Chương 77

Trần Hạ rụt tay về, thoáng qua vẻ mặt tủi thân.

"Kẻ đó hiện đang được người bên An phủ canh giữ, lần đó tôi có gặp người của An thiếu gia, họ nói vẫn đang tra khảo hắn nghe vẻ cũng đã nghe được vài thứ."

Nghe tới người của phủ An cũng tới phụ giúp. Trong lòng Lý Thống kí©h thí©ɧ thập phần, nghĩ ngay tới dáng vẻ An Văn Quế lúc bên mình, cậu thầm nhủ lát nữa sẽ chạy qua ôm hôn An Văn Quế.

Thoáng thấy nét cười trên gương mặt thiếu gia, lòng Trần Hạ tùng xuống, hắn không thích vẻ mặt thích thú của thiếu gia khi nhắc đến tên họ An kia.

"Thiếu gia, thật sự cậu với An Văn Quế tình cảm bạn bè rất tốt đẹp sao?"

Lý Thống nhìn thấy sự dò xét, hoài nghi trong mắt Trần Hạ, việc này đang động chạm đến người yêu của cậu, dù chưa thể công khai nhưng tuyệt đối cậu sẽ không để ai hiểu nhầm người yêu của cậu.

"Trần Hạ, ta biết trước kia giữa ta với An Văn Quế có nhiều xích mích không hay với nhau, nhưng từ khi học chung một trường, ở chung một chỗ ta và cả Văn Quế đã thay đổi rất nhiều, bọn ta đã xóa hết hiểu nhầm với nhau. Ta cũng mong ngươi và Tiểu Đinh hiểu cho, bỏ qua cho Văn Quế, dù không thể nhanh vội thân thiết với nhau nhưng cũng đừng tỏ ra ghét bỏ, hay nói lời không hay với Văn Quế."

Trần Hạ nhìn ra sự tin tưởng, bảo vệ của Lý Thống với An Văn Quế trong lời nói. Trần Hạ tôn trọng thiếu gia, nhưng vẫn sẵn sàng bảo vệ ngầm phía sau.

"Hiện giờ có hai việc chúng ta cần phải làm, việc thứ nhất xử lý thảo dược để cha ta sớm dùng được, ngươi giúp ta tìm những lang y giỏi nhất điều chế thuốc cho cha, việc thứ hai là truy ra kẻ có ý định ám sát ta. Không khỏi lo, có liên quan đến việc thi cử lần này, thế ta lại càng tò mò kẻ nào uy hϊếp ta."

"Nhưng trước đó, lúc còn đi chung với công chúa Huyền Dương, ta cũng gặp bọn lạ mặt, bọn chúng nhằm tới một mình ta."

Trần Hạ đập tay xuống bàn.

"Lần này sơ ý liều mạng đã để thiếu gia đi chung với công chúa, hai người mệnh lớn. Vết thương lần đó còn nghiêm trọng không thiếu gia?"

"Hiện tại còn nhức chút, được cái Văn Quế chăm sóc ta rất tốt cộng với thể lực của ta được ngươi rèn luyện cơ bản là đã bình phục đến 7-8 phần rồi."

Trần Hạ cũng cảm thấy an tâm phần nào, nhưng để ý chút thì câu nói nào của thiếu gia giờ cũng đều nhắc cả An Văn Quế vào. Vẫn là không thể chấp nhận được gắn bó, thân mật này giữa hai người. Trần Hạ quan sát nét mặt của Lý Thống.

"À thiếu gia, nhắc tới bên người An phủ, hôm trước tôi có gặp người làm của An Văn Quế, bên đấy cũng ngỏ ý muốn cùng giúp đỡ. Nhưng lần đó vội vàng tìm thiếu gia, mà Trần Hạ chưa dám trả lời."

Lý Thống phấn khởi, đập tay lên bàn, đôi mắt sáng ngời.

"Được, vậy thì càng tốt, giờ đi qua bên phòng Văn Quế, để có thể tìm hiểu rõ về sự thật đằng sau."

Lý Thống đứng dậy hồ hởi choàng nhanh chiếc áo khoác, Trần Hạ vẻ mặt chẳng mấy hài lòng đứng dậy từ từ.

"Còn bữa tối, thiếu gia.. tôi đã cho người chuẩn bị cho cậu."

Lý Thống khoát tay.

"Có thể mang sang phòng Văn Quế, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện."

Lý Thống cùng Trần Hạ đi qua phòng Văn Quế, vừa mở cửa thấy gương mặt điển trai của Lý Thống, An Văn Quế còn cười tươi như hoa, giây sau liếc mắt thấy Trần Hạ theo tới, nét mặt An Văn Quế thay đổi nhanh nhơ chớp, thu nụ cười về.

"Chúng ta qua đây là có chuyện muốn bàn với em."

An Văn Quế nhếch bên lông mày, nhìn nhìn Trần Hạ.

"Vào trong đi"

Theo sau hai người, Trần Hạ vẫn còn lẩm bẩm.

"Bàn với em sao? Xưng em sao? Hình như hơi sai sai rồi, cách xưng hô.."

Ngồi một bàn mà đủ loại ánh nhìn, yêu thương có, ghét bỏ có, hoài nghi cũng có. Vừa hay đồ ăn cũng tới, Lý Thống hăng hái bày đồ ăn ra, An Văn Quế cùng với Trần Hạ vẫn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn đối phương.

"Nào ăn đi, ăn vào dễ nói chuyện, à lấy thêm rượu nữa."

Lý Thống sẵn đũa gắp đồ bỏ vào bát cho An Văn Quế.

"Ăn đi, mấy ngày nay em gầy hơn nhiều."

"Cả Trần Hạ nữa, nào dùng đồ đi."

Lý Thống liến thoáng gắp cho cả Trần Hạ, được thiếu gia quan tâm Trần Hạ thích đến tỏ ra mặt, cầm đũa lên dùng đồ.

An Văn Quế, trừng hắn một cái, lại nhìn qua Lý Thống, cũng cầm đũa lên cắn một miếng,

"Hôm nay ta cố ý kéo Trần Hạ tới với hai mục đích."

Lý Thống nhìn hai người, ánh mắt cố gắng lan truyền tình cảm hữu nghị đôi bên.

"Chuyện trước kia coi như là quá khứ, chúng ta nên xóa nó đi, từ giờ đôi bên có thể xóa bỏ hiềm khích cũ, sống cởi mở thỏa mái hơn được không. Văn Quế trước kia có sai, nhưng giờ tự Văn Quế cũng đã thay đổi, Trần Hạ ta cũng mong ngươi suy nghĩ bỏ qua cho."

Trần Hạ vẫn chưa thể chấp nhận việc mình sau này sẽ hòa nhã, qua lại với tên An Văn Quế kia.

"Thiếu gia, chuyện này còn phải xem lòng người ra sao? Chưa thể chấp nhận một sớm một chiều."

"Ta không bắt ép hai người phải vui vui cười cười ngay, nhưng ta là mong từ giờ đã là bạn, là bằng hữu rồi cũng nên bỏ dần những suy nghĩ, bài xích với nhau. Còn nữa lần này vừa nhờ ơn Văn Quế hỗ trợ, chẳng phải đưa ta về an toàn, chứng minh rằng Văn Quế khác trước chưa?"

Trần Hạ nhìn chằm chằm vào mặt An Văn Quế, An Văn Quế chống tay đỡ cằm.

"Lý Thống thiếu gia ngươi nói rồi, lần này ta thật sự không có ác ý gì, ngươi không tin tưởng ta à?"

"Nhưng giọng điệu của ngươi, chẳng thuyết phục."

"Sinh ra đã có sẵn rồi, ngươi không chịu cũng phải chịu, nhìn vào tấm lòng của người khác hơn đi là nhìn bề ngoài."

Trần Hạ cắn chặt hàm, hắn chẳng muốn đôi co thêm với thằng ranh này, bản thân hắn không tin tưởng An Văn Quế, hắn sẽ dùng thời gian để quan sát. Hiện tại tình hình này hắn muốn dữ dội phản đối cũng không được, vì thiếu gia, hắn nhịn xuống, nam tử hán hắn nhất định sẽ có một ngày vạch mặt xấu xa của An Văn Quế cho thiếu gia biết.