Sở Thiên Diêu cưỡi bạch mã, chậm rãi đi trên cầu Trường An, hướng lầu Nhã Hiên mà đi tới. Gió mang theo hương hoa đào tháng ba, nhẹ nhàng thổi bay góc áo của nàng. Là nam tử nhà ai mà tuấn tú khôi ngô, tuổi trẻ phong lưu như vậy. Làm cho vô số nữ nhi trên đường ánh mắt xao xuyến. Mà “hắn” hình như trong ánh mắt lại hàm chứa tâm sự, lẽ nào là vì….
Sở Thiên Diêu dừng lại trước cửa Nhã Hiên, xuống ngựa đi vào. Bạch mã cũng không cần buộc lại, cứ tùy ý để nó nhàn nhã đi loanh quanh gặm cỏ. Ở ngay phía sau cách đó không xa, là Phi Hổ cả người đen như mực. Một bạch mã, một hắc khuyển, chẳng khác nào bằng hữu lâu năm, như hình với bóng, không có lệnh của chủ, tuyệt đối không bao giờ tách rời.
Cùng lúc đó, trong quán rượu Nhã Hiên, Bộ Bình Xuyên cũng vừa mới đến. Sở Thiên Diêu bước vào, ánh mắt không nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn về chỗ ngồi quen thuộc của mình. Nhưng tuyệt nhiên từ khóe mắt đến đuôi mày nàng đều để ý nhất cử nhất động của hắn. Thế nhưng phát hiện… Bộ Bình Xuyên đang nhìn nàng. Trong lòng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, âm thầm vui mừng, như ngàn hoa khoe sắc, tràn ngập đầy nội tâm.
Sở Thiên Diêu vừa ngồi xuống, Bộ Bình Xuyên lại đứng dậy mang theo vò rượu đi tới, ngồi xuống đối diện nàng. Hắn cẩn thận đánh giá một phen, sau cùng cất tiếng nói: “Mã là Đại Uyên loại tốt, cẩu là Tây Tạng khó tìm. Đôi bạch mã hắc cẩu này ta từng thấy ở doanh trại Sở tướng quân đóng ở Ngọc Môn Quan. Công tử chẳng lẽ là Sở gia nam tử?”
Ngọc Môn Quan thời cổ đại Trung Quốc nằm ở phía Bắc lãnh thổ, là vùng trọng yếu, lịch sử vẫn ghi lại đây là vùng giao tranh, đồng thời cũng là tuyến giao thông quan trọng. Thời Đường, Ngọc Môn Quan cùng Đột Quyết, khói lửa không dứt, chiến tranh kịch liệt suốt mấy năm. Sở tướng quân khi đó còn đóng ở Ngọc Môn Quan đã lập nhiều chiến công hiển hách, người người trong ngoài không ai là không biết vị Sở tướng quân này
“Tại hạ Sở Thiên Diêu. Bộ công tử biết gia phụ của ta, như vậy chắc chắn là cũng đến từ Ngọc Môn Quan.” Sở Thiên Diêu tuy biết rằng Bộ Bình Xuyên chỉ chú ý đến bạch mã hắc khuyển, thế nhưng trong lòng vẫn vui mừng không thôi. Chỉ là bốn chữ “Sở gia nam tử” làm nàng nhất thời không biết giải thích thế nào.
Sở Thiên Diêu cùng Bộ Bình Xuyên bỗng nhiên gặp nhau, tất nhiên biết tranh thủ cơ hội. Làm như vô tình hỏi thăm tin tức của hắn. Thế nhưng Sở Thiên Diêu chỉ thuận miệng hỏi vậy, ngược lại lại làm hắn trầm ngâm nửa ngày. Nàng sốt ruột quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn lặng im như pho tượng Thành Đồng, đôi mắt đen tựa hồ như che giấu nhiều bí mật.
Hồ cơ Liên Y biết ý mang rượu và thức ăn lên. Sở Thiên Diêu vốn cũng là khách quen ở đây, không cần phân phó, tự nhiên có người mang rượu đặt lên bàn. Liên Y ánh mắt dừng lại trên người Bộ Bình Xuyên, đôi mắt phong tình so với rượu càng làm say lòng người. Đáng tiếc Bộ Bình Xuyên làm như không thấy, nàng chỉ có thể không đành lòng mà lui đi.
Một lát sau, Bộ Bình Xuyên mới phục hồi tinh thần lại, rót đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Đoạn chuyển đề tài nói: “Sở đại lang, Sở nhị lang ta đều đã gặp qua, bọn họ tướng mạo phi phàm, nội tâm nhạy bén, đều là người có có dũng có mưu, không hổ là tướng môn hổ tử. Vậy huynh đây chắc là Sở tam lang.”
Sở Thiên Diêu thấp giọng nói: “Không phải, ta là hài tử thứ tư của phụ thân.” Nàng vừa nói vừa nghĩ, không biết phụ thân đã từng cùng hắn đề cập đến hai chữ “tứ nương” hay chưa?
Bộ Bình Xuyên ngẩn ra, cẩn thận đánh giá một phen, sau cùng thốt ra: “Thì ra là Sở tứ tiểu thư. Chẳng trách Sở tướng quân từng nói, nữ nhi nhà ngài tính cách mạnh mẽ, vốn quen luyện võ từ nhỏ.”
Sở Thiên Diêu bị hắn nhìn trúng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, nhanh chóng chuyển đề tài: “Bộ thiếu hiệp nguyên lai cùng gia phụ gia huynh có quen biết, lần này đến Trường An đã có nơi nào tạm trú chưa?”
“Tại hạ ở tạm trong một ngôi chùa nhỏ bên ngoài thành.” Bộ Bình Xuyên trả lời một cách đơn giản.
“Mượn cư chùa miếu, thực sự cũng không tiện. Bộ thiếu hiệp nếu cần ở lại thành Trường An, có thể đến nhà ta ở tạm.” Sở Thiên Diêu không cần nghĩ ngợi nói. Nàng tính tình dũng cảm, nghe nói Bộ Bình Xuyên ở trong chùa, vội vàng đưa ra lời mời. Lời vừa thốt ra, nhận thấy ánh mắt Bộ Bình Xuyên thập phần kinh ngạc, nhất thời nhớ ra bây giờ mình đang mang thân phận nữ nhi, lần đầu tiên gặp gỡ đã đưa ra lời mời như vậy đối với nam nhân, e rằng không khỏi có điểm….Nàng lập tức giật mình, nhưng rất nhanh đã định thần được lại, bình thản nói: “Tại hạ thực có tâm ý, hy vọng Bộ thiếu hiệp không trách ta mạo muội.”
Bộ Bình Xuyên kinh ngạc càng thêm kinh ngạc, tự đáy lòng nói: “Sở tiểu thư, quả nhiên hào hiệp anh dũng, nửa điểm khuê các xấu hổ đều không có. Hôm nay, may mắn kết bạn, thực là phúc ba đời.”
Nói vừa xong, hắn lập tức rót đầy một chén rượu, không chần chừ một hơi uống cạn, Sở Thiên Diêu thấy vậy cũng làm theo. Nàng cũng giống hắn, xưa nay đều uống Trúc Diệp Thanh, rượu thản nhiên uống cạn, không hề có cảm giác, nhưng lòng người cư nhiên lại vui sướиɠ đến tột cùng.
Hai người đối diện cùng nhau uống rượu, bất chợt từ dưới sông truyền tới một tiếng cười thâm thúy và tiếng nói chuyện ồn ào. Bộ Bình Xuyên nhất thời giật mình, chén rượu trong tay khẽ chấn động đổ xuống trước ngực hắn, hắn theo bản năng nhìn ra ngoài lan can.
Giữa dòng sông, một chiếc thuyền hoa xinh đẹp không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Toàn thân thuyền màu xanh biếc, điểm thêm một chút sắc hồng tạo lên một vẻ đẹp vô cùng duyên dáng. Phía đuôi thuyền, một đôi nam nữ đang dựa vào lan can thả câu. Tiếng cười vừa rồi là từ chỗ cô gái xinh đẹp truyền đến, nàng mặc y phục thêu hoa, giống như cả người được tô điểm bằng sắc xuân, thanh diễm dịu dàng. Sở Thiên Diêu liếc mắt một cái liền nhận ran ngay, đó chính là Thụy An vương phủ tiểu quận chúa. Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh không ai khác chính là Diêu Kế Tông. Còn có vợ chồng Tĩnh An vương thế tử đang song song ngồi tại phía mũi thuyền đối diện.
Lý Hơi nãy giờ đã câu được bảy tám chú cá, riêng Diêu Kế Tông đến một cái đuôi cá cũng câu không được, hắn tức giận vò đầu bứt tai: “Ngư huynh ơi ngư huynh, làm ơn xuất hiện đi. Đừng để cho ta thua thảm hại như vậy, tốt xấu gì cũng lộ mặt chút đi.”
Sự việc liên quan đến sinh tử, ngư huynh (cá) đương nhiên không dễ gì xuất hiện, vẫn như cũ trốn tránh mồi câu của hắn. Diêu Kế Tông thả câu nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì, cơ hồ chỉ muốn ném cần câu qui ẩn. Câu cá là việc đòi hỏi tính nhẫn nại cao, mà hắn làm sao có tính nhẫn nại, cho nên nghĩ thế cũng không phải là điều bất ngờ. Lý Sướиɠ ở một bên nhìn hắn cười nói: “Diêu Kế Tông, huynh đừng nói một con cá cũng không câu được đấy.”
Hắn làm sao có thể dễ dàng để mĩ nhân xem thường được. Ý định lâm trận bỏ chạy vừa nảy sinh trong đầu lập tức bị đánh gãy: “Chờ chút, ta câu cá lớn uội xem. Đừng nhìn Lý Hơi, hắn chẳng qua chỉ câu được mấy con cá nhỏ, chờ lát nữa xem bọn họ còn đắc ý được không.”
Đã trót mạnh miệng nói ra, Diêu Kế Tông vì thế lập tức lấy tư thế, dùng hết sức thả cần câu. Hắn chỉ có thể nín thở nhìn chằm chằm xuống mặt nước. Rất lâu sau, phao kia rốt cục cũng bắt đầu động đậy. Lý Sướиɠ cũng để ý thấy, mừng rỡ thấp giọng hỏi: “Là cá mắc câu sao?”
Diêu Kế Tông đưa ngón tay giữa lên, ra hiệu đừng vội vàng manh động. Đợi một lát, phao đột nhiên chìm sâu xuống, hắn quyết định thật nhanh dùng lực kéo về. Hắn có thể cảm nhận được cá mắc câu có khối lượng không nhẹ, vì thế hưng phấn quay sang nói với Lý Sướиɠ bên cạnh: “Khẳng định là cá lớn.”
“Thật vậy sao, quá tuyệt vời!” Lý Sướиɠ cao hứng cười, tiếng cười thanh thúy như chim hoàng oanh.
Khi nói chuyện, cần câu đã dần bị kéo lên khỏi mặt nước. Bọt nước tung tóe, từ dưới nước đi lên cư nhiên không phải cá, mà là một con rắn nước dài chừng ba thước, chẳng khác nào cánh tay nam tử. Cần câu nhấc lên, rắn nước theo lực kéo phi thẳng tới phía bọn họ.
“A!!” Hai người đồng thời hét lên một tiếng. Diêu Kế Tông lập tức buông cần câu ra, nhưng đáng tiếc đã muộn. Rắn nước vẫn tiếp tục theo quán tính di chuyển trong không trung, vặn vẹo thân mình, hướng đến trước mặt bọn họ.
“Lý Sướиɠ mau tránh ra.” Diêu Kế Tông trong hiểm nguy vẫn nhớ đến tiểu quận chúa, không kịp suy nghĩ vội đưa tay đẩy Lý Sướиɠ đang thất sắc ra. Hắn có ý tốt, nhưng Lý Sướиɠ lại đang đứng ở mép thuyền, lan can vốn không đủ cao, bị hắn đẩy, trọng tâm không vững, nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã ra ngoài thuyền. Mĩ nhân như hoa như ngọc, chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ trở thành ướt sũng. Lòng người đã loạn lại càng thêm loạn. Lý Hơi cùng Nhược Nhược tuy rằng đã nghe thấy tiếng từ mũi thuyền chạy tới, nhưng giờ phút này làm sao có thể kịp cứu, chỉ có thể chuẩn bị xuống nước cứu người.
Bọn họ tuy không kịp, nhưng lại có người tới kịp. Bộ Bình Xuyên từ trên lầu Nhã Hiên nhanh như cắt phi thân qua hàng rào đã đỡ được thân hình xinh xắn của Lý Sướиɠ, thật nhẹ nhàng xoay người ôm lấy nàng cùng hạ xuống trên thuyền hoa. Cùng lúc đó, tay trái hắn vung lên, trường kiếm sáng lóa, dừng lại trên người rắn nước đang tìm cách chạy thoát thân. Chỉ một giây sau, cục diện đã ổn định trở lại.
Diêu Kế Tông bị xà dọa cho thiếu chút nữa nhảy cầu để tự bảo vệ mình, nay Bộ Bình Xuyên thay hắn trừ bỏ nỗi lo, lại thay hắn cứu mĩ nhân, tất nhiên cảm kích vô cùng, “Là huynh, Bộ Bình Xuyên. Đa tạ đa tạ, vô cùng đa tạ.”
Hóa ra người vừa cứu Lý Sướиɠ là Bộ Bình Xuyên mà Diêu Kế Tông từng kể. Không chần chừ, Lý Hơi cùng Nhược Nhược đều song song quan sát hắn.
Bộ Bình Xuyên sắc mặt lạnh thấu sương, khí thế cao ngạo. Diêu Kế Tông tuy rằng luôn nói chuyện khoa trương, nhưng miêu tả Bộ Bình Xuyên này thật chuẩn xác vô cùng.
Lý Hơi cùng Nhược Nhược đều đang nhìn hắn, trong khi đó hắn lại chăm chú nhìn Lý Sướиɠ. Giờ phút này, không có gì ngoài nàng có thể lọt vào mắt hắn nữa.
Lý Sướиɠ cả người rơi khỏi mép thuyền, không có cách nào tránh né. Trong lòng sợ hãi vô cùng, chỉ còn cách chờ bị gợn nước nuốt chìm trong chớp mắt. Thực lòng không nghĩ, có một đôi tay, từ sau lưng đỡ được nàng. Nàng ngã vào một vòng tay dài ấm áp, cứ như vậy có cảm giác được che chở.Nàng ngạc nhiên quay đầu, không thể không nhìn thấy…là hắn. Giống như lữ khách, giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo, nhanh chóng lạc mất một nửa tâm hồn của nàng. Mà Bộ Bình Xuyên ánh mắt lại không di chuyển, làm cho làm cảm thấy tim nhất thời đập mạnh, gấp gáp tựa hồ muốn nhảy dựng lên…Cái gọi là “vừa gặp đã thương” chính là như thế này đây.
Giờ khắc này, tình yêu không cách nào ngăn nổi. Giống như trên giang hồ đột nhiên xuất hiện Đồ long bảo đao, gặp người là gϊếŧ không cần hỏi. Ai có thể thay đổi được đây?
Lý Sướиɠ bất hạnh bị tình yêu đánh trúng, đối với Bộ Bình Xuyên vừa gặp đã thương. Còn Bộ Bình Xuyên thì sao? Hắn nhìn thế gian ngàn vạn giai nhân, không ai bằng Lý Sướиɠ trong vòng tay hắn. Cặp mắt ngạo nghễ lạnh thấu xương, nhìn thấy nàng tựa như băng tuyết đều tan hết.
Sự tình bất ngờ xảy ra, tình yêu bất ngờ ập đến. Bọn họ hai người đối diện, tâm đầu ý hợp. Hai kẻ bất hạnh bị tình yêu cầm tù, nhưng hai kẻ đó lại cùng hướng về nhau, đó chính là hạnh.
Dữ dội may mắn, tình yêu bất ngờ, giống như cùng xuyên qua hai trái tim bọn họ. Nhưng bất hạnh thay, đồng thời cũng làm bị thương hai trái tim khác. Đơn phương bị thương, chứ không phải song phương cầm tù.
Thuyền hoa Diêu Kế Tông, cùng lầu Nhã Hiên Sở Thiên Diêu, nhìn thấy Bộ Bình Xuyên và Lý Sướиɠ tâm đầu ý hợp, không hẹn mà cùng cảm giác được trái tim phút chốc không còn, trong lòng tất cả đều không có ý nghĩa. Giống như nguyệt thực toàn phần, toàn bầu trời đen đặc, tìm không ra một nguồn sáng làm cho người ta tuyệt vọng.
Bộ Bình Xuyên rời đi thật lâu, Lý Sướиɠ vẫn si ngốc đứng đó. Mi sơn mắt thủy không chớp, ý trung nhân cả đời dường như cũng đã quyết định.
Nàng và Bộ Bình Xuyên chỉ nói một câu.
“Ta tên Lý Sướиɠ.” Nàng vô cùng thẹn thùng nói, khuê danh quí tính của tiểu thư quí tộc, không thể nói cho người khác, vậy mà nàng cư nhiên nói với nam tử mới gặp lần đầu. Quả thật không phải là tình cảm tầm thường.
“Ta tên Bộ Bình Xuyên” Hắn thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trìu mến nói.
Chỉ có vậy mà thôi
Buông cánh tay đang đặt trên eo Lý Sướиɠ ra, Bộ Bình Xuyên ánh mắt liếc nhìn nàng một cái thật sâu, cùng lúc thu hồi bảo kiếm. Hắn bất ngờ xoay mình, phi thân lướt trên mặt nước, không lâu sau biến mất về phía rừng đào. Hắn tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ là không gian nơi đây trong phút chốc vì hắn mà thay đổi, rất nhiều.
Lý Sướиɠ ngẩn người, Diêu Kế Tông cũng ngẩn người. Chỉ khác là, Lý Sướиɠ nhìn vào rừng đào mà ngẩn người, còn Diêu Kế Tông lại chăm chăm nhìn ngó tử xà mà ngẩn người.
Không đầy mười phút trước, hai người bọn họ còn nói nói cười cười cùng nhau thả câu. Hắn còn cho rằng trời đất cố tình tạo lên duyên phận, sắp xếp thành đôi. Mười phút sau, nữ tử trong lòng đã có người thương nhớ, nam tử lại đau lòng nhìn góc nhà. Vận mệnh thực kì lạ, chẳng ai có thể biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gi, điều gì đang chờ đợi ta. Thiên đường và địa ngục, có lẽ cũng chỉ cách nhau gang tấc mà thôi.
Nhược Nhược cùng Lý Hơi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết giải quyết thế nào cho tốt. Lý Sướиɠ thì không có gì phải lo lắng. Nhưng Diêu Kế Tông …Nhược Nhược vội vàng đi đến bên cạnh hắn, thật cẩn thận hỏi hắn: “Huynh đệ, tử xà này có cái gì đáng xem sao?” Nàng thực sự sợ hắn bị kích động mà trở lên hồ đồ.
Diêu Kế Tông không để ý đến nàng, chỉ chăm chú nhìn tử xà từ trên xuống dưới, cuối cùng lên tiếng nói: “Đây là vận mệnh sao? Ta đến đây câu cá, lại câu phải một con rắn. Chính tại con rắn này đã phá hoại tình yêu đang phát triển của ta.”
Nhược Nhược nghe hắn nói vậy, cũng dừng lại xem tử xà. Quả thật là vận mệnh an bài sao? Một con rắn, thay đổi tất cả. Không còn cách nào khác, nàng vỗ vai trấn an hắn: “Có lẽ hai người thực sự không có duyên, chấp nhận đi, huynh đệ.”
“Nếu đã không có duyên, kiếp này tại sao lại gặp nàng?” Diêu Kế Tông vô cùng đau đớn nói.
“Hữu duyên, nhưng vô phận.” Nhược Nhược thay đổi cách nói khác.
“Hữu duyên vô phận, lẽ ra trước kia đừng cho ta gặp gỡ, ông trời chẳng phải đang ép buộc người sao?” Cách nói lại này lại càng làm Diêu Kế Tông đau khổ. Hữu duyên quá ngắn ngủi, so với vô duyên còn thảm hại hơn nhiều.
“Bình tĩnh bình tĩnh,” Nhược Nhược nhìn hắn bộ dạng đau khổ, vội nói: “Nếu đã không muốn tiếp nhận số mệnh, chi bằng ngươi tiếp tục theo đuổi tình yêu, cùng với Bộ Bình Xuyên kia phân chia cao thấp, để xem đến cuối cùng rốt cục là ai giành được mĩ nhân.
Diêu Kế Tông quay sang nhìn Nhược Nhược nói: “Còn cần phải phân chia cao thấp. Ta vốn dĩ tại tình trường hôm nay đã lừng lẫy hi sinh. Ngươi không thấy sao?”
Nhược Nhược vốn là người thông minh, ánh mắt sâu sắc, tâm tư linh thông, làm sao có thể không thấy. Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướиɠ, hai mắt đối diện hai tâm một lời. Diêu Kế Tông không cần tranh đấu, trăm phần trăm nghìn phần nghìn đều sẽ thất bại. Tình yêu xuất phát từ hai phía, so với âm thầm yêu cho dù có cố gắng cũng chỉ là một cây làm chẳng nên non. Thật giống như bột mì, cho dù có nướng bao nhiêu, nhưng nếu không có gia vị cũng không có cảm giác ngon.
Lý Hơi còn chưa hiểu ý này, vẫn tiếp tục an ủi hắn: “Diêu Kế Tông, ngươi nếu thực lòng thích Lý Sướиɠ, nên tiếp tục theo đuổi nàng. Giống như ta lúc trước tuy rằng bị Nhược Nhược cự tuyệt, nhưng cũng không bỏ cuộc, cuối cùng vẫn thành công cưới được mĩ nhân về.”
“Lý Hơi, chuyện của ngươi sao có thể so với ta. Nhược Nhược tuy rằng lúc đầu cự tuyệt ngươi, nhưng trong lòng vẫn thích ngươi, quan tâm ngươi. Ngươi nhìn lại Lý Sướиɠ xem…” Diêu Kế Tông chỉ vào Lý Sướиɠ đang si ngốc ở mép thuyền, tuy chỉ cách nhau nhiều nhất ba năm thước, nhưng ba người bọn họ nói chuyện, nàng hoàn toàn không nghe được gì, hồn phách giống như đã cùng Bộ Bình Xuyên rời đi.
Lầu Nhã Hiên, Sở Thiên Diêu một mình im lặng uống rượu, mà trong lòng cảm thấy nặng tựa thái sơn, hai vai nàng run lên nhè nhẹ. Một bát lại một bát, nhưng đáng tiếc, càng uống lại càng cay đắng, nỗi đau khổ lan tràn khắp thân thể. Sau cùng, nàng để lại chút bạc vụn, đứng dậy rời khỏi mà không biết nên đi về đâu.