười:
- Sở Thiên Diêu a, lão Lưu không thể nói chuyện nhưng nếu có thể, chắc chắn hắn sẽ nói “Tứ lang ngươi chết bầm” nha.
Lời nói ra khiến Sở Thiên Diêu hơi đỏ mặt.
Đi tìm người kiểu này thì tám chín phần mười là không gặp, nên Nguyễn Nhược Nhược đã chuẩn bị tâm lý sẽ đi phải đi mời đến lần thứ ba. Quả nhiên trong gian nhà trúc xanh biếc không có một bóng người, chỉ thấy mây trắng lững lờ. Người dẫn đường nói có lẽ đạo trưởng ra ngoài hái thuốc. Núi sâu rừng thẳm, biết tìm nơi đâu?
- Ngôi nhà thanh nhã thoát tục nha, chẳng khác gì nơi ở của thần tiên - Nguyễn Nhược Nhược vô cùng ngưỡng mộ - Đúng là tiên cảnh.
-n, vị đạo trưởng này khi nào mới xuất hiện? - Sở Thiên Diêu suy đoán.
-Chúng ta chờ ở đây đi, thế nào lão đạo cũng về - Nguyễn Nhược đề nghị, Sở Thiên Diêu liền nghe theo.
Các nàng lên núi từ sáng sớm, chờ đến chính ngọ lão đạo trưởng mới về. Râu tóc trắng xóa như chỉ bạc, nước da hồng nhuận, bộ dáng tiên phong đạo cốt, khiến cho Sở Thiên Diêu và Nguyễn Nhược Nhược không thể không cung kính.
Lão đạo trưởng cũng không làm dáng, mời hai người vào nhà, lấy nước suối đãi khách. Nguyễn Nhược Nhược vào thẳng vấn đề:
- Khúc gỗ này của ta có một chỗ rất đặc biệt. Vậy thỉnh đạo trưởng chỉ giáo.
Đạo trưởng đón lấy khúc gỗ xem xét cẩn thận, một lúc lâu sau vẫn trầm ngâm không lên tiếng. Nguyễn Nhược Nhược hồi hộp nhìn không chớp mắt. Sở Thiên Diêu cũng nắm chặt cả hai tay.
Cuối cùng lão đạo trưởng chậm rãi nói:
- Trong khúc gỗ này có hồn phách của một người.
Lời nói như long trời lở đất làm Nguyễn Nhược Nhược nhảy dựng lên:
- Đạo trưởng quả nhiên đạo hạnh cao thâm. Ta cũng không muốn giấu giếm: đó là hồn phách một người bạn tốt của ta. Vậy thỉnh đạo trưởng giúp hắn thoát thân.
- Thứ cho lão đạo bất lực - Đạo trưởng từ chối.
- Đạo trưởng ngài đạo hạnh cao thâm, hẳn là có cách. Cầu xin ngài hãy giúp hắn - Sở Thiên Diêu khẩn cầu.
-Đúng vậy, đạo trưởng cao tay như vậy sao có thể bất lực? Xin ngài hãy giúp hắn, coi như làm việc thiện tích đức - Nguyễn Nhược nhược khó khăn lắm mới có thể tìm được cao nhân như thế nên không thể dễ bỏ cuộc được.
- Không phải không thể đem nguyên thần của hắn ra khỏi khúc gỗ, nhưng ra ngoài thì hắn nhập vào đâu a? Rất có thế hắn sẽ trở thành cô hồn dã quỷ- Lão đạo vuốt râu nói.
Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ tới điều này. Quả thật nếu ra ngoài thì Lưu Đức Hoa biết đi đâu?
- Nếu vậy thì cả đời hắn phải làm khúc gỗ sao? Ta thử đem một thân thể đến…..- Nguyễn Nhược Nhược định thay mận đổi đào, thuyết phục Lý Hơi tìm một thân thể phạm nhân chưa bị xử tử…
Lão đạo lắc đầu ngăn nàng:
- Hồn phách muốn nhập vào thân thể nào cũng phải có duyên, không thể tùy tiện nhập vào Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ ai cũng được.
Nguyễn Nhược Nhược không tưởng tượng nổi:
- Chuyện này mà còn phải cần duyên số a………
- Đó là quy luật tự nhiên, nếu không trên thế gian này đám du hồn có thể tùy tiện nhập vào ai cũng được. Nếu không có cơ duyên thì không thể nhập vào được a….
- Nếu là như vậy thì ngoài việc hắn phải chờ đợi cơ duyên thì không còn cách nào khác?
- Mọi việc đều đã được an bài, vậy nên phu nhân không cần nóng vội - Lão đạo cười sâu xa.
Nguyễn Nhược Nhược và Sở Thiên Diêu không hiểu được hàm ý của ão đạo, chỉ biết rằng chuyến đi này vô cùng vất vả mà chẳng thu được gì.
uto-a(V{0{om-alt:auto; line-height:normal>- Ôi chao, hai vị muội muội càng ngày càng thướt tha xinh đẹp nha. Chậc chậc, xem kìa, mặt mũi lung linh như họa. Cô nương vừa rồi được xưng là xinh đẹp bậc nhất Như Ý Phường, cũng không xứng xách giày cho hai người. Tú bà đúng là chỉ giỏi lừa bạc của ta, đáng lẽ phải phái hai cô nương tư sắc bậc này mới đáng với số bạc mà ta bỏ ra chứ.
Lời này có thể nói uội muội của mình nghe sao? Hai tiểu cô nương bị trêu trọc đến mức không ngừng chạy trốn. Khi về trong phòng, cả hai đều buồn bực: “Nhị ca mới biến mất vài ngày, sao đã trở lại bộ dáng xấu xa như trước?”
Diêu Kế Tông về, gà chó trong phủ cũng không được yên. Bảo Trân, Bảo Châu mặc dù buồn bã đau lòng, cũng phải nghĩ cách làm thế nào để sống cho yên ổn được với hắn. Hoa di nương lòng có tâm sự, lại tới thêm một tên hỗn thế ma vương này, làm bà càng thêm phiền lòng. Ngoài mặt lúc nào cũng phải tươi cười như hoa, trong lòng thì thầm mong Diêu Kế Tông sớm mất hứng, phắn trở về Trường An đi.
Chú: Văn trung có liên quan đường đại vũ đạo tư liệu, tham khảo cho liễu châu diễn đàn (Tìm kiếm nghệ thuật dấu-- đường vũ nhạc tích) một văn