- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II
- Chương 19: Chương 19
Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II
Chương 19: Chương 19
Chương 19
Diêu Kế Tông vừa bước vào trong nhà, khi đi qua hành lang liền gặp chị dâu Nhã Lan liền chào.
-Chị dâu mạnh khỏe.
- Nhị đệ đã trở về.- Phó Nhã Lan lãnh đạm chào hỏi lại hắn, đồng thời cố ý lui ra phía sau hai bước cùng hắn bảo trì khoảng cách.
Diêu Kế Tông biết rõ người chị dâu này đối hắn phòng bị thật nghiêm mật, cho nên hắn chào hỏi một cái liền rời đi ngay. Nhưng là không tránh được hai người phải thoáng đi qua mặt nhau. Hành lang gấp khúc không gian không rộng, nàng cực lực tránh sang một bên cho hắn đi qua, cứ như là nàng đang tránh đi ôn dịch vậy. Trong lòng Diêu Kế Tông thật sự là khó chịu, nhịn không được hắn quay lại nói:
- Chị dâu a, ta hiểu là trước kia ta có lỗi với chị, nhưng chị đại nhân đại lượng khoan dung tha thứ cho ta đi. Từ nay về sau, ta cam đoan sẽ không có những hành động lỗ mãng với chị nữa. Cho nên về sau này, chị thấy ta cũng không cần có bộ dáng sợ hãi như tránh ôn dịch thế nha.
Phó Nhã Lan nghe hắn nói như vậy, nhất thời kinh ngạc, nửa ngày sau mới mở miệng nói không đúng với nội tâm:
- Nhị thúc a, Đệ...Là nói quá lời đi.
Diêu Kế Tông thấy nàng như vậy trả lời như vậy, tự biết kết quả sẽ không nhất thời giải quyết được. Không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Chị dâu à! Ta nói là trước kia cơ. Bây giờ chị lo lắng như vậy, ta cũng không có biện pháp. Những ngày sau này, chị có thể quan sát những biểu hiện của ta đi rồi mới quyết định thái độ của chị nha.
Để lại những lời này, hắn tiếp tục hướng phía trước mà đi. Phó Nhã Lan giật mình ở tại chỗ, nhìn thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt nửa ngày sau mới hồi tỉnh lại. Nhị đệ này, hắn dường như là... Cùng với trước kia không có giống nhau như là một người khác vậy.
Diêu Kế Tông một đêm không về, Diêu Phu Nhân cũng chẳng buồn lo lắng cho hắn. Chỉ là quở trách hắn vài câu.
- Kế Tông, ngươi bao nhiêu ngày qua không có ra bên ngoài chòng hoa ghẹo liễu. Nương còn tưởng ngươi đã sửa đổi thói hư tật xấu, không nghĩ tới, hôm qua ngươi lại chứng nào tật nấy nha. Ngươi không cần đi dính vào thanh lâu nữ tử nữa, cũng không nên đi trêu chọc vào phong lưu góa phụ a, ngươi còn chưa ăn đủ khổ sao? Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên hồi tâm chuyển ý lại đi. Nương phải làm chủ thay ngươi tìm một cô nương hiền thục về để yên bề gia thất.
Diêu Kế Tông bị nàng dọa cho nhảy dựng lên, không ngừng ai oán kháng nghị nói:
- Nương, người không cần phải loạn lên thay con làm chủ a! Nương tử của con phải chính con tìm chứ, người khác tìm con không chấp nhận đâu.
Diêu phu nhân thật sự là không có biện pháp với đứa con này, đành buông tha không nhúng tay vào việc của hắn nữa. Sau khi hắn lớn lên như cây cối thành hình vậy, không thể lay chuyển hắn được một phân nào, không khỏi thở dài thở ngắn nói:
- Chính ngươi đi tìm, ngươi có thể tìm được một cô nương nào tốt a! Toàn là dụ dỗ lừa đảo ngươi thôi như thế nào mà lấy về làm vợ được cơ chứ. - Nàng hướng ánh mắt coi lại đứa con này nói.
- Nương, nương cứ yên tâm đi, quan niệm thẩm mỹ của con giờ đã không cùng cấp bậc như trước kia. - Diêu Kế Tông thốt ra, nghe được những lời này Diêu phu nhân ngây người hỏi.
- Ngươi nói cái gì vậy?
- Nga, con nói là, tuyệt đối sẽ không mang cái dạng nữ tữ không ra gì về làm nương tử nha. Nhất định chọn một cô nương thật tốt làm cho người hài lòng mới được. - Nghe được Diêu Kế Tông nói như vậy làm Diêu phu nhân vui vẻ lên một chút liền nói với hắn.
- Được được, ta sẽ chờ ngươi mang một cô nương tốt như thế nào về đây để ta hài lòng.
Diêu Kế Tông bị mẫu thân chất vấn một hồi cũng thông qua một cách dễ dàng, còn Sở Thiên Diêu nàng thì phiền toái hơn nhiều. Sở phu nhân miệng há to cơ hồ có thể cho được quả trứng ngỗng mà hét lớn. - Cái gì? Thiên Diêu, ngươi cùng với Diêu Kế Tông đêm qua cùng nhau ngủ ở tửu quán sao?
- Dạ. Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu. Bản tính nàng vốn trong sáng không quen nói rối cứ thẳng thắn nói ra hết sự thật, như vậy may ra sẽ được khoan thứ. Huống chi, còn có Diêu Kế Tông, hắn còn nói sẽ chạy đến nhà nàng, sớm hay muộn sự việc cũng bại lộ. Đơn giản cũng không nên che che lấp lấp đi, triệt để nói hết toàn bộ.
Sở phu nhân hóa đá tại chỗ nửa ngày sau mới run rẩy phục hồi lại tinh thần bóp tay giậm chân thở dài nói:
- Này này này...Thế này còn ra cái thể thống gì nữa cơ chứ? Ngươi là một cô gái còn chưa có lấy chồng, cư nhiên lại cùng một nam tử ngủ cùng một chỗ cơ chứ.
- Nương, không phải chung chăn chung chiếu gì mà. Là chủ tiệm rượu thấy chúng ta đều say rượu không dậy được liền mang 2 cái bàn xếp với nhau rồi mang chăn ra an trí cho hai người thôi.- Nàng biện bạch nói.
- Có khác gì nhau cơ chứ? Tóm lại là chung chăn chung chiếu ngủ đi. Sở phu nhân không chấp nhận nói.
- Cùng với y cũng chỉ là ngủ thôi mà, con với hắn......rất trong sạch mà. Nàng mặt đỏ bừng khi nói ra những lời này thật là xấu hổ nha.
- Nương tự nhiên biết ngươi trong sạch, nhưng là ... Việc này nếu truyền ra ngoài mà nói, thanh danh của ngươi mất hết.
- Nương, việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu, chuyện này chỉ người trong nhà chúng ta biết thôi, không ai nói ra ngoài thì ai biết cơ chứ? Nàng vừa nói xong, liền hướng tới Lăng Sương Sơ đang đứng bên cạnh nghe liếc mắt một cái. Lăng Sương Sơ nàng liền nói: - Trừ bỏ Thiên Tiêu, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận ai biết nữa, kể cả cha và mẹ của ta. - Nàng nói thật thành thực, nhưng chuyện này cũng không thể mãi giữ bí mật được. Mà cho Tam lang biết cũng là trong phạm vi của nàng vì vậy cũng không khiến Thiên Diêu phản đối.
Sở phu nhân thì nhíu mi mà nói:
- Chúng ta sẽ không ra bên ngoài nói, nhưng mà khó đảm bảo Diêu Kế Tông sẽ không nói ra bên ngoài đi. Cho dù không nói thì ngày hôm qua hắn cùng với Thiên Diêu chè chén ở tửu quán, sau khi say cùng ngủ với nhau đến hừng đông mới về. Sự việc cũng không thể tránh được có một số người biết đến rồi hướng tới xung quanh bàn luận đi.
- Kia cũng không phải không có khả năng a! Nhưng mà hắn sẽ nói cùng Sở gia tứ lang. Hai cái nam nhân một chỗ uống rượu say cùng nằm một chỗ, không tính là cái gì.
-Ngươi thật là hồ đồ, hiện tại chúng ta mới vào kinh không có bao lâu. Người ngoài đều cho rằng ngươi chính là binh sĩ Sở gia a, nhưng mà thời gian tới, tự nhiên mọi người sẽ biết được ngươi chính là nữ nhi Sở gia đi. Đến lúc đó chuyện vỡ lở, ngươi như thế nào mà gặp người ngoài?
Rốt cuộc bậc làm cha làm mẹ vẫn là người chu đáo, Sở phu nhân nói như vậy. Nàng nghe được trong lòng chấn động, này quả thật chính là vấn đề lớn đây. Nghĩ nghĩ, nàng nói:
- Không ngại không ngại, nương, con sẽ nói với hắn, làm cho hắn đừng đem việc này nói lung tung ra ngoài nha .
- Muốn nói thì liền chạy nhanh đi nói với hắn mau, để qua mấy ngày nữa hắn đã nói cho người bên ngoài biết hết tiêu rồi. Đến lúc đó không kịp mất.- Sở phu nhân thúc giục nói.
Nàng suy nghĩ thấy có đạo lý, quay đầu đi ra cửa tìm Diêu Kế Tông. Mới đi ra được một hai bước, liền dừng lại. Nhà Diêu Kế Tông ở chỗ nào a? Nàng không biết nha, này biết đâu mà tìm bây giờ? Nàng đứng tại chỗ ngây người ra, bất chợt ngoài cửa có người cao giọng gọi nàng:
- Tứ lang, tứ lang ngươi ở đâu? Mau ra đây nhanh!
Đúng là tiếng Diêu Kế Tông, thật đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, hắn như thế nào mà đến đúng lúc như vậy. Nàng thoáng cái chạy ra ngoài, ngẩng đầu hướng trong sân nhìn, nhất thời giật mình. Sở phu nhân cùng Lăng Sương Sơ đi theo sau, cũng nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
Ba người cùng ngây ngốc đứng trước cửa, cùng nhìn hai người trong sân. Một người là Diêu Kế Tông, còn một người khác...
Trở lại chuyện lúc Diêu Kế Tông bị chất vấn:
- Được được, ta sẽ chờ ngươi như thế nào mang một cô nương tốt về đây để ta hài lòng.
Bỗng có một gia đinh chạy vào báo cho hắn.
- Nhị công tử, nhị công tử có một vị tiểu thư đến tìm người nè, nàng nói là bằng hữu của công tử.
- Tiểu thư? Nàng đang ở đâu vậy?- Diêu Kế Tông ngẩn ra hỏi. Lạ nha, chưa bao giờ có cô nương nào tìm hắn cả, thế nào giờ lại có một vị tiểu thư đến tìm hắn vậy.
- Dạ, vừa xuống xe ngựa đang tiến vào trong sân ạ.
Diêu phu nhân cũng giật mình thế nào lại có cô nương đến tìm hắn vậy liền đi ra ngoài coi cái dạng nữ tử nào tìm đến. Nếu là cái dạng nữ tử dụ dỗ không ra gì mà nói thì liền đuổi đi, đừng đến làm hỏng đứa con bảo bối của nàng. Trong lòng nàng đứa con trai của mình ngàn vạn đều tốt, đều tại nữ tử không biết liêm sỉ ở khắp nơi phá hư mà thành như vậy.
Diêu phu nhân vừa ra đến cửa, hướng trong sân nhìn lại. Một vị cô nương người đầy châu ngọc đi tới, bước từng bước một làm mặt đất như dung chuyển. Nàng hớp một ngụm không khí, trời trên đời sao có một nữ tử béo như vậy cơ chứ? Diêu Kế Tông hắn vừa ra tới nơi cơ hồ muốn té xỉu. Không phải chứ? Thế nào lại là Long đại tiểu thư tới tận cửa tìm cơ chứ, thật sự là hòa thượng chạy được người nhưng không chạy được miếu.
Long Phiêu Phiêu hôm nay là cố ý tân trang một phen mà đến. Nàng mặc xiêm y đủ mọi loại mằu sắc sặc sỡ, trên đầu còn cài đủ loại trâm quý phát ra tiếng kêu leng keng. Giống như một cây thông Noel vậy, thật xứng với cái thân hình khổng lồ kia. Nàng nhìn thấy Diêu Kế Tông cười đến híp mắt lại mà nói.
- Diêu Kế Tông, ta đặc biệt đến thăm ngươi nha.
Diêu Kế Tông không còn cách nào miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười đem vị khách không mời mà đến này giới thiệu một phen. Vừa nghe giới thiệu nữ tử béo này là thiên kim tiểu thư Long Ngũ gia song, lão thái thái nàng như thế nào đã chướng mắt rồi cũng không muốn làm hỏng hình tượng của mình mà nói xã giao vài câu.
- Ai nha, nguyên lai là Long cô nương, cô nương có phúc tướng thật là tốt nha.
Xê dịch lại gần đứa con bảo bối thì thầm nói: - Kế Tông, thật đúng làm cho nương không thể tưởng tượng được nha! Dẫn một cô nương ‘phân lượng’ như vậy về thật là tốt nha. - Hai từ ‘ phân lượng’ này là nàng cắn răng nhấn mạnh nói cho hắn nghe.
Diêu Kế Tông hắn chỉ có thể cười khổ, này thật sự là hắn không muốn nha! Diêu phu nhân nói vài câu chuyện phiếm liền tìm cớ ly khai lưu lại vị Long Phiêu Phiêu kia cho hắn bồi tiếp đi. Nói được vài câu, vị khủng long mẹ kia hỏi hắn:
- Sở Thiên Diêu kia nhà ở đâu vậy?
Diêu Kế Tông tinh thần run lên. - Ngươi muốn tìm hắn, ta dẫn ngươi đi tìm liền nha. - Tứ lang a Tứ lang, đừng trách ta không có nghĩa khí nha. Khủng long này, không thể để một mình ta khiêng được. Huynh đệ với nhau thì cùng chia sẻ đi.
Liền như vậy hắn một hơi dẫn theo khủng long mẹ đến Sở phủ. Rất nhiều nữ tử thời Đường đều cho rằng “béo là đẹp” kỳ thật là cái hiểu lầm tai hại . Thời Đường nữ nhân đẫy đà là chuyện thường, nhưng cũng không phải béo, hai cái từ này khác nhau đúng là sai một ly đi một dặm mà. Đối với nữ nhân yêu cầu thân hình nảy nở eo thon ngực to mông lớn, chứ không phải thân hình to lớn. Giống như vị Long Phiêu Phiêu vậy, thân hình to mọng thật đáng sợ, thật sự không thể gặp nhiều được. Thật sự làm cho người ta chấn động nha, chả trách mẫu thân hắn khi trông thấy liền choáng váng. Ngay cả hắc cẩu Phi Hổ khi trông thấy thì mắt tròn xoe nhìn đến nỗi quên cả sủa.
- Sở Thiên Diêu, là ta đến tìm ngươi.- Long Phiêu Phiêu nói song câu này hướng đến nàng cười híp mắt lại. Diêu Kế Tông ở đằng sau tủm tỉm cười bổ sung một câu.
- Tứ lang à, Phiêu Phiêu cô nương tới nhà ta tìm ngươi. Ta liền dẫn nàng đến.
- Không phải, Diêu Kế Tông là ta cũng cố ý đến tìm ngươi nha. - Long Phiêu Phiêu lại hướng về phía hắn cười nói đến híp mắt.
- Ta hôm nay là đến tìm hai ngươi, mấy ngày trước suy nghĩ như thế nào chọn một trong hai ngươi, tính đi tính lại tốt nhất là cùng ở chung một thời gian rồi chọn sau đi.
Diêu Kế Tông cười không nổi, vị cô nương này thật giống như keo bám chặt theo hắn không rời, thật là phiền toái nha. Hắn liền hướng tới Sở Thiên Diêu nhìn lại, nàng sắc mặt càng khó coi, nhất định cũng đau đầu vạn phần đi.
Hai người bọn họ nhất thời không có nói chuyện, Sở phu nhân đi ra liền lên tiếng.
- Vị cô nương này là...?
- Sở Phu nhân mạnh khỏe.- Diêu Kế Tông cung kính hướng về phía Sở phu nhân vấn an, tiếp đó liền giới thiệu.
- Phu nhân vị cô nương này Long Phiêu Phiêu thiên kim tiểu thư của Long Ngũ gia. Phiêu Phiêu cô nương, đây là Sở phu nhân, còn bên cạnh là Lăng tiểu thư.
- Tiểu nữ ra mắt Sở phu nhân và Lăng tiểu thư. - Long Phiêu Phiêu hướng tới hai người hành lễ.
- Long cô nương mời vào trong nhà ngồi đi. - Sở phu nhân nói.
Vì thế mọi người vào trong nhà ngồi, khi Diêu Kế Tông đi qua Sở Thiên Diêu, bị nàng túm tay áo lôi sang một bên nói
- Diêu Kế Tông, ngươi theo ta ra đây một chút.
Đem hắn kéo tới dưới tàng cây ngọc lan phía sân trước, nàng thận trọng hỏi hắn:
- Tối hôm qua chúng ta ở tửu quán uống rượu say như vậy, ngươi đã nói với người nào chưa?”.
- Không có, làm sao vậy?
- Không có là tốt rồi, được rồi việc này ngươi không được nói cho người nào biết nữa nha.
- Làm sao vậy? Hắn không rõ hỏi nàng.
Nàng mắc nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra cái lý do thích hợp nói cho hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể không phân phải trái nói.
- Không vì cái gì cả, dù sao không cho ngươi hướng đến người khác nói lung tung.
Diêu Kế Tông ngây ra nửa ngày rồi mới nói:
- A Tứ lang, ngươi nghe vị Vương công tử kia nói hươu nói vượn một hồi, phải chăng...sợ cái chuyện kia truyền ra ngoài sao?
Mắt nàng mở lớn, đúng rồi, đây chẳng phải là lý do tốt sao . Lập tức thốt lên.
- Đúng, đúng là như vậy nha. Cho nên, ngươi không cần nói lung tung ra bên ngoài nha. Có được không?
Diêu Kế Tông bụng đầy tức khí, nhịn không được nói:
- Tứ lang a, thật sự là oan uổng cho ta. Tên họ Vương kia nói kỳ thật không phải là ta, mà là người khác cơ.
- Ngươi khác? Người khác là ai? Rõ ràng hắn nói là ngươi còn như thế nào mà chối?
- Là...- Hắn cũng không thể nói rõ được, khuôn mặt đỏ bừng. Cả buổi sau oán hận giậm chân nói:
- Dù sao cũng không phải là ta. - Thật sự là câm điếc ăn phải hoàng liên mà, có khổ mà không biết đường nào nói cho rõ được.
Mắt hạnh nàng nhìn lại hắn, trong lời nói của hắn dường như có nỗi khổ nào đấy không thể nói cho người khác biết được. Nàng cũng không truy cứu hắn nữa, ngữ khí dịu lại nói với hắn:
- Như vậy là tốt rồi, kỳ thật ta cũng hiểu được ngươi không phải là loại người như vậy nha. Chẳng qua lời ra tiếng vào thật không dễ nghe nha. Cho nên về sau không cần hướng ra ngoài nói được không?
Nàng nói với hắn như vậy cũng làm cho hắn thoải mái được đôi chút mà nói với nàng.
- Tứ lang à, ngươi đã nói như vậy ta đây nếu nói cho người nào biết, thì ta chính là con chó nhỏ đi.
Chính sự nói xong, nàng liền chất vấn hắn .
- Diêu Kế Tông ngươi như thế nào mà đem mẫu bạo long kia đến nhà của ta vậy?
Diêu Kế Tông trốn tránh trách nhiệm nói.
-A Tứ lang, chuyện này không liên quan đến ta à nha! Là nàng theo ta đến tìm ngươi nha.
- Theo ngươi đến? Mà lời của nàng ngươi nghe rõ không? Nàng giao cho ngươi đi, ta đây không có hứng nha.
- A Tứ lang, nàng là muốn tìm ngươi nha, ta đây chỉ còn lựa chọn giúp nàng tìm thôi. Nếu không đi tìm ngươi chẳng nhẽ để nàng ngồi ở nhà ta chờ cả ngày sao. Mà nàng nói là sẽ lựa chọn à nha.
- Nga, vậy là ngươi liền dẫn nàng đến nhà của ta ngồi cả ngày a! Nói cho ngươi biết nha, ta đây không có sức phụng bồi nàng a. Ta đây say rượu còn chưa tỉnh hẳn, đầu vẫn còn ẩn ẩn đau đây này. Ngươi như thế nào mang nàng đến, thì như thế khênh nàng mang đi.
- A, đừng như vậy mà tứ lang, ta còn không giống ngươi đều say rượu mới tỉnh lại sao! Ta cũng muốn hảo hảo lên giường làm một giấc. Nhưng mà cư nhiên mẫu bạo long đến cửa tìm ta nha, ta có thể làm thế nào, đem nàng đánh đuổi đi chăng? Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, người ta là thiên kim tiểu thư của Long ngũ gia nha.
- Ta mặc kệ ngươi, chuyện đó là của ngươi, ngươi cũng đừng quên chính ngươi trêu chọc đến nàng nha. Này đừng động một chút tìm ta chia sẻ nha, nói thực ta đây cũng không đảm đương nổi, ngay cả có tâm đi chăng cũng là vô lực. - Nàng nói lời này đầy ý vị thâm trường (lời nói đấy sâu xa)
- Tứ lang a, hai ta dù sao cũng là huynh đệ tương giao mà, đừng có nóng lên nói như vậy! Tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ nhau chứ? Hơn nữa, mẫu bạo long kia cũng đã nhìn trúng ngươi nha? Này không phải ta tìm ngươi chia sẻ đâu, là chính nàng là tuyển chọn một người trong chúng ta à nha.
- A ngươi còn nói sao? Nếu không phải tại ta nhất thời nổi lên hảo tâm đáp ứng ngươi chuẩn bị cái gì hậu sự kia, lúc này sao rước phải mắt xanh của vị ‘thiên kim’ kia a.- Nàng đem hai từ ‘thiên kim’ cắn răng nói, vị “Thiên Kim” kia thực tế là “nghìn cân” nha.
- Không thể nói như vậy nha, người tốt tất có báo nha. Tứ lang không phải không báo, mà chưa tới thôi.- Diêu Kế Tông cười hì hì nói.
Hai người nói đến đấy, Long Phiêu Phiêu từ đại sảnh đi ra, xa xa hướng tới hai người la lớn:
- Hai người các ngươi đang thì thầm nói cái gì đấy?
Cừ thật, nàng này kêu lên một tiếng, giống như đại pháo oanh tạc vậy. Dưới tàng cây xa như vậy hai người cũng bị nàng dọa ột cú sốc. Trong phòng Lăng Sương Sơ khϊếp sợ nấy tay che lại tai mình. Còn Sở phu nhân tay đang bưng chén trà bị chấn động làm đổ một nửa. Diêu Kế Tông giật mình trong chốc lát sau khi hồi phục lại tinh thần không khỏi quay lại hướng Sở Thiên Diêu nói:
- Ngươi tin không? Nàng ở cửa đông thành Trường An mà hét to một tiếng, người phía tây thành Trường An đều nghe thấy nha.
Nàng bật cười lên một tiếng rồi thở dài.
- Này nha, cổ họng của nàng thật sự mà nói giống như chuông đồng. Haizz ngươi như thế nào mà chọc phải nàng vậy?
Long Phiêu Phiêu thấy hai người bọn họ không có phản ứng lại, há miệng chuẩn bị phát ra tiếng. Diêu Kê Tông thấy vậy không ngừng nói:
- Phiêu Phiêu cô nương đừng hô, đừng hô, chúng ta qua đấy ngay.
Hai người cùng nhau đi đến, Long Phiêu Phiêu liền nói:
- Chúng ta đi ra ngoài một chút đi, ở trong nhà uống trà còn gì là ý tứ nữa cơ chứ?
Diêu Kế Tông quay ra nhìn Sở Thiên Diêu, nàng cũng quay lại nhìn hắn, hai người đều từ trong mắt nhau thấy được sau khi say rượu tỉnh lại tình trạng của mình không tốt. Vì thế liền quay lại hướng tới Long Phiêu Phiêu cười nói:
- Phiêu Phiêu cô nương, ta cũng không dám dấu, tình trạng hôm nay của chúng ta không được tốt lắm nên không có biện pháp đi cùng ngươi. Ngày mai có được không? Ngày mai ta cùng với Tứ lang bồi ngươi ra ngoài nha.
- Vì cái gì không có biện pháp? Các ngươi lại có chuyện gì trọng yếu nữa vậy?
- Không có chuyện gì quan trọng, mà là...Ngươi không có phát hiện hai người bọn ta bộ dáng tiều tụy sao? Ngày hôm qua ta cùng với Tứ lang ra ngoài ăn cơm, liền bị ngộ độc thực phẩm, hôm nay tiều tụy như vậy. Ngươi xem xem, khí sắc không tốt cả người mệt mỏi thực không có biện pháp đi cùng với ngươi. Ngày mai nếu tình trạng tốt hơn nhất định sẽ đến tìm ngươi, được không? - Hắn đã đáp ứng với Thiên Diêu không thể nói mình say rượu chưa tỉnh được, liền đổi thành ngộ độc thực phẩm đi.
Long Phiêu Phiêu đem hai người bọn họ đánh giá lại một lượt, quả nhiên là hai người tinh thần không phấn chấn, bộ dáng tiều tụy.
- Ai nha, các ngươi như thế nào không nói sớm? Mau mau mau, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Chờ đến sáng mai tốt hơn, chúng ta cùng đi cũng không muộn a.”
Sở Thiên Diêu nàng như được đại xá lập tức nói.- Long tiểu thư, thứ lỗi ta không đón tiếp.- Thoáng cái nàng chạy về phòng không thấy bóng dáng, nàng chạy so với thỏ có khi còn nhanh hơn.
- Diêu Kế Tông, nếu ngươi không thoải mái trong người liền tới xe ngựa của ta ngồi đi, ta đưa ngươi trở về.- Long phiêu phiêu cực nhiệt tâm nói
- Không cần không cần đâu, ta chịu đựng được, vẫn là ngồi lên ngựa của ta thì tốt hơn.
Hai người liền hướng tới Sở phu nhân cáo từ, Long Phiêu Phiêu ngồi xe ngựa của nàng, còn Diêu Kế Tông ngồi trên hắc mã của hắn. Cách cửa xe hướng tới nàng nói lời cáo biệt:
- Phiêu Phiêu cô nương ta đây đi về trước nha.- Vừa nói xong, hắn cũng không chờ nàng đáp lại, liền quất roi vào mông ngựa chạy mất tích.
Hắn vừa về đến nhà liền vùi đầu mà ngủ, giường rộng chăn đệm mền mại so với ngủ trên bàn ở tửu quán thoải mái hơn nhiều. Hắn ngủ một mạch đến cơm trưa cũng không cần ăn, thẳng đến buổi chiều tối hắn mới dậy. Diêu phu nhân liền bưng cho hắn một bát canh gà, hắn như bị bỏ đói đã lâu vậy làm một hơi sạch bách. Uống xong hắn còn nói:
- Canh ngon thật nha! Nương, còn nữa không?
- Không còn, đây là Long tiểu thư người ta sai người đưa tới đấy, nói để ngươi tẩm bổ thân thể nha.- Diêu phu nhân nhìn hắn nói.
A! Nhất thời hắn cảm thấy canh vừa mới uống xuống bụng thì trở lên đắng ngắt, khổ không thể nói ra được. Không phải nha, nàng...Thật quá cường hãn đi.
- Kế Tông, không phải ngươi muốn cùng với vị Long tiểu thư...?
- Đương nhiên không phải rồi, nương người như thế nào mà nghĩ như vậy? - Hắn một lời liền chặn lại lời mẫu thân của hắn.
- Vậy như thế nào mà ngươi chọc vào vị thiên kim của Long ngũ gia kia vậy, ngươi cũng không phải là cùng nàng nhất thời quen biết đi, nữ tử như vậy mà ngươi cũng trêu chọc được thì đáng nể đấy.
Diêu Kế Tông chỉ có thể cười khổ nói:
- Nương à, không phải con trêu trọc nàng nha, mà là nàng trêu trọc con. Nàng thấy con của người lỗi lạc anh tuấn phong lưu tiêu sái nha, làm cho người ta vừa thấy cái không yêu sao được? Nhưng mà người cứ yên tâm, con sẽ không cùng nàng vượt quá quan hệ bằng hữu đâu.
Diêu phu nhân nhìn con nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ nói:
- Kế Tông a! Chính ngươi làm việc cẩn thận đi, ngàn vạn lần không lên rước nấy phiền toái về nhà đấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội II
- Chương 19: Chương 19