Chương 92

Ngày tổ chức lễ hội đã đến, hôm nay ai trông cũng rộn ràng vui tươi. Duy chỉ mỗi Lý Thống buồn rười rượi, đêm qua cậu cứ thấy bồn chồn không ngủ được, cả đêm thao thức nhớ tới An Văn Quế.

Lý Thuần thấy dáng vẻ lừ đừ của Lý Thống, quan tâm hỏi.

"Lý thiếu gia, đêm qua cậu không ngủ được sao?"

"Ừm.. cả đêm không ngủ được, không biết tại sao!"

"Chắc là lúc tối uống trà xanh tươi chứ gì, trà đấy không ai uống tối cả đâu."

Lý Thống gãi đầu, chỉ biết cười không nói thêm gì. Ánh mắt vẫn bất giác nhìn sang chỗ trống bên cạnh, chỗ đó là của An Văn Quế, bên cạnh cậu vẫn luôn là An Văn Quế, nhưng hôm nay lại trống vắng thiếu mất dáng vẻ, giọng nói của người mình yêu, Lý Thống buồn trong rõ, cậu nhớ hắn quá.

Lý Thống cùng các nam sinh khác tập trung ở sân từ sớm, thầy giáo nghiêm nghị đứng trên một bục gỗ cao, để có thể dễ nhìn mọi người hơn. Mọi người đều im lặng, không gian yên ắng trong hoàng thành lại càng cảm thấy nơi này mang dáng vẻ bí ẩn, có phần ảm đạm đến đáng sợ.

Lý Thống mất tập trung đứng trong hàng, ánh mắt ngước lên trời xanh, hôm nay trời tuy có lạnh nhưng cuối cùng cũng thấy chút nắng rồi, trời xanh thêm chút nắng le lói, Lý Thống lại nhớ đến An Văn Quế, nếu được nắm tay người ấy đứng tại đây ngắm cảnh thì thật thích.

"Bữa tiệc năm nay trường chúng ta cũng sẽ góp phần biểu diễn. Và đây là thông báo gấp nên thầy cũng sẽ thông cảm với các trò, lần này chúng ta biểu diễn màn đánh võ như đã được học.."

Lý Thống vẫn không để ý bên trên thầy đang lựa người tham gia, tâm hồn vẫn còn trôi dạt theo suy nghĩ, cho đến khi được gọi tên.

"Lý Thống của Lý gia, là người cuối cùng được chọn trong nhóm biểu diễn."

Lý Thống giật mình, có phần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tròn mắt nhìn sang bên Lý Thuần bên cạnh. Lý Thuần khẽ giơ tay che miệng nghiêng người sang nói nhỏ.

"Cậu ở trong đội biểu diễn múa võ đêm nay."

Lý Thống nhất quyết không muốn tham gia, cố gắng giơ tay muốn khiếu nại nhưng thầy giáo đã tuyên bố.

"Không ai được rút tên, đây là công việc bắt buộc phải tham gia, liên quan đến danh tiếng của trường và cũng như là lời cảm ơn đến nhà vua đã chiếu cố trường ta. Được rồi, giải tán những nho sinh không biểu diễn, những ai nêu tên thì ở lại."

Lý Thống giận dỗi đứng một chỗ, nhìn mọi người tan tác rời đi, cậu thật sự không có tâm trạng để tham gia. Lý Thống thở dài, trong lòng vẫn đang nhớ tới một người.

"Văn Quế, giờ này em đang làm gì vậy? Nhà có chuyện gì mà không thể nói với anh một câu.."

Cả ngày chạy Đông, chạy Tây chuẩn bị, cuối cùng thì buổi tiệc cũng được diễn ra, Lý Thống ở chung với đội biểu diễn, đêm nay trang phục là đồng phục hàng ngày vẫn hay mặc chỉ qua điểm thêm vài phụ kiện bắt mắt biểu diễn, dáng người Lý Thống mặc lên, nó lại mang nét đẹp sức hút riêng, cái sự cao ráo, cân đối của Lý Thống khiến bộ đồ trở nên quấn hút hơn.

"Lý thiếu gia nhìn xem mặc bộ này thật sự rất hợp nha."

Một người bạn không nhịn được mà huých tay cậu, khen ngợi một phen. Lý Thống nhìn lại bản thân trong gương, trong lòng không ngừng nhớ đến Văn Quế, tay mân mê lớp vải.

"Giá mà em cũng đang ở đây để thấy anh đẹp trai, hấp dẫn như nào. Liệu em có khen anh không?"

Cậu cùng mọi người tập trung sau sân, chuẩn bị lên biểu diễn, Lý Thống vô tình thấy ở đằng xa xa tường bao đằng sau khu chuẩn bị, có gì đó hình như vừa vụt qua. Lý Thống mất tập trung nhìn về hướng đó một lúc, cố gắng nhìn kĩ xem vừa rồi là cái gì phóng qua nhanh như vậy.

"Tất cả chuẩn bị theo hàng, đi lên diễn."

Tiếng hô của thầy giáo đã kéo cậu trở về, nhưng Lý Thống vẫn cứ có cảm giác có gì đó không đúng, không yên tâm nhưng thời gian biểu diễn tới rồi, cậu cũng không thể mất tập trung được.

Lý Thống xếp đội hình cùng mọi người, cậu lại đứng giữa vị trí trung tâm, đã lâu rồi không có đứng trước nhiều người như vậy, Lý Thống cảm thật sự thấy căng thẳng, tay cậu khe khẽ run, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy cha mình đang ngồi hàng đầu ngắm nhìn cậu, bên cạnh là nhà vua tôn kính cũng đang nhìn cậu cũng với ánh mắt khen ngợi tương tự.

Lý Thống bỗng chốc nhớ lại hồi cậu đi thi ngày hội thời trang của trường, kỉ niệm cũ xuất hiện chớp nhoáng bóng dáng gia đình cậu cũng ngồi bên dưới hết sức vui mừng, vỗ tay tự hào vì cậu.

Lý Thống mấp máy miệng, một tiếng cha, Lý lão gia đáp lại bằng một cái gật đầu. Lý Thống biểu diễn rất trơn tru, hoàn hảo. Sau khi màn biểu diễn vừa kết thúc, bên dưới vô vàn tiếng vỗ tay, Lý Thống cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Cậu vừa bước xuống sân khấu, đã có một nữ nô tì đi tới hành lễ với cậu rồi gửi lời mời nghe nói là của công chúa.

"Kính chào Lý thiếu gia, nô tì là người hầu bên cạnh công chúa, công chúa có lời mời nhân tiện ngày trung thu, công chúa không tiện ra ngoài trò chuyện cùng thiếu gia, nhưng thật sự rất muốn nói vài câu chuyện nên đã sai nô tì đến để mời thiếu gia qua phòng công chúa dùng cơm riêng với người."

Lý Thống cũng hết sức ngạc nhiên, trước giờ người đi cạnh công chúa là Tiểu Hướng, người này tự nhận là nô tì của công chúa, cậu nhớ tới lần gặp lần trước với Tiểu Hướng, công chúa đang bệnh nằm tại phòng, mà hôm đó Tiểu Hướng ra ngoài sao vẫn chưa về ư, Lý Thống thắc mắc. Nhưng cha cậu thì đã ở đây rồi mà.

"Xin cảm ơn lời mời của công chúa, nhưng cho ta hỏi vậy Tiểu Hướng đâu rồi, ta hay thấy cô ấy đi chung với công chúa. Tình hình bệnh công chúa đã đỡ hơn rồi sao?"

Người nô tỳ kia, cúi đầu lễ phép thưa.

"Dạ Tiểu Hướng lần này cũng đang bị bệnh, nàng ấy xin nghỉ tại phòng, hiện giờ người thay cô ấy chăm sóc hầu cận công chúa là nô tỳ ạ. Thiếu gia mau đi thôi kẻo công chúa chờ lâu."

Lý Thống vẫn còn chút lưỡng lự, còn buổi tiệc thì sao, còn chưa nói với cha câu nào nữa, còn chưa hỏi thăm sức khỏe ra sao. Nhưng cô hầu kia lại rất sốt sáng, muốn đưa cậu đi ngay, Lý Thống lại chẳng thể từ chối, cứ thế đi theo người hầu kia tới một căn phòng.

Lý Thống không biết đằng sau mình bóng đen kia quan sát mình.