Chương 20
Sáng sớm hôm sau, Diêu Kế Tông vừa rời giường, Long Phiêu Phiêu đã ngồi xe ngựa đến trước cửa Diêu phủ nhà hắn rồi. Nàng đi vào trong sân, giọng nói như chuông đồng hỏi gia đinh. - Nhị công tử nhà ngươi đâu?- Gia đinh kia hoảng sợ hướng nàng không ngừng bảo sẽ báo lại.
[ alobooks.vn ]
Diêu Kế Tông ai oán đi ra ngoài gặp nàng.
- Phiêu phiêu cô nương, ngươi tới thực là sớm nha!
- Diêu Kế Tông, thân thể của ngươi đã khỏe chưa?
- A! Tốt lắm tốt lắm, đa tạ cô nương đã quan tâm.
- Ngươi đã uống canh gà của ta cho người mang tới chưa? Bên trong còn bỏ thêm nhân sâm, bổ dưỡng cho thân thể suy yếu tốt lắm đấy nha. Ta cho người mang tặng ngươi một phần, còn một phần cũng cũng mang cho Sở Thiên Diêu.- Nàng đối xử thật bình đẳng nha, không nặng bên này nhẹ bên kia.
Diêu Kế Tông hắn cười khổ nói:
- Là nha là nha! Quả thật là mang tới thứ tốt nha. Sau khi uống canh gà của ngươi, bụng của ta cũng không có đau, cũng không có đi...
Câu sau hắn nói thầm như muỗi vo ve, Long Phiêu Phiêu nàng cũng không cẩn thận nghe, chính là kích động hỏi hắn:
- Trông ngươi hôm nay tốt hơn rồi, liền theo ta đi ra ngoài một chút nha, tìm một chỗ nào đó ngươi dạy ta ca hát đi. Đúng rồi, qua gọi Sở Thiên Diêu nữa đi.- Long Phiêu Phiêu quả nhiên muốn ba người cùng đi.
Diêu Kế Tông nghĩ nghĩ, nói:
- Được a! Đợi chút đã ta về phòng lấy cái này đã rồi chúng ta đi gọi Sở Thiên Diêu.
Long Phiêu Phiêu ngồi xe ngựa còn hắn cưỡi hắc mã, thẳng một đường cùng nhau đi vào Sở phủ. Sở Thiên Diêu nàng tuy rằng ngàn vạn lần không muốn theo chân bọn họ đi ra ngoài, nhưng tiếc rằng không thể lay chuyển được hai người kia. Long Phiêu Phiêu là một nữ tử đánh không chết, còn Diêu Kế Tông hắn không đạt mục đích không chịu bỏ qua cho nàng. Nàng bị bọn họ bát nháo ở nhà cả buổi, bên tai không thể thanh tịnh. Còn không bằng theo chân bọn họ đi một chuyến, ứng phó một chút xong việc đi.
Nàng cưỡi Tiểu Bạch Long, còn Diêu Kế Tông hắn cưỡi hắc mã. Long Phiêu Phiêu ngồi xe ngựa của nàng, bình thường xe ngựa chỉ có độc một con ngựa, còn xe ngựa của nàng đến những hai con kéo, nếu không xe không thể nhúc nhích được. Ba người một đường ra ngoài ngoại thành Trường An.
Mây trắng kéo dài một mạch che phủ một dải núi cao chót vót. Núi non hùng vĩ trời xanh mây trắng đẹp như họa. Đỉnh núi mây trắng che phủ như ẩn như hiện. Dãy núi một dải trăm hoa đua nở phong cảnh tuyệt mĩ. Chính là đường lên núi khó đi lên du khách không đến đây nhiều lắm.
Đường lên núi càng cao càng khó đi, xe ngựa miễn cưỡng chỉ đến được một đoạn thì dừng lại không đi được nữa, Long Phiêu Phiêu không thể làm gì hơn đành phải đi bộ. Vì nhân nhượng nàng, Sở Thiên Diêu cùng Diêu Kế Tông cũng xuống đi bộ cùng với nàng. Bọn họ còn chưa đi được năm mươi thước, thì mẫu bạo long kia cũng thở hồng hộc nói.
- Diêu Kế Tông, còn… còn muốn đi lên nữa hả?
- Đi lên, đương nhiên phải đi lên nữa.- Diêu Kế Tông kiên định như không cho nàng đường sống nữa.
- Nhưng mà... Ta đi không nổi nữa nha.
- Kiên trì chính là thắng lợi nha, cố lên tí nữa đi.- Diêu Kế Tông hắn ở một bên bơm hơi, thật vất vả cổ động vị ‘ ngàn cân’ đi tới đích nha. Vừa đến nơi, Long Phiêu Phiêu ngồi phịch cái xuống bãi cỏ mà thở dốc.
Nơi này có một chỗ rộng rãi cỡ như sân bóng rổ nằm giữa sườn núi. Bên trái là bức vách bên phải là vực sâu khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ. Không khí trong lành, mùi thơm ngan ngát của hoa hòa tan vào không khí. Thật là một chỗ đẹp đẽ, làm cho người ta như thoát khỏi phàm tục lạc vào tiên cảnh vậy.
- Thế nào Tứ lang, địa phương này có được không? - Diêu Kế Tông mỉm cười hỏi nàng.
Nàng nhìn nửa ngày, không thể không gật mạnh đầu nói.
- Quả thực rất đẹp nha, ngươi như thế nào mà tìm được địa phương này vậy?
- Ta nguyên là muốn tìm một nơi để leo núi thám hiểm, có người nói với ta chỗ này có nhiều núi cao liền tìm đến đây. Nhưng là vừa đến đây mới thấy chỗ này núi cao gió to quá nguy hiểm, khó khăn quá lớn không dám thám hiểm, thành ra là nơi thưởng thức phong cảnh đi.
- Leo núi thám hiểm, có ý tứ gì?- Nàng không hiểu hỏi hắn.
- Leo núi thám hiểm, chính là hoạt động trèo lên vách núi cao. Đương nhiên, bình thường đều có dây thừng buộc hệ số an toàn cao. - Hắn cười nói giải thích.
Nàng nghe xong không khỏi giật mình. Trèo lên vách núi cao, hắn cư nhiên có ham muốn như vậy. Thực là không nhìn ra nha! Nàng liền quan sát bốn xung quanh, liền nhịn không được nói:
- Nơi đây phong cảnh thật giống như tranh vẽ nha.
- Như tranh vẽ là sao vậy?- Long Phiêu Phiêu một bên thở hổn hển nửa ngày cuối cùng liền qua chỗ hai người mở miệng liền nói một câu như vậy. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu nhìn nàng không nói ra lời, có thể cùng một tục nhân không hiểu biết gì, có thể nói cái gì đây?
Vì thế Diêu Kế Tông hắn liền chuyển đề tài nói: - Phiêu Phiêu cô nương ngươi đã nghỉ đủ chưa? Nếu nghỉ đủ ta liền dạy ngươi ca hát.
Long Phiêu phiêu vừa nghe được lời này, thì hưng phấn mười phần nói:
- Được a, ngươi liền dạy ta hát đi.
- Ngươi theo ta lại đây.- Diêu Kế Tông vừa đi vừa nói với nàng.
Long Phiêu Phiêu mặc dù khó hiểu, nhưng cũng hưng phấn mà đi qua. Nàng đi lại nặng nề, đám hoa dưới chân nàng bị dẫm đạp thảm thê. Diêu Kế Tông quay lại thấy vậy vội nói:
- Phiêu Phiêu cô nương, cô nương đi phải nhìn dưới chân chứ, hoa cỏ ven đường không cần phải giẫm như vậy.
- Vì cái gì không thể giẫm?- Long Phiêu Phiêu hỏi.
- Hoa đó đẹp như vậy, cô nương giẫm lên như vậy không phải đáng tiếc lắm nha! Chúng ta phải trân trọng thiên nhiên, trân trọng môi trường nha.- Hắn là thành phần bảo vệ môi trường, để bảo vệ môi trường mà hắn trước kia tham gia đội bảo vệ môi trường.
Long Phiêu Phiêu nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không hề giẫm lên chúng nữa. Sở Thiên Diêu nàng kìm không được liếc nhìn hắn một cái, thực nhìn không ra hắn cư nhiên là một người yêu thích hoa đi.
Hắn liền dẫn nàng tới chỗ vách núi, vách cao không thấy đỉnh, chỉ thấy xám xịt một mảng mây mù, núi non vắng vẻ . Hắn liền chỉ nàng hướng vào vách núi để luyện thanh.
- Ở chỗ trống trải không khí trong lành thế này, là nơi tốt để luyện tập. Ngươi làm theo ta, bước đầu tiên là thả lỏng thân thể rồi hít một hơi thật sâu, sau đó phát ra âm ‘a’ hoặc ‘y’ liên tục.
Diêu Kế Tông vừa nói vừa làm mẫu cho nàng nghe, được một lúc liền bảo nàng tự luyện tập.
" A......"
" Y......"
Long phiêu phiêu cẩn thận mở cổ họng luyện, giọng của nàng với cha nàng giống nhau, thanh âm thật khó nghe. Tiếng vừa vang lên, giống như là tiếng khóc của dã quỷ mới từ địa phủ đi ra vậy. Diêu Kế Tông Nghe được toàn thân nổi lên một lớp da gà.
- Phiêu Phiêu cô nương, thanh âm không cần kêu lớn như vậy. Kiềm chế xuống tí kiềm xuống tí, đừng đem cổ họng kêu hỏng.
Kỳ thật là sợ giọng của nàng lớn đem lỗ tai chính mình chấn hỏng đi.
Long Phiêu Phiêu rất phối hợp, nàng liền hạ âm bớt xuống . Hắn miễn cưỡng ở lại một bên nghe xong, liền để chính nàng luyện tập, quay đầu đi tìm Sở Thiên Diêu.
- Tứ lang a, chúng ta đến vận động một chút đi.
- Vận động như thế nào?
Nàng cau mày chịu đựng thanh âm của Long Phiêu Phiêu vang lại.
Diêu Kế Tông liền tới chỗ hắc mã lấy bộ cầu lông mang đến cho nàng xem.
- Tứ lang, chúng ta cùng chơi, tiện rèn luyện sức khỏe nha.
Hắn liền hướng dẫn nàng đánh như thế nào, chỉ nói hai câu. Nàng nhân tiện nói:
- Này, trò này khi ta ở quân doanh cha ta, ta đã chơi đùa cùng lũ trẻ gần đấy. Khi đó ta và lũ trẻ láng giềng lấy tấm ván gỗ đánh túi cát, xem ai đánh cao lại tiếp được nhiều.
- Phải không? Kia có thể là môn cầu lông sơ hình đi. Trò này của ta thú vị hơn chút, không tin ngươi chơi rồi sẽ biết.
Vì thế nhân Long Phiêu Phiêu ở một bên luyện giọng, hai người bọn họ cùng đánh cầu lông. Sở Thiên Diêu đã có căn cơ từ trước, học một chút liền thông thạo. Rất nhanh liền đánh cho hắn chống đỡ chật vật, quả cầu thoáng bên đông thoáng bên tây. Hắn vừa về phía bên trái cứu lên một trái cầu, nàng liền lăng không đánh một cái, cầu lại bay về phía bên phải. Thân hình hắn xoay chuyển liên tục, quay qua quay lại như chong chóng. Nhịn không được hắn liền kêu lên.
- Tứ lang, ngươi không cần hành cái thắt lưng của ta nha.
Hắn nói chuyện đến phân tâm, nàng liền như mãnh hổ vồ mồi đánh một cái, quả cầu bay như tên nhào vào phía dưới bụng hắn. Hắn rũ người gục xuống lớn tiếngnói.
- Uy uy uy, tứ lang, ngươi không cần phải đánh loạn nha! Đánh trúng chỗ yếu hại của ta. Hoàn hảo không phải cùng với ngươi đánh tennis, nếu không ăn phải quả này thì khó sống.
Nàng mặt lập tức đỏ bừng, thật là xấu hổ. Diêu Kế Tông hắn lại không lưu ý, chỉ lo lấy quả cầu liền một cái đánh cái bụp.
- Lại nha, ta phải báo thù mới được.
Nàng đang trong cảm xúc xấu hổ, nhất thời không tiếp được quả cầu kia. Vợt lên một cái vào khoảng không, quả cầu rơi vào trước ngực nàng nhẹ nhàng bắn ra, liền rơi trên mặt đất. Mặt của nàng càng hồng, biết rõ hắn vô tâm nhưng cũng nhất thời không tránh khỏi phiền não. Liền đem vợt vung xuống đất, phẫn nộ nói:
- Không chơi.
Diêu Kế Tông ngạc nhiên:
- Gì chứ tứ lang? Đang chơi vui mà, như thế nào sẽ không chơi? Ta còn chưa hết hứng đâu.
- Chưa hết hứng ngươi tìm nàng cùng ngươi chơi đi.
Nàng liền hướng tới người vẫn yên vị đứng ở vách đá luyện giọng chỉ. Khi bọn họ đánh cầu lông, nàng từng tò mò quay đầu lại coi nửa ngày. Nhưng loại chạy tới chạy lui hao tổn thể lực này nàng tự nhiên không có hứng thú, vì thế cũng không yêu cầu tham dự, tự mình một lòng một dạ tại chỗ luyện phát âm. Long gia tiểu thư này thực là yêu ca xướng.
- Nàng? Nàng chạy được sao? Càng miễn bàn tới tiếp được cầu nha.
Như là muốn bác bỏ những lời này của hắn, tiếng nói vừa dứt, mẫu bạo long kia ít nhất một trăm kg trọng lượng thân mình đột nhiên chạy lại đây. Tuy rằng chạy không có nhanh, nhưng dù sao cũng là chạy. Nàng vừa chạy vừa kêu, thanh âm thê lương.
- Rắn, có rắn.
Cái gì? Có rắn! Diêu Kế Tông ngẩn ra, lập tức tiến lên. Ông trời, ngàn vạn không thể làm cho nàng bị rắn cắn nha, nếu không thể trọng kia của nàng, sau khi hôn mê phải như thế nào đem nàng đi xuống núi nha! Diêu Kế Tông liền vọt hai bước, bỗng một bóng người màu xanh chợt lóe, Sở Thiên Diêu đã ở đằng trước hắn. Tay phải giương lên, một đạo ngân quang như như chớp. Hào quang chớp nhoáng, liền đem một cái đầu rắn xanh biếc chém xuống đất. Nàng dùng nhuyễn kiếm, thật sự là nhân kiếm hợp nhất ra tay nhanh như gió.
Diêu Kế Tông hai ba bước liền lại chỗ nàng, Long Phiêu Phiêu kia tránh ở phía sau hắn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
-Rắn, rắn thiếu chút nữa cắn được ta.
Quả thật, nếu Sở Thiên Diêu thân thủ không nhanh nhẹn phản ứng nhanh chóng xuất kiếm đúng lúc, Long Phiêu Phiêu khẳng định bị rắn cắn ngã. Hơn nữa con rắn này, toàn thân xanh biếc, tuyệt đối là cực độc. Bị nó cắn phải, có lẽ trở về tìm một cái quan tài hợp với thân hình nàng nha.
Sở Thiên Diêu đối với con rắn xanh biếc này rất ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lại gần ngồi xổm xuống, vươn mũi kiếm muốn đánh nát đầu con rắn kia.
- Rắn này, có phải là Trúc Diệp Thanh?
Diêu Kế Tông nhìn động tác của nàng, trong lòng vừa động. Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, hắn liền tiến tới sang bên trái của nàng, vỗ vai nàng nói:
- Tứ lang, đừng nhúc nhích đầu rắn kia...
Nhưng hắn gọi chậm một bước, nàng giật mình. Chuyện tình làm người ta kinh ngạc đã xảy ra, cái đầu rắn bị chặt đứt kia, cư nhiên bật lên, mở lớn miệng phóng lại phía nàng. Sự việc xảy ra đột nhiên, tình hình lại quỷ dị, nàng nhất thời kinh hãi, cũng quên cả tránh né, Diêu Kế Tông liền đẩy mạnh nàng sang một bên, còn chính mình hướng bên trái nhảy, hai người tránh ra hai bên, làm cho đầu rắn cắn một cái vào không khí.
Diêu Kế Tông phản ứng rất nhanh, thật sự đúng lúc. Chính là... Hắn có điểm không chu đáo, hắn đã quên bọn họ ở lưng chừng vách núi. Tuy rằng chỗ nàng chặt đứt đầu rắn còn cách vực sâu cạnh đó có mấy trượng, hắn nhảy cũng không có xa. Nhưng gần vực sâu mặt đất nhiều đá nhỏ, bụi cỏ rất thưa thớt, mặt đá nhiều rêu xanh. Hắn rơi xuống đất liền giẫm phải một phiến đá trên mặt đầy rêu xanh, hắn đứng không vững liền trượt chân, toàn bộ thân mình văng tới gần vực sâu.
Khi nàng thấy thân hình hắn không xong, liền hoàn hồn, vội vàng ném nhuyễn kiếm trong tay phi thân tới cứu hắn. Thân hình nàng cực nhanh, có thể nói như tên rời cung, mau lẹ vô cùng, nhưng vẫn muộn một bước. Khi tới vách đá, hắn đã gần rơi xuống vực. Nàng không kịp nghĩ lại, cúi người túm lấy cánh tay của hắn. Hoàn toàn không nghĩ đến nguy hiểm đang chờ, sơ xuất cái, ngay cả chính nàng cũng bị kéo ra gần mép vực. Ngón tay vừa cảm thấy chỉ còn chạm vào ống tay áo hắn, hắn lại giật mạnh ra.
- Tứ lang, vô dụng, ngươi đừng cố sức...
Câu nói kế tiếp đã muốn nghe không rõ, thân thể hắn như sao rơi, ngã vào vực sâu. Nàng ghé vào vách đá nhìn lại, vực sâu vạn trượng, sương khói lượn lờ, cái gì đều nhìn không thấy.
Hết thảy mọi phát sinh trong lúc đó. Chính là ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại kinh tâm động phách. Long Phiêu Phiêu khinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối, một chữ đều nói không được. Sở Thiên Diêu giống tượng đất đứng bên vách núi, cũng không nhúc nhích, giống như mất đi năng lực hoạt động.
Trời đất đột nhiên như trống vắng, dãy núi xanh tươi như vậy nhưng cảm giác giống như hoang mạc cát, không có một chút sinh khí. Cả người Sở Thiên Diêu đông cứng lại, giống như là thân đang ở giữa cánh đồng tuyết, cảnh tượng tử vong ngay trước mắt. Nhắm mắt lại, nàng hy vọng hết thảy chỉ là một ác mộng. Nhưng mà bên tai lại có thanh âm bén nhọn vang lên, là Long Phiêu Phiêu. Nàng cực khϊếp sợ, khi phục hồi lại tinh thần, không thể ức chế thét chói tai.
- Diêu Kế Tông... Diêu Kế Tông...Diêu Kế Tông...
Tiếng kêu đứt quãng, theo bản năng gọi liên tục, trong ánh mắt của nàng tràn ngập hoảng sợ, miệng chỉ lắp bắp ba từ này. Ngôn ngữ thiếu thốn, vì tinh thần hỗn loạn. Đang cười nói vui vẻ chớp mắt cái là tử vong, chuyển biến quá mức nhanh chóng. Nàng không có biện pháp đem cảm xúc trở lại ban đầu, vì thế kêu loạn lên, ngay cả chính mình cũng không biết mình muốn nói gì? Biểu đạt cái gì? Chỉ có thể lặp đi lặp lại kêu:
- Diêu Kế Tông......
Sở Thiên Diêu hiểu được, bởi vì nàng cũng như thế. Chính là nàng một chữ đều nói không được, chỉ có trầm mặc. Hít thở không thông đứng tại chỗ trầm mặc. Ngây người đứng đó nửa ngày sau, nàng nhảy mạnh lại, nhặt lên nhuyễn kiếm đem đầu rắn ở trong bụi cỏ đánh nát.
Nàng nghiến răng nghiến lợi đánh, đem đầu rắn kia đánh thành thịt vụn. Long Phiêu Phiêu hô nửa ngày, rốt cục ngừng lại. Nàng sợ hãi nhìn Sở Thiên Diêu, nước mắt ào ào rơi xuống. Vừa khóc vừa lẩm bẩm:
- Diêu Kế Tông, môt người đang sống, cứ như vậy...... không còn?
Cứ như vậy? Cứ như vậy không còn? Đứt quãng từng câu một, đâm thẳng vào lòng Sở Thiên Diêu. Nàng nghe được cả kinh nhảy dựng lên, biết rõ phí công, nhưng vẫn bổ nhào đến vách núi đen kia, đem vạn trượng vực sâu nhìn lại. Sáng sớm sương mù dày đặc, lòng nàng nặng trĩu, có một nỗi buồn không thể giải thích được. Trong đầu không tự chủ được nhớ tới lúc cuối cùng ở vách đá kia, hắn giật mạnh tránh khỏi cánh tay nàng nói.
- Tứ lang, vô dụng, ngươi đừng phí sức...
Ngực nàng nhất thời đau nhói, đau thẳng vào tâm. Trong mắt như có sương mù, tầm mắt mơ hồ. Nàng nhịn không được cõi lòng tan nát hướng tới vực sâu hô:
- Diêu... Kế... Tông...
Một tiếng hét vang, từng từ đều là máu, là tuyệt vọng.
Bất chợt dưới đáy vực loáng thoáng truyền đến tiếng trả lời.
- A... Người ở đâu, người ở đâu.
Khi Diêu Kế Tông thoát khỏi tay Sở Thiên Diêu, thân hình liền rơi thẳng xuống đáy vực mịt mù, rơi nhanh rơi nhanh...Thẳng tắp trong quá trình rơi xuống liền “Oanh…” một tiếng, hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng trời đất như quay cuồng, đợi đến khi thần chí thanh tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình vắt vẻo trên gốc cây tùng lâu năm.
Nguyên lai gốc cây tùng già này sinh trưởng trên vách đá nhô ra, cành cây to nhất đỡ cho hắn một cái mạng, nếu không lúc này hắn chết không thể nghi ngờ. Không nghĩ tới còn giữ được mạng, hắn liền đối với lão tùng thụ cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Tùng lão gia gia nha, cho dù toàn thế giới vứt bỏ ta, ít nhất còn có ngươi biết quý trọng đến ta.
Hắn liền hướng cành cây ôm thật chặt, cẩn thận nhìn lại phía dưới, chỉ thấy mây mù tràn ngập vực sâu, sâu không thấy đáy. Hắn liền theo gốc tùng lại gần vách đá . Động một cái liền thấy cả người đau đớn. Dù sao từ độ cao như vậy ngã xuống, tuy có gốc tùng đỡ lấy mạng hắn, nhưng không tránh được toàn thân thương tích, nhất là chỗ chịu va đập, không có chỗ thịt nào tốt cả. Vách núi cao có nhiều dây leo uốn lượn bám vào sinh trưởng, hắn liền với tay bắt lấy, dưới chân cũng tìm chỗ đứng vững chắc, ổn định lại thân mình, liền hoàn hồn lại.
Lúc này, hắn nghe được đỉnh đầu xa xa truyền đến tiếng kêu của Sở Thiên Diêu, là nàng tan nát cõi lòng hô tên hắn. Nghe thanh âm dường như khóc tang thương gọi hắn, thanh âm như thể nghĩ hắn đã chết không nghi ngờ. Hắn liền báo cho hai người tin vui.
- A... Người ở đâu, người ở đâu.
Tình hình nguy hiểm qua đi, hắn ba hồn bảy vía an vị trở về, lập tức liền khôi phục tinh thần vui vẻ, liền hài hước phát huy nha.
Người trên cao nghe được hắn đáp lại, tưởng là trong mộng. Thanh âm của Sở Thiên Diêu hoan hỉ, bay vào trong tai hắn.
- Diêu Kế Tông, ngươi còn sống?
Khó mà không kinh hỉ nha.
Diêu Kế Tông cao giọng trả lời.
- Ta còn sống, các ngươi chờ ta, ta hiện lên ngay.
Hắn vì thế túm nấy dây leo dọc theo vách núi, như thằn lằn dán tại trên vách đá chậm rãi hướng lên trên bò lên. Thằn lằn trời sinh có bản lĩnh leo lên vách núi, hắn cũng không có loại này khả năng đi, thể lực cũng phải tổn hao gấp trăm lần so với thằn lằn. Mỗi một thước di động, đều phải kiểm tra phía trước, cẩn thận kiểm tra chỗ đặt thân tiếp theo. Hơi có sai lầm, mạng nhỏ của hắn vừa mới được cứu có thể chả lại mất.
Mới đầu, thanh âm của hắn cùng Sở Thiên Diêu và Long Phiêu Phiêu liên miên không dứt, nhưng sau khi đáp được vài câu, hắn không thể không hướng lên phía hai nàng hô:
- Các ngươi đừng nói chuyện với ta, ta không thể phân tâm được.
Hắn thực không thể phân tâm trả lời bọn họ, bởi vì lúc này, hắn cần phải tập trung tinh thần cùng khí lực, để còn leo lên miệng vực, xoay mình lên xoay mình xuống vách núi liền có khả năng ngã xuống.
Dây leo yếu ớt, trong sơn cốc gió thổi tương đối lớn, thổi làm thân hình hắn lung lay. Dây leo dùng rằng dài ra, nếu thừa nhận không được thể trọng của hắn -- này Diêu Kế Tông không chỉ một lần nghĩ tới điểm này, nhưng mỗi lần nghĩ đến nhanh bỏ qua. Dưới chân là tầng tầng mây mù, dưới mây mù là cái tình cảnh gì hắn cũng không biết, cũng không đi đoán. Giờ khắc này, chỉ để ý cố gắng hướng lên trên leo lên, sinh tử liền giao cho ông trời quyết định đi. Người ta dưới loại hoàn cảnh sinh tồn, để đạt tới mục đích của chính mình, phải phải có ý chí kiên cường vô cùng, nếu không chính mình sẽ buông tha cho chính mình.
Diêu Kế Tông từng có kinh nghiệm leo núi, nhưng mà sinh tử một hồi như vậy thì đây là lần đầu tiên trải qua. Hoàn toàn khác với khi thi leo núi, hơn nữa là leo ở vách núi cao ngất ngưởng này. Hắn vốn không dám khiêu chiến với cực hạn như vậy, nhưng vào tình thế bắt buộc trước mắt, không thể không leo.
Vách núi tựa hồ vô cùng vô tận, nhìn lại xuống phía dưới là mây mù lượn lờ một mảnh xám xịt. Hướng về phía trước nhìn lại, tình hình cũng giống nhau, căn bản nhìn không thấy trời cao. Chỉ thấy gió thổi trong sơn cốc, cơ hồ chỉ có mây mù dầy đặc. Hắn giống như đang ở yên lặng một chỗ trong không trung, leo nửa ngày so với tại chỗ cách nhau chưa đến cái bàn. Leo như vậy, quần áo hắn sớm rách như sơ mướp, tay chân lưu lại đầy vết thương. Cũng không biết leo bao nhiêu canh giờ, liền nghe được đỉnh đầu một tiếng hoan hô.
- Diêu Kế Tông, ngươi rốt cục leo lên đến đây.
Là thanh âm của Sở Thiên Diêu, nàng mừng rỡ mà kích động nhảy nhót. Diêu Kế Tông ngẩng đầu vừa thấy, trên vách núi cách đỉnh đầu mười trượng, Sở Thiên Diêu ghé vào vách đá, hơn phân nửa thân mình treo ở bên ngoài. Tay liều mạng hướng hắn huy động, khuôn mặt tươi sáng tươi cười, vẻ mặt mừng rỡ kích động. Tuy rằng thời gian dài leo núi, đã làm cho hắn mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn như cũ ở trên mặt mừng rỡ cười thật lớn, hướng người về phía vách đá hô:
- Ta Hồ Hán Tam đã trở lại.