Diêu Kế Tông liều mạng bò lại đỉnh núi, cuối cùng còn lại hai thước Sở Thiên Diêu liền kéo hắn lên. Hắn một bước đi không nổi, lên trên mép vực liền phịch cái lằm luôn trên vách đá. Nàng lôi hắn lại.
- Đừng nằm ở chỗ này, không cẩn thận một cái lại té xuống.
Thật sự là lòng nàng còn sợ hãi.
Hắn cũng không động đậy nói.
- Đừng động ta a, để cho ta nằm một lát rồi nói sau, ngay cả năm ngón tay ta đều không động đậy nổi.
Đây là nói thật, ít nhất hắn mất hai giờ liền mới leo đến nơi, một thân thương tích. Mỗi một tấc cơ thể, mỗi một chỗ xương cốt đều là đau nhức, tình trạng kiệt sức, làm sao còn động được.
Long Phiêu Phiêu thấy hắn vô ý một cái trượt chân rơi xuống vách núi, liền không dám tới gần tránh cho nguy hiểm tính mạng, duy trì khoảng cách ít nhất ba trượng. Nàng chỉ dám ở xa xa một bên hô:
- Diêu Kế Tông, nơi đó thật sự nguy hiểm, ngươi nhanh lại đây đi.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, Sở Thiên Diêu không có cách, vốn định dùng sức kéo hắn cách vách núi. Nhưng tay vừa mới dùng sức, hắn liền oa oa kêu to.
- A-- tứ lang, đừng kéo ta, đau, đau quá a.
Lưng có thương tích, tự nhiên hắn chịu không nổi bị người kéo đi.
Nàng bất đắc dĩ, đành phải ngồi bồi hắn ở vách núi. Một phen chết đi sống lại này, tuy rằng bản thân nàng chưa trải qua, nhưng cảm động như vậy lây qua. Từ ngoài vào trong tâm, đều hiện ra trên mặt. Nhìn hắn nằm ở trước mặt, mắt cũng không dám chớp. Sợ khi chớp mắt, hắn lại không thấy, sợ rằng chỉ là hư ảo. Thật lâu sau, thật lâu sau, mới xác định trước mắt hết thảy là cảnh tượng chân thật không phải ảo ảnh. Tâm tình nàng liền buông lỏng ‘oa’ khóc một hơi, nói:
- Diêu Kế Tông, ngươi không có chuyện gì? Thật tốt quá thật tốt quá...
Liên tục nói bảy tám lần thật tốt quá.
- Ta mệnh to phúc lớn, nửa đường có một gốc cây tùng già tiếp được.
Diêu Kế Tông mắt nhắm đáp, rồi mở mắt ra, hắn nhìn nàng cười nói:
- Tứ lang, ngươi cũng thật có nghĩa khí nha!
Nàng nhìn lại hắn, nhẹ giọng nói:
- Diêu Kế Tông, ngươi...... Càng có nghĩa khí.
Chỉ là một câu nói hời hợt, nhưng bọn họ đều hiểu được lời nói thâm ý của đối phương. Nàng xả thân tới cứu hắn, hắn lại không muốn liên lụy đến người cứu mình, hai người cùng chết không bằng một người sống đi, người có bản năng phản ứng như thế hắn là người đầu tiên đi, có thể thấy được hắn có tình có nghĩa không muốn vì bản thân mình mà cuốn người khác chết theo. Từ nay về sau sau này, kể cả Ngọc hoàng đại đế miệng vàng ngọc nói Diêu Kế Tông là người xấu, nàng là người đầu tiên không tin. Nàng có năng lực phán đoán thị phi thiện ác, người vì người khác không màng đến bản thân như thế, thế nào là người xấu? Như thế nào khả năng?
Diêu Kế Tông liền dịch lại chỗ nàng, chống thân mình ngồi dậy, hắn hưng trí bừng bừng nói:
- Tứ lang, chúng ta này coi như là đồng sinh cộng tử. Không bằng lập đàn, kết bái huynh đệ. Như thế nào?
Hắn vừa ra đề nghị này nàng nghe được ngẩn ra, kết bái huynh đệ, này... từ tâm nàng sinh ra kháng cự.
- Không cần, hảo hảo kết bái cái gì huynh đệ, ta không thích cái hư danh này đi.
Cũng là hắn nhất thời tâm huyết dâng trào, cũng không bắt buộc nàng.
- Không kết bái cũng thế, dù sao chính là hình thức. Ở lòng của ta, đã coi ngươi làm thân huynh đệ rồi. Tứ lang, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, ta có thịt ăn ngươi có canh húp.
Hắn nói đến nỗi nước bọt bay đầy trời, Long Phiêu Phiêu cách ngoài ba trượng xa hô lại:
- Diêu Kế Tông, Sở Thiên Diêu, các ngươi nhanh lại đây đi. Vách đá rất nguy hiểm, như thế nào còn ngồi ở kia nói cái không đâu.
Không chịu nổi nàng lên tiếng huyên náo, hai người đứng dậy đi khỏi mép vực. Khóe mắt Diêu Kế Tông nhìn lại, thấy trong bụi cỏ cái đầu rắn bị đánh nát nhừ. Không khỏi cười nói:
- Tứ lang, đây là ngươi báo thù thay ta?
Sở Thiên Diêu vẫn oán hận nói.
- Rắn này, rất tà môn. Đầu đều bị chặt bỏ rồi còn muốn cắn người, như thế làm ác, không đánh nó khó tiêu mối hận trong lòng của ta.
- Tứ lang, không phải rắn này rất tà môn. Mà là rắn là động vật máu lạnh, mặc dù đầu ở một nơi thân ở một chỗ, đầu rắn vẫn đang có độc cùng sức sống, ở 24 giờ-- không, ở 12 giờ sau mới có thể chết hẳn. Ngươi về sau nhớ kỹ, vừa chặt đầu rắn không cần đi lại gần nó, cẩn thận nó cắn ngươi, như vậy có thể bị cắn chết.
- Ngươi làm sao mà biết được? Khó trách ngươi đến ngăn ta đi đến.
Nàng trừng lớn mắt hỏi.
- Buổi tối ta ở trên mạng xem tin tức.
Diêu Kế Tông dễ dàng đáp.
- Buổi tối xem qua cái gì?
Nàng ngẩn người hỏi.
- Nga, là ở buổi tối, khi nghe các lão nhân giảng chuyện quỷ quái, có người nói ra việc lạ như vậy. Lúc ấy nghe được ta sợ vô cùng.
Hắn liền sửa lại lời nói.
- Ta cũng sợ vô cùng.
Long Phiêu Phiêu liền trả lời hắn.
- Diêu Kế Tông, ta thiếu chút nữa bị rắn cắn chết, ngươi cũng thiếu chút nữa ngã xuống vực mà chết. Địa phương quỷ quái này xem ra phong thuỷ không tốt, chúngta không cần ở lại đây, vẫn là nhanh trở về đi.
Đúng là phải đi về, vì thế ba người liền xuống núi, lên đường chở về phủ. Trước đưa Long Phiêu Phiêu trở về nhà, sau đó Diêu Kế Tông hướng tới Sở Thiên Diêu nói:
- Tứ lang, ta không thể trở về nhà với bộ dáng này được, sẽ đem nương ta hù chết. Trước về nhà ngươi đổi bộ quần áo khác thế nào?
Toàn thân hắn rách tả tơi, đông bị rách một miếng tây một cái lỗ, hơn nữa trên tay chân hắn toàn vết thương, sớm đã được người qua đường nhìn ngó. Nàng sảng khoái đáp.
- Nên như thế đi, ngươi theo ta trở về thay quần áo thường, sau đó những vết thương trên thân cũng lên thoa dược đi.
Sở Thiên Diêu đem Diêu Kế Tông mang về Sở phủ, Sở phu nhân vừa nhìn thấy đã giật mình.
- A, Diêu công tử đây là làm sao vậy?
- Sở phu nhân, không có gì to tát cả, cháu chỉ bị té ngã cái thôi.
Bộ dáng Diêu Kế Tông nhếc nhác, nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ như cảnh xuân.
- Chỉ bị té ngã một cái? Thế nào mà lợi hại như vậy nha?
Sở phu nhân đem hắn nhìn từ đầu nhìn đến chân, toàn thân toàn vết thương làm cho nàng càng xem càng giật mình.
- Cháu rơi ở địa phương có vẻ cao.
- Dây là ngã ở chỗ nào?
- Không lưu ý một chút, từ trên vách núi cao rơi xuống.
- Hả?
Sở phu nhân hoài nghi tai mình nghe nhầm liền hỏi lại.
- Ngươi nói cái gì? Ngã từ vách núi cao rơi xuống?"
- Đúng ạ, bất quá không có rơi xuống đáy núi, nửa đường có gốc cây tùng đỡ được. Cháu thấy trên không thấy trời dưới không thấy đất, không nỡ buông tha. Vì thế liền túm nấy dây leo gần đấy, từ từ leo lên đến đây.
Hắn nói nhẹ nhành vậy, Sở Thiên Diêu biết sự việc hung hiểm như nào. Mấy canh giờ nàng chờ hắn bò lên, máu ở tim đều dồn đến cổ họng và mắt. Mặt vách đá kia cũng không phải đường bằng phẳng gì, trượt đi một cái có thể văng thẳng ra khỏi vách đá. Nhìn hắn chuyện trò vui vẻ dường như không có việc gì, tâm không thể không sinh bội phục. Vì thế đi lên hai bước hướng nương nói:
- Nương, Diêu Kế Tông ngã xuống vách núi sâu sau trải qua ngàn vạn khổ bò lên trên, một thân xiêm y bị bụi gai cào rách tung toé. Hắn cứ như vậy trở về sợ làm nương hắn lo lắng, vì thế đến nhà ta đổi bộ quần áo khác mới về nhà.
- Đổi lại quần áo rồi mới trở về a?
Sở phu nhân vừa nghe có chuyện như vậy, lộ vẻ cảm động rất nhiều cực kỳ nhiệt tình.
- Chuẩn bị luôn một thùng nước thơm, Diêu công tử mặt đầy tro bụi cần tắm rửa sạch sẽ. Tắm rửa xong thương thế trên người còn phải bôi thuốc, Thiên Diêu nhanh nhanh đi tìm dược trị thương mau.
Sở gia là nhà tướng môn, bọn họ người người từ nhỏ đã tập võ, không thể thiếu thời điểm bị thương, thuốc trị thương tự nhiên là có.
Sở gia nhân ân cần đãi khách, Diêu Kế Tông được nha hoàn phục vụ một cái bồn nước ấm để tắm. Sở Thiên Diêu vì hắn mà mang một bộ áo màu trắng dự phòng của Tam ca, áo ngoài...Là chiếc áo màu xanh lần trước bị hắn mặc, còn trả trở về kia. Vốn nàng từng nảy sinh ý nghĩ dùng cây kéo cắt hỏng, nhưng chưa có động kéo, chỉ nhét vào đáy hòm. Lần này, vừa vặn phát huy công dụng.
Diêu Kế Tông mặc áo trong vào khi đi ra, nàng đã mở ra cái hòm thuốc đang đợi hắn.
- Lại đây, trên người vết thương đã tẩy rửa, ngươi qua đây bôi thuốc đi.
Diêu Kế Tông cũng biết phải bôi thuốc, nếu không miệng vết thương một khi nhiễm trùng không phải là phiền toái nhỏ. Hắn liền sắn ống quần lên, đem thương thế trên đùi đều bôi thuốc. Liền đến cánh tay, đến bôi...... Liền không bôi được. Hắn ngã xuống vực sâu bị gốc tùng chắn, ngửa mặt ngã trên cây tùng lâu năm. Là lưng chịu va chạm, đập vào cành cây cứng làm đau. Tuy rằng nhìn không tới, hắn cũng biết phía sau lưng nhất định là bầm tím rồi.
- Tứ lang, có thể hay không giúp ta bôi thuốc lưu thông máu bầm ứ sau lưng?
Diêu Kế Tông vừa nói liền không chút khách khí đem áo lột ra, toàn bộ phía sau lưng hiện ra trước mắt Sở Thiên Diêu.
Nàng bỗng nhiên thấy một người nam nhân lỏa thể, đầu tiên là chấn động, liền cả kinh. Phía sau lưng hắn, da thịt tràn đầy vết thương lớn nhỏ. Toàn vết thương lớn, tất cả đều tím bầm, có chỗ còn có máu chảy ra.
- Thế nào mà thành như vậy?
Cố không e lệ, nàng lắp bắp kinh hãi hỏi.
- Đây là tùng lão gia gia lưu lại ký hiệu khi ngăn ta lại, điểm ấy thương thế là vận khí đã tốt rồi. Ít nhất cả người ta vẫn là còn nguyên lành, không mất cánh tay không gãy cái chân.
Diêu Kế Tông thực không mong muốn hơn.
Sở Thiên Diêu nghĩ lại cũng đúng, quả thật còn tính mạng thật tốt, vì thế không hề nói thêm gì. Do dự một chút, nàng cầm lấy một lọ dược liền đổ một chút ở lòng bàn tay, đỏ mặt ấn lên da thịt ấm áp hắn, chậm rãi bôi ở phía sau lưng hắn. Đây là, nàng lần đầu bôi thuốc cho nam tử ngoài cha và huynh. Trong tay cầm bình sứ, trên mặt một rặng mây đỏ. Diêu Kế Tông đưa lưng về phía nàng tựa vào bàn, nhìn không thấy mặt của nàng, chỉ là miệng hớp một một ngụm khí lạnh nói với nàng:
- Tứ lang, tứ lang ngươi nhẹ tay tí, liền nhẹ tay tí.
Nàng liền nhẹ nhàng hết khả năng có thể giúp hắn, khi bôi dược lưu thông máu bầm xong một cảm giác thanh lương mát mẻ nhập vào da thịt, hắn liền cảm thấy phía sau lưng thoải mái hơn. Bôi thuốc xong, hắn mặc vào xiêm y hướng tới nàng cười nói:
- Tứ lang, ngươi bôi thuốc thật là có phương pháp, bôi hết lưng của ta cũng không cảm thấy đau đớn.
Nàng cúi đầu không đáp lại lời hắn, chỉ là đỏ mặt thu thập cái hòm thuốc. Diêu Kế Tông trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, thấy được khí sắc nàng như thế? Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hé lộ ra hồng. Nhịn không được cười nói:
- Tứ lang, ngươi thật giống Cổ Bảo Ngọc nha. Mặt như trăng rằm, sắc như hoa xuân nở.
Nàng nghe được mơ hồ hỏi:
- Cổ Bảo Ngọc là ai?
- Cố Bảo Ngọc là cái mỹ nam tử, lộng lẫy kéo toàn bộ tỷ tỷ muội muội đều vì hắn mà khuynh đảo. Tứ lang, ta là nữ nhân, ngươi cũng làm cho ta khuynh đảo nha.
Diêu Kế Tông cười hì hì nói.
Sắc mặt nàng càng tuơi đẹp, đem cái hòm thuốc lung tung thu lại.
- Về nhà của ngươi đi thôi, đừng ở chỗ này nói lời nhảm nhí nữa.
- Cũng đến thời gian cơm trưa, Diêu Công Tử không vội về nhà, ở lại ăn cơm đi.
Không biết Sở phu nhân đã đứng ở cửa bao lâu, mỉm cười nhìn hai người bọn họ nói.
- Tốt a, tốt a, tốt a.
Diêu Kế Tông cũng thật không khách khí, liền đáp ứng.
- Vừa lúc đã đói bụng, như vậy liền làm phiền phu nhân.
***
Bữa trưa qua đi, Diêu Kế Tông liền cáo từ. Hắn không có về nhà, mà là đi Tĩnh An Vương phủ. Vài ngày không nhìn cặp vợ chồng son này, hôm nay thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ, nhất định phải tìm Nguyễn Nhược Nhược nói hắn trải qua phong ba nguy hiểm đáng nhớ.
Nguyễn Nhược Nhược cùng Lý Hơi đều ở nhà, theo thường lệ tiếp đón hắn ngồi trước cái bàn trong thạch đình, uống trà ăn điểm tâm. Nghe được hắn một phen tinh tế nói, đều nghĩ mà sợ không thôi. Hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược nói.
- Ngươi thật sự là bảo toàn được mệnh a! Ngã từ trên cao như vậy mà không chết, tiểu tử, ngươi vận khí thật tốt.
- Kỳ thật ta biết ta chết không được.
Nguy hiểm đã qua, Diêu Kế Tông được đà nói mạnh miệng.
- Đương nhiên, ta cũng biết. Có câu là người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm mà.
Nguyễn Nhược Nhược lời này vừa nói ra, Lý Hơi nhịn không được cười rộ lên.
- Chuyện này đâu phải như vậy. Mà là theo kinh nghiệm ta đọc tiểu thuyết võ hiệp, giang hồ hiểm ác đáng sợ như thế, đều là ngã vực an toàn. Ngươi xem Đoàn Dự ở Vô Lượng sơn ngã xuống không chết đi, còn đánh bậy đánh bạ tìm được động phủ thần tiên tỷ tỷ, Trương Vô Kỵ từ Côn Luân sơn ngã xuống cũng không chết, ngược lại chiếm được ‘Cửu Dương Chân Kinh’ luyện thành thần công cái thế...Loại ví dụ này nhiều lắm, cho nên ta ngã xuống tự nhiên cũng không chết. Chỉ tiếc, ta như thế nào một không tìm được cái gì là thần tiên động phủ, hai không phát hiện cái gì bí kíp tuyệt thế võ công đâu? Thật sự là trắng trợn quăng ngã mà!
Diêu Kế Tông cố ý làm ra vẻ tràn đầy hối tiếc nói.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cười ha ha, cầm trà bánh cùng hạt dưa đưa cho hắn.
- Liền sáng mai ngươi lại đi ngã một lần là được, không khéo lúc này ngươi liền trực tiếp bị ném tới thần tiên động phủ đi.
- Sở Thiên Diêu thật sự là một người có thể kết giao bằng hữu, trong lúc nguy cấp, có thể không màng sinh tử cứu giúp.
Lý Hơi vốn đối với Sở Thiên Diêu ấn tượng đã tốt, giờ liền càng tốt hơn.
- Diêu Kế Tông ngươi càng không phải nói. Thời khắc mấu chốt, mỗi người đều có bản năng muốn sống. Giống như những người khi rơi xuống nước thường thường ôm chặt lấy người cứu mình mà không chịu buông, kết quả cả hai cùng chết đuối. So với ngươi, ngươi thật đúng là...
Nguyễn Nhược Nhược cũng không biết phải làm như thế nào khen hắn mới tốt.
- Nghĩa phẩm nhân tâm, hậu đức tái vật.
Lý Hơi thay nàng nói tiếp.
Diêu Kế Tông cười đến đến rớt cả răng nói:
- Không lên nói ta cao thượng như vậy, bất quá lúc đấy ta cảm thấy không làm vậy cả hai tánh mạng điều bị mất. Tứ lang như thế nào kéo được ta, còn không phải cùng nhau chịu chết. Nếu là Long Phiêu bay tới bắt ta, ta lập tức túm trụ nàng không buông. Với hình thể của nàng, tuyệt đối không bị ta kéo xuống.
- Vậy Long Phiêu Phiêu rốt cuộc béo như thế nào?
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi hỏi hắn.
- Ít nhất một trăm kg.
Diêu Kế Tông là tính có lẽ vẫn còn thiếu đi.
Nàng liền tưởng tượng một chút, một nữ nhân nặng trăm kg là bộ dáng gì, vừa tưởng tượng tới, nàng hớp một ngụm khí lạnh.
- Bộ dáng là thùng phi đi. Vị Long tiểu thư này, sau khi chợt nghe ngươi hát một câu liền yêu thượng ngươi? Còn tìm tới tận cửa để ước hội với ngươi?
- Cũng không phải như vậy, thật sự là họa theo trong miệng mà ra mà!
Diêu Kế Tông thán dài cả giận nói.
- Người ta yêu là hoa có chủ, còn người yêu ta vô cùng thê thảm, mệnh khổ!
- Diêu Kế Tông, đừng nản chí, sẽ có người so với Lý Sướиɠ rất tốt ở phía sau chờ ngươi.
Lý Hơi an ủi hắn.
Nguyễn Nhược cũng cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, đừng nản chí ủ rũ. Hiện tại khổ một chút sợ cái gì, phải tin tưởng chính mình, sớm hay muộn sẽ có một ngày khổ tận cam lai. Ánh mắt nhìn về lâu về dài, nhìn về phía trước xem.
Nói đến đấy, trong lòng Diêu Kế Tông liền động. Vừa đúng lúc Hạnh Nhi lại đây nói:
- Tiểu vương gia, Lễ bộ Thị Lang Trần đại nhân cầu kiến.
Vì thế Lý Hơi liền đi tiếp khách, thừa dịp hắn đi rồi, Diêu Kế Tông hỏi nàng kết quả xử lý chuyện thất hoàng tử Lý Mân đến đâu.
- Còn có thể như thế nào, bắt được một số lớn tội nhân. Nếu không phải Lý Mân chính mình xử lý sáng suốt, không biết có bao nhiêu người rơi đầu. Ngày ấy đương chức đầu lĩnh ngự tiền thị vệ Tả Nghị, bị điều đi nuôi ngựa. Dù là như thế, hắn còn mang ơn, dù sao cũng bảo vệ được cái đầu mình.
- Chuyện hắc y thích khách kia, cứ như vậy một thời gian liền cho qua?
- Đương nhiên vẫn muốn truy ra, chính là hắc y thích khách này đến vô ảnh đi vô tung, nhất thời làm sao tra ra được. Ta phỏng chừng cấp trên tiếp tục bức nhanh một chút mà nói, cấp dưới liền tìm kẻ chết thay làm công tác báo cáo kết quả. Nếu không làm sao bây giờ? Bọn họ tự nhiên ai cũng nói thần vô năng, thần bắt không được thích khách, thần nguyện lấy chết tạ tội.
- Nếu là như vậy, chân chính thích khách thật ra có thể thoát thân.
Diêu Kế Tông từ nhả ra khí nói.
- Ngươi như thế nào lại quan tâm tới an nguy của thích khách nha? Ngươi đừng nói là nhận ra hắn nha.
Bất quá Nguyễn Nhược Nhược chỉ nói đùa một câu, hắn nghĩ nghĩ, hạ giọng nói với nàng:
- Ngươi nói đúng rồi, ta nhận ra hắn, hắn chính là Bộ... Bình...Xuyên.
Ba chữ cuối cùng hắn nói như thì thầm.
Nguyễn Nhược Nhược nghe được cả người nhảy dựng lên.
- Cái gì, sao?!
***
Diêu Kế Tông ở Tĩnh An vương phủ cùng Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược nói chuyện với nhau, đồng thời Sở phu nhân cũng cầm lấy tay nữ nhi hỏi nguyên nhân hậu quả hắn rơi xuống vách núi như nào. Sở Thiên Diêu một hơi tinh tế nói ra, nghe được đến chỗ quan trọng, Sở phu nhân chậc chậc liền khen:
- Khá lắm Diêu Kế Tông, ta đã nói tiểu tử này nhân phẩm nhất định rất tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm hắn.
Sở phu nhân lần trước khi nói lời này, Sở Thiên Diêu vội vàng liền bác bỏ đi. Giờ này khắc này, lại cùng nhận định.
- Nương, ánh mắt người nhìn người thật tinh tường, vậy mà rất chuẩn.
Nàng nói tâm phục.
- Thiên Diêu, Diêu Kế Tông là nam tử tốt, ngươi cũng không nhỏ...
Sở phu nhân như cũ nhắc lại.
Sở Thiên Diêu lần trước khi nghe mẫu thân nói như vậy, hé ra mặt trắng. Lúc này, bỗng nhiên lại đỏ bừng. Liền giẫm chân uốn éo thân mình, sẳng giọng:
- Nương, nương nói bừa cái gì nha! Ta cùng hắn chỉ là...Bằng hữu bình thường, người đừng động tới động lui liền mang việc này nói ra.
Sở phu nhân hé miệng cười nói:
- Bằng hữu bình thường, vậy ngươi thoa thuốc cho hắn cẩn thận như vậy? Năm ấy Tam ca ngươi bị xoay thương thắt lưng, ngươi thay hắn thoa dược cũng sẽ không có như thế.
- Con...... Con là coi Diêu Kế Tông làm huynh đệ đối đãi, chúng con thiếu chút nữa vào đào viên kết nghĩa. Nói sao thì hắn cũng là vì cứu con mới ngã vách núi, con thay hắn thoa dược cũng phải nha.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng biện bạch nói.
- Cái gì làm huynh đệ nha! Hai nam nhân mới làm huynh đệ. Một nam một nữ, hẳn là.....
Sở phu nhân cố ý không nói hết.
- Nương, người như thế nào dây dưa này nha! Con không thèm nghe người nói nữa.
Nàng dùng hết biện pháp, nói không được nữa xoay người liền chạy. Sở phu nhân mỉm cười nhìn bóng dáng nàng chạy đi, lẩm bẩm:
- Giả tiểu tử này, cũng biết đỏ mặt, xem ra có điểm thông suốt rồi.