Chương 135

"Huyền Nhân.. Huyền Nhân mau dậy đi.. xin anh đừng ngủ nữa mà.. em và mọi người vẫn đang chờ anh mở mắt.. Huyền Nhân ơi.."

"Là ai đang gọi vậy, là giọng của ai vậy.. sao nghe quen vậy, là giọng nam giới.."

Lắng tai chăm chú nghe, cố gắng phân tích giọng nói này, nhưng sao không thể nhớ là ai, bản thân cố gắng cử động.

"Khó khăn quá.. sao lại không thể cử động được thế này.."

Tiếng gọi của người kia vẫn liên tục vang lên bên tai.

"Huyền Nhân! Anh có nghe thấy lời em đúng không, anh có biết em đang gọi anh đúng không? Huyền Nhân, Huyền Nhân.."

Cậu cũng chẳng thể mở nổi mắt, cả cơ thể bất động không tài nào động đậy theo ý cậu, nhưng cậu biết mình đã tỉnh lại, xúc giác của cậu cảm nhận rất rõ từng cái chạm tay, từng cái nắm tay của người kia chạm tới, độ ấm truyền tới cậu.

"Gọi lang y tới ngay cho ta, khẩn trương người đâu.."

Nam nhân kia không kìm nổi cảm xúc mà quát lớn, dù rất muốn nói rằng bản thân có nghe thấy, nhưng cậu dường như đang bị mắc kẹt bởi chính cơ thể này, vùng vẫy cố gắng muốn kêu gào muốn đáp lại lời của người kia nhưng bất lực không thể.

"Tại sao lại thế này, tại sao không thể mở miệng nói.. ahhhhh"

Cậu điên cuồng, kích động cố gắng gào thét, cố gắng vùng vẫy chỉ là sự bất lực chính bản thân. Cậu không biết mình vì sao lại bị thế này, cậu không biết người đang gọi cậu là ai, cậu không biết vì sao trí nhớ của cậu lại trống rỗng như này.

"À cho gọi ông lão đốn củi, nhanh lên cho gọi lão đến đây.."

Giọng nam nhân kia lại cất lên, vội vàng và giục dã. Rồi cậu nhận ra, nam nhân kia lại ghé vào sát tai cậu, gục đầu vào má cậu thì thầm.

"Rồi em sẽ cứu được anh về, rồi em sẽ đưa được anh trở về.. em sẽ không để anh phải chịu đựng đau khổ như vậy đâu.."

Cậu rất muốn gào lên nói rằng hãy cứu thoát cậu khỏi tình cảnh này, nhưng ngẫm lại lời người nam kia vừa nói, tâm trạng cậu như được an ủi tuyệt đối, cậu lại thấy tin lời nói đó, cậu rất an tâm vào lời hứa kia, một sự thân quen len lỏi trong tim của cậu.

Và rồi hình như ông lão kia đã đến, cậu nghe thấy giọng của ông lão khoảng chừng ngoài bảy mươi.

"An thiếu gia, lão đã có mặt rồi ạ, đại nhân hiện sao rồi ạ? Có phải đã có cảm giác gì đó đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cảm nhận được anh ấy đã có nhận thức, nhưng vẫn chưa thể mở mắt cử động được, ngươi xem đi mau vào xem đi.."

Người kia nói xong, liền đứng dậy bàn tay đang được nắm chặt bỗng chốc thoát ra, bản thân cậu cảm thấy có chút hụt hẫng.

Ông lão kia đến gần, kiểm tra qua bắt mạch rồi làm gì đó mà cậu chỉ có thể nghe được lầm rầm.

"An thiếu gia, đã quá tốt rồi, đã có biến chuyển rồi, thêm chút nữa thôi, để lão chuẩn bị đồ, chắc có lẽ sẽ mất bốn mươi chín ngày sau mới biết được ngài ấy tỉnh lại được hay không, lễ đàn lần này chỉ cần An thiếu gia bên cạnh ngài ấy, còn đâu tất cả mọi người không được lại gần, phòng này sẽ niêm phong lại, ngài nên chuẩn bị vài thứ để lão viết ra. Hy vọng lần này lập đàn có thể cứu ngài ấy thức dậy hoàn toàn."

"Được! Được lão mau viết ra đi ta sẽ đi chuẩn bị."

Bản thân cậu nằm một chỗ, nghe hai người họ nói mù mờ cũng nhận ra bọn họ tính lập đàn cầu nhờ thần linh khai mở cơ thể cậu. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng bản thân cậu thật sự khao khát được hòa vào với bản thân làm một, có thể thoát khỏi tình cảnh này thật sự quá hạnh phúc rồi.

Cậu vẫn cố gắng lấy lại ý thức, trí nhớ của mình, nhưng thật sự khó quá, cậu chẳng thể nhớ nổi một thứ gì đó cụ thể, những hình ảnh quá khứ như những trang giấy bị rách, mờ mờ ảo ảo. Trong lúc đang tự tìm kiếm bản thân là ai, cậu lại giật mình bởi hình như người kia đang cởi đồ cho cậu, giọng nam nhân đó nhẹ nhàng, trìu mến, trái tim cậu cứ bị thổn thức theo.

"Huyền Nhân, hy vọng lần này cúng tế em có thể đưa anh trở về cạnh bên em. Ông lão bảo sẽ cố gắng kéo đầy đủ hồn phách về xác cho anh, dù thế nào đi nữa, em mãi bên anh, sẽ mãi yêu anh.."

Người kia vừa nói vừa thay đồ cho cậu, từng câu nói như mật ngọt đổ vào tim cậu, cho đến câu cuối kia, người đó cố tình nói chậm lại đầy lưu luyến. Tim cậu đập mạnh mẽ như những hồi trống dồn dã, là người yêu cậu, là người thâm tình với cậu..

Một hồi sau ở ngoài cửa có tiếng ồn ào, người nam nhân kia cũng đã thay đồ cho cậu xong xuôi, nghe được tiếng bước chân hình như là đi ra ngoài.

"Có chuyện gì lại ồn ào ngoài này!"

"An thiếu gia, tôi muốn vào xem thiếu gia nhà tôi như thế nào!"

Hình như là giọng của một thanh niên khác, người này nghe giọng biết trẻ tuổi.

"Không được! Lúc này không phải lúc để gặp thiếu gia."

Nam nhân kia đanh thép trả lời.

"Chẳng phải kêu rằng thiếu gia có biểu hiện tỉnh lại sao? Sao lại không cho chúng tôi vào gặp."

Lại một giọng nam nhân khác trầm khàn hơn, nghe có cảm giác người này trải đời không ít, có lẽ nhiều tuổi hơn cả hai người còn lại. Bản thân cậu cố gắng hình dung ra những giọng nói ngoài kia.

"Hình như đều là người thân quen của mình, giọng nói vừa quen vừa lạ.."

"Hai người thật sự không thể vào lúc này, bọn ta đang chuẩn bị lần lễ lần nữa, phải đợi sau bốn mươi chín ngày sau thất bại hay thành công mới rõ được, hiện tại tình hình của thiếu gia chưa rõ ràng vẫn chỉ nằm bất động tại chỗ mà thôi.."

"Sao? Vẫn phải làm lễ sao, đã quá nhiều lần rồi, có đáng tin không vậy chứ."

"Ngươi không tin nhưng ta tin, dù có phải làm bất cứ điều gì để đưa anh ấy trở về ta cũng sẽ làm.."

Thấy có vẻ câu chuyện rất căng thẳng, người đàn ông trưởng thành nhất nhanh chóng hòa giải.

"Vậy cũng coi như là chúng ta biết tình hình của thiếu gia rồi, Tiểu Đinh đừng lớn tiếng nữa.. chúng ta cố gắng đợi thêm, đã đợi suốt ba năm rồi chẳng lẽ lại không thể đợi thêm được.."

Cậu hết sức bất ngờ, cậu bị như vậy đã ba năm sao, tại sao cậu lại ra nông nỗi như vậy chứ. Lại lần nữa cậu xúc động, kích động hoang mang. Cậu thật sự rất muốn biết, cậu có rất nhiều câu hỏi muốn mọi người giải thích.