Chương 17: Chương 17

Chương 17

Sở Thiên Diêu ngồi trong tiệm rượu đối diện, chậm rãi cầm lên chén rượu, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng cho Diêu Kế Tông đang ở bên trong. Đột nhiên, đại môn Long phủ mở rộng ra, Diêu Kế Tông lúc đi cũng như lúc đến, sắc mặt chẳng khác nào có tám, chín người đuổi theo phía sau. Sở Thiên Diêu thấy tình hình như vậy, cho rằng hắn ở bên trong gặp chuyện, phải mở đường máu thoát ra. Nàng vì vậy vội vàng đứng dậy, chuẩn bị sẵn tư thế xuất kiếm. Nhưng từ sau đại môn đuổi theo hắn không phải bọn lưu manh, mà là một nữ tử, một nữ tử mập vô cùng.

Diêu Kế Tông vọt tới trước mặt Sở Thiên Diêu, không kịp nói chuyện, đã tọa hạ, bưng lên vò rượu uống liền một hơi. Gặp khủng long cấp cao, hắn không khỏi có chút choáng váng.

Hắn đang uống rượu, nữ tử béo kia cũng chạy tới. Nàng hướng đến một chiếc ghế mà ngồi xuống, chiếc ghế đáng thương kia lập tức kêu lên mấy tiếng kẽo kẹt. Nàng cũng không để ý, chỉ nhìn thẳng Sở Thiên Diêu nói: “Diêu Kế Tông, vị này là bằng hữu chờ ngươi ở ngoài sao?”

Sở Thiên Diêu lúc này mới phát hiện, Long Phiêu Phiêu cư nhiên theo hắn đi ra, một ngụm rượu nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn khụ nửa ngày mới đáp: “Đúng vậy, PhiêuPhiêu cô nương, cô nương xem, ta không nói dối. Ta quả thật có bằng hữu đang chờ ở ngoài, chúng ta còn có việc cần phải đi ngay, hôm nay dù thế nào cũng không thể xướng cho cô nương nghe được.”

Long Phiêu Phiêu không để ý tới hắn, chỉ lo nhìn Sở Thiên Diêu từ đầu đến chân. Đoạn mỉm cười nói: “Công tử tên gì? Xướng hay như vậy sao?”

Sở Thiên Diêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử mập như vậy, thật sự bàng hoàng vô cùng. Nàng nhất thời ngạc nhiên, nói không lên lời. Diêu Kế Tông thấy Long Phiêu Phiêu thật sự có hứng thú với Sở Thiên Diêu, vội vàng rắp tâm làm việc bất lương.

“Phiêu Phiêu cô nương, vị này là hảo bằng hữu của ta. Mĩ mạo cùng trí tuệ đều không thể xem thường, anh hùng hiệp nghĩa hóa thân—Sở Thiên Diêu Sở công tử.” Hắn trù tính đẩy khủng long cấp cao cho Sở Thiên Diêu, nên khoa trương nàng như thiên thần, phen này nhất định phải làm Long Phiêu Phiêu đổi đối tượng. Sở Thiên Diêu nếu không thích, có thể cự tuyệt nàng mà không cần lo lắng gây thù hằn. Dù gì Sở gia cũng là tướng môn thế gia, đắc tội với Long ngũ gia hẳn là cũng không có gì đáng lo ngại.

Long Phiêu Phiêu đem vị ‘mĩ mạo cùng trí tuệ đều không thể xem thường, anh hùng hiệp nghĩa hóa thân’ Sở công tử nhìn thật kĩ. Quả nhiên thanh tú, anh khí, hiệp nghĩa đều có đủ. Nàng không khỏi càng nhìn càng thấy thích. Nhưng quay đầu nhìn lại Diêu Kế Tông, vị công tử này cũng không kém. Anh tuấn, tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng. Long đại tiểu thư nhìn hai người bọn họ, trong lòng có chút do dự. Hai người đều tốt, cuối cùng nên chọn người nào đây?

Sở Thiên Diêu vừa nghe Diêu Kế Tông giới thiệu về mình như vậy, chợt hiểu được dụng tâm của hắn, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn tính toán thật chu toàn, chỉ tiếc…tính nhầm người. Nàng đem vị Phiêu Phiêu cô nương này tinh tế đánh giá một lần nữa, chỉ âm thầm lắc đầu không thôi. Quả thực vô cùng béo, kích thước lưng áo cũng không nhỏ. Khó trách Diêu Kế Tông e sợ trốn tránh như vậy.

“Công tử, người xướng hay như vậy sao?” Long Phiêu Phiêu hỏi lại lần nữa.

“Không có, nếu nói về ca xướng, Diêu Kế Tông mới thực tốt. Tiếng ca cất lên có thể làm dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày cũng không dứt. Cô nương có thể thỉnh giáo hắn là biết.” Sở Thiên Diêu không chút hàm hồ, đem bóng cao su đá trở về, dù thế nào cũng không nên ôm rắc rối về thân.

“Vậy công tử có thể làm gì? Có sở trường gì không?” Long Phiêu Phiêu lại hỏi.

“Có có có, tứ lang hắn cưỡi ngựa siêu phàm, kiếm thuật tuyệt luân, tướng môn hổ tử, tuổi trẻ tài cao, khó gặp trong thiên hạ.” Diêu Kế Tông giành trả lời, dùng ngôn ngữ khoa trương, thϊếp vàng lên người Sở Thiên Diêu, nhằm đem cầu đá lại cho nàng.

“Ta là kẻ vũ phu, làm sao so được với Diêu công tử lỗi lạc phong lưu. Một người như thế mới phù hợp với cô nương.” Sở Thiên Diêu cũng không dễ chịu thua, nàng nhanh nhẹn phản bác, dùng hết sức sút cầu vào gôn.

Diêu Kế Tông liều chết cũng muốn ngăn cản quả cầu này. “Làm sao vậy được, ta là kẻ bất tài vô dụng. Văn không được võ cũng không được, chỉ là so với sơn tặc thì tốt hơn một chút. Sao có thể so với Sở công tử, tương lai nhất định sẽ làm võ trạng nguyên. Quả thật chọn ý lang quân phải chọn người như hắn.” Diêu Kế Tông nói chẳng khác nào đang rao quảng cáo ngoài đường.

Sở Thiên Diêu lông mày giương lên, đang định nói gì đó. Nhưng Long Phiêu Phiêu đã cướp lời, nàng tủm tỉm cười nói: “Không cần hơn nữa, ta biết hai người đều tốt. Chỉ là ta nhất thời không biết chọn người nào, cho ta thêm chút thời gian, để ta suy nghĩ thật kĩ rồi sẽ có câu trả lời sau.” Nàng vừa nói vừa nhìn hai người bọn họ, ánh mắt chẳng khác nào xem thức ăn chín ngoài chợ.

Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu giật mình, nhất tề quay đầu nhìn nàng, không ai nói lên lời. Xem ngữ khí của Long Phiêu Phiêu này, thật giống bọn họ đều là vật trong tay nàng, chỉ còn chờ nàng tùy ý trở bàn tay. Long Phiêu Phiêu nhìn hai vị anh tuấn tiêu sái trước mặt, mỉm cười…một thân thịt béo loạn chiến. Diêu Kế Tông vì muốn cứu vớt hai mắt của mình, liền lập tức quay đi. Vừa lúc bắt gặp ánh mắt Sở Thiên Diêu, hai người trong lòng đều đồng tâm cười khổ.

“Phiêu Phiêu cô nương, thứ lỗi chúng ta thật sự còn có chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ trước.” Diêu Kế Tông quyết tâm không thể cùng Sở Thiên Diêu tiếp tục đá bóng được nữa, việc cấp bách vẫn là thoát khỏi vị Long đại tiểu thư này.

“Vậy hai người đi trước đi. Khi khác sẽ gặp lại.” Long Phiêu Phiêu còn cần một mình tĩnh tâm suy nghĩ, vì thế không hề có ý giữ bọn họ lại.

“Ngày khác sẽ gặp lại. Tứ lang, chúng ta đi thôi.” Diêu Kế Tông để lại một chút bạc vụn, đoạn túm tay Sở Thiên Diêu kéo đi. Miệng tuy nói nhất định sẽ gặp lại, nhưng trong lòng lại mong vĩnh viễn đừng bao giờ tái kiến.

Hai người đều cố gắng đi thật nhanh, đi qua hai con phố mới bắt đầu giảm tốc độ. Diêu Kế Tông lo lắng quay lại phía sau, hắn không khỏi thở phào nói: “May quá may quá, nàng ta không đi theo.” Hắn vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.

Sở Thiên Diêu trong lòng còn chưa hết sợ hãi, vội hỏi: “Ngươi làm sao lại tìm ra một nữa tử mập như vậy. Người ta cười là chuyện bình thường, nàng lại cười đến thịt béo loạn chiến.”

Diêu Kế Tông kêu oan: “Sao lại là ta tìm đến, chính nàng ta tự chạy đến.” Hắn đem chân tướng sự việc nói hết cho Sở Thiên Diêu, nàng nghe được liền cười lớn: “Chúc mừng chúc mừng, Diêu Kế Tông, xem ra ngươi chẳng những cùng Long ngũ gia giải quyết ân oán, mà còn có thể được hắn chọn làm rể cưng.”

“Tứ lang, làm người phải có lương tâm, ta gặp chuyện như vậy, ngươi còn cười ta.” Diêu Kế Tông nói xong, cũng cười đứng lên: “Ai nói ta nhất định sẽ trở thành rể cưng của Long ngũ gia, đừng quên Long đại tiểu thư đối với ngươi cũng không hề bình thường.”

Lời này không nói thì thôi, nhắc tới lại càng làm cho Sở Thiên Diêu tức giận. “Diêu Kế Tông, ta có ý tốt đi theo giúp ngươi, ngươi chẳng những không cảm ơn, mà lại còn đẩy nữ tử béo cho ta.”

“Tứ lang, chúng ta là hảo huynh đệ, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Có nữ nhân, ta tất nhiên phải nhường cho ngươi trước.” Diêu Kế Tông tươi cười nói.

“Ngươi nhường ta trước?” Sở Thiên Diêu vừa tức giận vừa buồn cười: “Ta không cần ngươi tốt như vậy, vị Long tiểu thư này, ngươi giữ lại mà từ từ hưởng thụ. Chuyện của ngươi ta giúp xong rồi, cáo từ.”

Nàng nói xong liền bỏ hắn lại mà đi, Diêu Kế Tông vội vàng đuổi theo: “Tứ lang, đừng nóng vội trở về, không phải còn rất sớm sao, chúng ta cùng đi dạo được không?”

“Có chỗ nào hay không?” Sở Thiên Diêu không mấy hứng thú hỏi.

“Ta nghe nói Hóa Sinh tự hôm nay là ngày thắp hương cầu phúc, không bằng chúng ta tới đó. Nếu bây giờ trở về, thực sự là buồn muốn chết” Diêu Kế Tông nói, đoạn lại túm tay Sở Thiên Diêu kéo đi.

Sở Thiên Diêu giật tay khỏi tay hắn, nói: “Bỏ tay ra, ta tự mình đi được.”

Hóa Sinh Tự là một ngôi miếu lớn ở trong thành Trường An, lịch sử đã lâu đời, hương khói cường thịnh. Kiến trúc trong miếu làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm, tự uy. Diêu Kế Tông tuy rằng trước nay không tin thần phật, nhưng đi qua một vòng, cũng không khỏi nghiêm nghị kính lạy vài lạy. Bên trong chùa cực kì náo nhiệt, người qua kẻ lại như nước, chiêng trống vang trời, khói thuốc lượn lờ. Chẳng những có bái long đầu hương, tín vật khai sáng, tràng hạt cát tường, cầu phúc đổi vận, hàng loạt hoạt động tôn giáo tràn ngập khắp nơi. Còn có ca múa dân gian, ca xướng, tạp kĩ kịch đèn biểu diễn. Diêu Kế Tông nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng thấy thú vị. Hắn hứng trí chạy qua chạy lại, thấy chỗ nào đông người đều chạy đến xem. Sở Thiên Diêu cũng mới vào kinh không lâu, những trò náo nhiệt như thế này, cũng là lần đầu được thấy, nàng vì vậy cũng vui vẻ đi theo Diêu Kế Tông.

Diêu Kế Tông đối với kịch đèn biểu diễn đặc biệt có hứng thú, hắn đứng xem một lúc cũng chưa muốn đi. Kịch đèn là một thể loại nghệ thuật dân gian đặc sắc, xuất hiện từ thời Hán, nhưng phát triển nhất ở thời Đường. Như Tần Khoang vì chủ, đã biểu diễn thao túng phối hợp vô cùng ăn ý, da ảnh tạo hình tuyệt đẹp, kĩ thuật thành thạo, làm người ta hoa cả mắt. Sở Thiên Diêu cũng như hắn thích xem kịch đèn, vì vậy liền cùng hắn hòa vào trong dòng người đông đúc.

Hai người xem biểu diễn kịch đèn một lúc, Diêu Kế Tông không khỏi khâm phục nói: “Trò này thật hay, dùng toàn đầu ngón tay mà có thể điều khiển rối, chỉ cần hai người đã dựng lên một vở kịch hoàn hảo, lợi hại, quả thực lợi hại.”

“Ngươi sao phải ngạc nhiên như vậy, lẽ nào chưa từng thấy qua sao?” Sở Thiên Diêu cũng cảm thấy trong lời nói của hắn có đôi phần kích động.

Diêu Kế Tông thiếu chút nữa đã thốt ra: “Ta thật sự chưa thấy qua.” Hắn trước nay chỉ xem trên TV, chưa bao giờ nhìn thấy thực sự. Nhưng may mắn, hắn còn chưa kịp nói ra thì đã có một tiểu nam tử chạy đến phía trước hắn nói: “Công tử, ta mời người ăn mứt quả.” Tiểu hài tử vừa nói vừa đem xâu mứt quả đặt vào trong tay hắn.

Diêu Kế Tông giật mình: “Tiểu huynh đệ, tại sao lại mời ta ăn mứt quả?” Sở Thiên Diêu cũng buồn bực nhìn tiểu nam tử thắc mắc.

“Công tử, bởi vì người đã từng giúp đỡ ta. Ngày đó, ta cầm vòng tay đến tiệm cầm đồ để lấy hai lượng bạc mua thuốc ẫu thân, nếu không có số bạc đó, mẫu thân ta sẽ không có tiền mua thuốc.”

Thì ra là tiểu hài tử đó. Diêu Kế Tông nghĩ ra, không khỏi mỉm cười hỏi: “Tiểu huynh đệ, vậy mẫu thân đệ bệnh tình sao rồi?”

“Tốt lắm.” Tiểu hài tử mạnh mẽ gật đầu, đoạn quay lại phía sau gọi: “Mẫu thân.”

Một vị phu nhân mặc bố y đi tới, tuy rằng mộc mạc nhưng cực kì sạch sẽ. Nàng hành lễ nói: “Tiểu Hỉ kể, ngày đó được công tử giúp đỡ mới đủ ngân lượng mua thuốc. Thật sự đa tạ công tử.”

“Không cần khách khí như vậy, ta cũng không giúp được gì, chẳng phải hai người tự đổi lấy ngân lượng sao.” Diêu Kế Tông thấy mẫu tử họ như vậy, trong lòng cũng không được tự nhiên.

“Nhưng vòng tay kia giá trị không được hai lượng bạc, ta lúc đó lại bất tỉnh nhân sự. Đại phu kêu Tiểu Hỉ lấy tiền mua thuốc, nó sốt ruột, liền đem vòng tay đi cầm, cũng không biết thứ này không đáng giá như vậy. Nếu không phải gặp được công tử….” Phu nhân vừa nói vài câu, mắt đã bắt đầu đỏ lên.

“Phu nhân bị bệnh, trong nhà không có ai lo liệu sao? Phụ thân Tiểu Hỉ đâu?” Diêu Kế Tông quan tâm hỏi.

“Phụ thân Tiểu Hỉ làm tiểu nhị trong một quán trà, đầu tháng trước bị chưởng quầy phái đi Dương Châu để mua về lá trà tốt. Đã hơn tháng nay vẫn không thấy trở về, cũng không có tin tức. Ta vì vậy, hôm nay mới đến đây cầu phúc, mong cho chàng sớm bình yên trở về.”

“Nhất định trên đường gặp chuyện chậm trễ. Nói không chừng, khi phu nhân và Tiểu Hỉ trở về, hắn đã ở trong phòng chờ hai người.” Diêu Kế Tông an ủi, vị phu nhân nghe vậy khẽ mỉm cười: “Vậy mong lời công tử nói là đúng.”

Mẫu tử Tiểu Hỉ hết lòng cảm tạ, đoạn từ biệt Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu để vào chính điện bái phật. Diêu Kế Tông vội đem xâu mứt quả trả lại cho Tiểu Hỉ: “Tiểu Hỉ, cái này đệ cầm lấy ăn đi.”

Nhưng Tiểu Hỉ nhất định không chịu: “Công tử, đệ đã ăn một xâu, cái này là cố ý mua cho huynh. Đây là thứ ngon nhất trên đời đó, đệ mời huynh ăn, huynh đừng từ chối.”

Tiểu hài tử hồn nhiên trả lời, lấy đồ mà hắn cho là ngon nhất đáp lại người đã từng giúp hắn. Diêu Kế Tông không thể từ chối tâm ý như vậy, vì thế liền ăn một miếng cho hắn xem: “Quả nhiên là ngon nhất thế gian. Cám ơn đệ, Tiểu Hỉ.” Tiểu Hỉ vui vẻ, mĩ mãn cười, sau đó cùng mẫu thân rời đi.

“Tứ lang, thật sự rất ngon, ngươi cũng nếm thử đi.” Diêu Kế Tông vừa nói, vừa đem xâu mứt quả đưa về phía Sở Thiên Diêu.

Sở Thiên Diêu quay đầu tránh đi: “Tiểu hài tử đó cố ý mua cho ngươi, ngươi một mình ăn được rồi.” Nàng nãy giờ đứng một bên, đại khái cũng hiểu được chân tướng. Nguyên lai là Diêu Kế Tông hối cải để làm người mới, thực sự đã thay đổi hoàn toàn, không một chút giống với người trước kia.

“Huynh đệ, ta nói rồi, có phúc cùng hưởng, có mứt quả cùng ăn.” Diêu Kế Tông không đồng tình, tiếp tục đưa xâu mứt quả về phía Sở Thiên Diêu. Sở Thiên Diêu không có cách nào khác, đành tùy tiện cắn một miếng.

“Diêu Kế Tông, thực sự mà nói, ngươi cải tà qui chính như vậy, đã làm ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.” Sở Thiên Diêu không thể không khen hắn mấy câu.

Nhưng những lời này nói ra, lại làm Diêu Kế Tông khó chịu vô cùng: “Cái gì mà cải tà qui chính, ta vốn là người lương thiện.”

Sở Thiên Diêu không để ý lời hắn nói, ánh mắt nàng đã bị hấp dẫn bởi tạp kĩ biểu diễn bên cạnh. Một hán tử đang trổ tài phun hỏa, người xem xung quanh thấy thế vỗ tay không ngừng. Sở Thiên Diêu cũng vội vàng đến gần để xem cho kĩ. Chỉ có Diêu Kế Tông trong lòng đầy hỏa khí, nhưng đáng tiếc không phun ra được, chỉ đành đứng một bên xem người ta làm.

Hai người họ đến Hóa Sinh Tự đã chứng kiến rất nhiều trò vui, xem ra cũng không uổng công. Diêu Kế Tông vừa đi vừa hướng Sở Thiên Diêu cười nói: “Thế nào, Tứ lang, chúng ta cao hứng đến đây, lúc về cũng cao hứng. Ngươi nói có phải không?”

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên từ cửa miếu vang lên tiếng nhạc cổ, nguyên lai là lễ tạ thần. Cũng không biết bên trên đang diễn tiết mục gì, chỉ thấy một nam một nữ đang cùng nhau hát đối. Diêu Kế Tông nghe không hiểu bọn họ xướng gì, cũng không biết chữ viết cổ. Nhưng xướng tình tứ như vậy, nhất định là tài tử giai nhân. Nghe một lúc, Diêu Kế Tông cũng cảm thấy buồn, vì thế liền kéo tay Sở Thiên Diêu: “Đi thôi, Tứ lang, chúng ta còn phải trở về.”

Bị hắn lôi kéo, Sở Thiên Diêu không khỏi quay lại liếc hắn một cái. Ánh mắt đảo qua trên người hắn, rồi khựng lại phía sau. Ánh mắt mất thần không di chuyển, rốt cục là vì cái gì? Diêu Kế Tông lập tức theo ánh mắt nàng nhìn lại, vừa thấy, hắn cũng từ đầu đến chân không cử động được.

Trên sân khấu đang rộn ràng nhốn nháo, người chen người chật chội. Nhưng ở bên ngoài, một nam một nữ đang sánh vai nhau, từ xa thưởng thức biểu diễn trên đài. Nam tử y phục xanh như thủy, tiêu sái anh hùng. Nữ tử y phục hồng rực rỡ, kiều diễm vô song, không ai khác, chính là Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướиɠ. Nhìn tài tử giai nhân trên sân khấu, Lý Sướиɠ không khỏi quay đầu nói với Bộ Bình Xuyên gì đó, chỉ thấy hắn im lặng ngắm nhìn nàng rất lâu. Cặp mắt kia vốn cao ngạo lạnh lùng, nhưng nhìn nàng lại ôn nhu đến thế. Lý Sướиɠ đón nhận ánh mắt hắn, nàng tươi cười sáng lạn. Bọn họ không nói thêm gì nữa, chỉ hướng lại sân khấu xem tiếp biểu diễn. Tất cả nhu tình đều tràn ngập trong mắt hai người.

Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu từ xa nhìn thấy Bộ Bình Xuyên và Lý Sướиɠ như vậy, không hẹn nhau mà cũng có cảm giác trống rỗng trong lòng.

Trên dài là tình diễn, dưới đài cũng là tình diễn. Trên đài chàng chàng thϊếp thϊếp, dưới đài cũng chàng chàng thϊếp thϊếp, thật khiến người khác ghen tị vô cùng.

Bộ Bình Xuyên và Lý Sướиɠ chỉ đứng đó một lúc, rồi cùng nhau rời khỏi. Diêu Kế Tông cả người bất động, rất lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Hắn mệt mỏi lắc đầu vài cái, sau cùng nhìn thấy Sở Thiên Diêu, vẫn như cũ thần hồn lạc phách nhìn hai người kia rời khỏi. Diêu Kế Tông đột nhiên chấn động, hắn thất thanh nói: “Tứ lang, thì ra ngươi cũng yêu Lý Sướиɠ!”

Sở Thiên Diêu nghe hắn nói, nhất thời hoàn hồn. Nàng hít một hơi sâu, nửa ngày sau cũng không nói được gì. Diêu Kế Tông hiểu lầm, tiếp tục nói: “Tứ lang, chúng ta đúng là huynh đệ tốt. Cùng yêu một nữ nhân, lại cùng bị nàng từ chối. Hai chúng ta thảm giống nhau.” Hắn vừa nói vừa vỗ vai Sở Thiên Diêu: “Đi thôi, cùng đi uống rượu, cùng nhau đồng tiêu vạn cổ sầu.”

Sở Thiên Diêu hung hăng hất tay hắn ra, khó chịu nói: “Ta nói mấy trăm lần rồi, ta tự mình đi được, không cần ngươi kéo.”

“Tứ lang, ta biết ngươi tâm tình không tốt. Chúng ta cùng cảnh ngộ, ngươi không cần trút giận lên người ta.”

[ alobooks.vn ]

Sở Thiên Diêu không để ý đến hắn, chỉ một mình đi về phía trước. Diêu Kế Tông theo sau, hai người tự tiện đi vào một tửu lâu, gọi lên rượu và thức ăn.