Lý Thống bất ngờ trước thái độ gay gắt của Huyền Dương, cậu nhìn gương mặt có chút đỏ ửng của công chúa. Có chuyện gì mà ngoài suy nghĩ của cậu mà không tưởng đến, Lý Thống cảm giác trong người mình khác lạ hơn ban nãy.
"Có một bí mật mà chưa nói với cậu, hy vọng sau khi nghe tôi nói ra, cậu có suy nghĩ khác hơn bây giờ, cân nhắc lại người của An gia. Tuy ta có huyết thống quan hệ ruột thịt với An gia nhưng chuyện làm trái ngược với trời đất, trái với lương tâm, ta không thể trơ mắt nhìn. An lão gia cùng với phụ mẫu ta tức hoàng hậu đang muốn thôn tính đất nước, lật đổ vua cha và muốn gϊếŧ chết cha cậu đó."
Huyền Dương xúc động đến mức nói xong liền ho một tràng, cả người run lên bần bật, phải dựa vào bàn để thở. Cả người nóng dần lên, mắt cũng mờ đi.
"Hình như.. trong rượu có vấn đề.."
Huyền Dương công chúa đến giờ mới nhận ra vấn đề, gượng nhìn sang Lý Thống, gương mặt vừa nghe tới chuyện kia, vẫn còn nhất thời bất ngờ không nói được tiếng nào, mặt cậu cũng đỏ, cả đôi mắt giờ mới nhìn kĩ, nó cũng đỏ lên rồi.
"Không xong rồi.. Bảo Cung.. Đinh Bảo Cung.."
Huyền Dương loạng choạng gọi tên Đinh Bảo Cung, nàng nhận ra có khi đã có người biết trước vấn đề rồi. Còn Lý Thống giờ mới hoàng hồn, vội vàng đỡ công chúa, bước vài bước hai chân đã ríu lại với nhau.
"Thật lạ, cả người tôi nãy giờ cứ nóng ran, càng lúc càng nóng, khó thở nữa.."
Bên ngoài cửa bất ngờ mở tung, Tiểu Hướng cả người lếch thếch máu me đã đóng khô trên trang phục, chạy lại cùng với Đinh Bảo Cung.
"Công chúa!"
Cả hai đồng thời kêu lên, chạy tới đỡ lấy công chúa, người công chúa mềm nhũn, Đinh Bảo Cung không nghĩ ngợi gì, bế thốc công chúa lên, tức giận nhìn sang Lý Thống.
"Ngươi đã làm gì khiến nàng ấy bị như vậy? Ngươi có biết nàng ấy đang bệnh nặng không?"
Lý Thống cũng không khá hơn là bao, cậu cũng mất tỉnh táo không còn nghe được gì nữa, cả người rất nóng, người rất khó chịu.
"Tôi không biết.. tôi muốn.. gì đó.."
Trong người khó chịu vô cùng, ngay bây giờ cậu chỉ muốn, chỉ muốn được chạm da thịt.. khó chịu quá..
"Không ổn rồi, trong phòng này có vấn đề. Là ai đã sắp xếp cuộc hẹn này?"
Tiểu Hướng lo lắng cho công chúa nhưng cũng để ý tới tình trạng của Lý Thống. Đinh Bảo Cung nhanh nhẹn bế công chúa đi ra ngoài.
"Trong này đã có người nhúng tay vào rồi, ngươi cùng công chúa ra ngoài này. Đứng trong đó nguy hiểm. Mau ra ngoài này."
Tiểu Hướng lưỡng lự, cô muốn giúp Lý Thống nhưng nhìn dáng vẻ mất tỉnh táo, vật vã của Lý Thống, cô cũng hiểu phần nào chuyện hai người trúng phải thứ gì. Lý Thống choáng váng sắp không gượng được nữa, cố gắng còn sót lại chút lý trí, cậu bám chặt tay vào khăn trải bàn, khàn đặc giọng nói với Tiểu Hướng.
"Mau ra khỏi đây, mau đi đi, ta sẽ tự xử lý được."
Lúc này Đinh Bảo Cung đứng bên ngoài đã rất nóng ruột, hắn gắt lên với Tiểu Hướng.
"Còn chờ cái gì nữa, cô cũng còn đang bị thương đấy, cô trốn ở đâu giờ mới xuất hiện vậy?"
Huyền Dương trong lòng Bảo Cung cũng sắp không nhịn được nữa, gương mặt tái nhợt tay nàng gắt gao túm chặt lấy áo của hắn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Thiếu gia.. tôi sẽ.."
"Lý Thống.. Lý Thống.."
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn khi mà An Văn Quế xuất hiện ở đây, hắn vất vả lắm mới trốn được ra ngoài. An Văn Quế ban nãy chính là bóng đen vụt qua lúc Lý Thống nhìn thấy. Nhưng ban nãy bị cắt đuôi, khó khăn lắm mới tìm thấy. Hắn đẩy Đinh Bảo Cung với Tiểu Hướng sang bên, hốt hoảng chạy lại chỗ Lý Thống, ấy thế nước mắt đã chảy đầy trên mặt.
Lý Thống mơ màng nhìn thấy người mình yêu xuất hiện, trong lòng vui mừng khôn xiết. An Văn Quế nhìn cảnh tượng hiện tại, mù mờ không biết gì.
"Tại sao lại xảy ra chuyện gì vậy, anh bị sao thế này.."
"Quế ơi.. Văn Quế ơi.. anh khó chịu quá.."
Tiểu Hướng nhìn thấy An Văn Quế cũng mừng, để hắn lại chăm sóc cho Lý Thống.
"Hai người họ hình như đã bị tẩm thuốc, thiếu gia đến đúng lúc quá, xin gửi Lý thiếu gia để cậu chăm sóc, cậu nên đưa Lý thiếu gia thoát ra khỏi phòng này đi. Chúng tôi lo cho công chúa trước."
An Văn Quế ôm lấy Lý Thống trong lòng, thúc giục mọi người.
"Được mau đi đi, ta chăm sóc cho anh ấy được."
Khi mà mọi người đã đi khuất rồi, An Văn Quế ôm lấy Lý Thống dìu cậu đứng dậy.
"Lý Thống, anh bị sao vậy?"
An Văn Quế lo lắng, luống cuống dìu Lý Thống nằm lên giường gần đó. Cả người Lý Thống giờ nửa tỉnh nửa mê, trong người nóng rực, ham muốn khó chịu. Ánh mắt phủ một màn nước long lanh, mặt đỏ ửng lên nhìn An Văn Quế.
Lý Thống không nhịn được nữa rồi, trước mắt cậu chẳng phải là An Văn Quế sao, thật tốt cuối cùng em ấy cũng đã ở cạnh cậu rồi.
Lý Thống đột nhiên kéo An Văn Quế vào nụ hôn sâu, nằm gọn trong lòng cậu, dù có cố gắng vùng vẫy thế nào thì càng khiến cậu ôm chặt hơn, không muốn tách rời giây phút nào, cậu đang thật sự thèm khát cơ thể kia.