- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hữu Duyên Thiên Lý
- Chương 131
Hữu Duyên Thiên Lý
Chương 131
Lý Thống đưa ông lão trở về khu trại, bọn họ ngồi cùng nhau bàn bạc lại tuyến đường đi, ông lão còn hái lá đắp cho người bị thương kia. Lý Thống thầm nghĩ dường như Lý lão gia vẫn luôn cạnh bên dẫn đường, phù hộ cho cậu nên cậu mới gặp được người hỗ trợ như vậy.
Đoàn người tiếp tục di chuyển, vượt qua những con đường nhỏ, đi xuyên qua rừng, rồi lại vượt qua những ngọn núi, những con đường đá chông chênh, mà đi ngựa rất khó phải xuống dắt ngựa đi. Lý Thống thi thoảng lại nhìn vào bản đồ, càng lúc đường đi lại càng khác xa so với bản đồ.
"Lão xem có chuẩn đường đi xuống không?"
Lão uống nước trong bầu đựng, mùa đông đi lại cường độ cao, cả người nóng ran đổ mồ hôi.
"Thưa quan, quan cứ tin lão, cung đường này là đường tắt, sẽ đi nhanh hơn so với bản đồ kia, hơi khó đi nhưng lại rút ngắn thời gian lại."
Lý Thống vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng cậu cũng chẳng có kỹ năng sinh tồn và định hướng trong rừng. Lý Thống vẫn động viên mọi người trong đoàn tiếp tục đi, đi thêm đoạn nữa, đang xuống dốc thì ngựa của Lý Thống đột ngột dừng lại, nó kích động hí vang, chân điên cuồng giẫm loạn, dần dần đằng sau những con ngựa khác cũng hoảng loạn như vậy, bọn họ túm lấy ngựa kéo ghìm dây cương, Lý Thống nhìn biểu hiện hỗn loạn sợ hãi của đám ngựa, trong đầu lóe lên suy nghĩ, cậu rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn thế phòng bì, đám lính cũng rút kiếm giơ giáo thủ thế sẵn sàng.
"Hình như có hổ.."
Giọng ông lão trầm lại, dè chừng nhìn xung quanh, cầm chắc con dao đi rừng trong tay. Đoàn người im lặng, im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe được tiếng cây cỏ lao xao xung quanh, tiếng ngựa hí hỗn loạn.
"Mọi người cẩn thận, nó sắp đến rồi.."
1.. 2.. 3s..
"Nó ở hướng này.."
Một người hét lên, hướng người kia hét có một con hổ lớn phóng ra từ trong bụi cỏ. Nó to lớn hung tợn, gầm lên một tiếng, bao vây họ lại thêm ba- bốn con nữa, bọn chúng đi săn theo bầy.
"Tất cả chú ý nhân lực, gϊếŧ chết chúng."
Lý Thống lao mình tấn công một con hổ lớn, một người một vật vờn lấy nhau, nó bổ nhào tới Lý Thống trong chớp mắt thoát thân lấy kiếm chém nó một nhát ở thân, bị ăn một chém, nó càng điên hơn, gầm lớn một tiếng dương nanh lao tới cậu, cái miệng lớn của nó cắn tới, Lý Thống phản xạ giơ tay đỡ trước mặt bị nó cắn tới, đau điếng khiến cậu kêu lên một tiếng, trong sự hỗn độn mọi người cũng đag bị tấn công, Lý Thống mất máu cầm chắc kiếm trong tay, ánh mắt cậu đỏ lừ hiện lên những tia máu, cậu trở nên hung tợn đâm tới nó liên tục.
"Mày phải chết yahhhh.."
Lý Thống điên cuồng không còn nghe thấy tiếng gì ngoài việc đâm vào thân con hổ, đến khi nó nằm bất động ra đất, nhả tay cậu ra khỏi miệng, máu tươi thấm đẫm toàn thân, Lý Thống vùng dậy nhìn thấy cục bộ, cậu lao tới lão tiều phu gần nhất chém chết con hổ đang vờn lão cùng mấy người.
"Quây lại từng khóm, phòng bị bằng vật xung quanh, ai cầm giáo thủ thế tiếp cận gϊếŧ chúng cho taaaaa"
Cậu hét lên, mất máu khá nhiều nên có hơi choáng cùng cơn đau từ vết cắn, Lý Thống vội vã xé lấy mảnh vải từ thân áo quấn nhanh cầm máu.
Ông lão nhanh chóng lấy trong cái cùi sau lưng mấy bọc tròn, lão vội vã mở ra rồi lấy cái mồi lửa ra hét lớn.
"Cẩn thận pháo nổ.."
Lão đốt nhanh mấy quả pháo rồi ném tới đám hổ, tiếng pháo nổ ầm ầm khiến bọn chúng sợ hãi lùi sau mấy phần. Lý Thống bắt được thời cơ, hét lớn.
"Lao tới chém chết bọn chúng.."
Người cầm pháo ném, người thì cầm giáo hét lớn lao tới, đám hổ dữ tợn thấy bị áp chế, sợ hãi con bị gϊếŧ con bị thương nhưng vẫn kịp chạy trốn. Sau một hồi giao tranh người – hổ, cuối cùng cũng đẩy lùi được đám hổ.
"Mọi người tập trung lại, bọn hổ đã đi rồi, tập trung thành vòng tròn."
Mọi người nhanh chóng sơ cứu cho nhau, Lý Thống cũng bị thương nhưng chẳng màng tới, cậu tức giận bước đến túm lấy cổ áo ông lão.
"Ông nói xem, sao khi nãy không nói cho ta biết đường này có hổ hả."
Ông lão bị dọa sợ quá, chắp tay run rẩy lậy liên tục.
"Thưa ngài, lão thật sự cũng không ngờ lại có nhiều hổ đến như vậy, lão cũng ở đây lâu rồi được thấy hổ vùng này rất ít, bọn chúng ít khi tấn công người vào ban ngày.. hi hữu lắm mới có thể thấy được một con.. chưa từng.. chưa từng thấy cả bầy như vậy.."
Lý Thống tức giận không làm được gì, cậu đá văng đất cát, ném ông lão sang một bên, nhìn lại đám quân lính, số lượng bị thương nhìn qua tương đối không quá nặng, nhưng lại ảnh hưởng đến tâm lý.
"Lão xem nhanh cho ta, còn bao xa mới thoát được khi rừng này! Phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt."
"Ít cũng phải qua đêm nay.. thì may ra mới có thể hết khu rừng này, mới đi xuống đồng bằng thị trấn bên dưới."
Lý Thống nhẩm nhẩm một hồi, rồi đi tới đấm lính.
"Mọi người, hiện tại chúng ta đang đi đường tắt còn đường ở trong bản đồ đã có vẻ sai so với thực tế, ta đã nhờ ông lão tiều phu kia dẫn chúng ta đi theo lối tắt để có thể nhanh hơn, chuyện vừa rồi là ngoài dự đoán, nơi này bất thường có hổ lớn đi săn ban ngày, nếu cố gắng chịu đựng chúng ta sẽ cố gắng băng rừng xuyên đêm, có ai không tán thành không?"
"Dạ không!"
Tất cả bọn họ đồng thanh trả lời, Lý Thống kêu bọn họ tạm thời nghỉ ngơi chút, chuẩn bị lại vũ khí, tiếp thêm lương thực ăn uống qua chút để chuẩn bị chuyến đi xuyên đêm tiếp theo.
"Ban nãy ta thấy pháo của lão, ta nghĩ nếu không quá khó làm lão nên chuẩn bị thêm nhiều hơn."
"Vâng pháo này, lão hay mang bên mình để mở đường mấy chỗ lão không đi được, cũng dễ làm để lão cùng vài người chuẩn bị thêm.."
"Vậy được. Tất cả chú ý, nửa canh giờ nữa, chúng ta sẽ xuất phát."
Một người hầu cận chạy tới quan tâm Lý Thống.
"Binh bộ thượng thư, tay ngài bị thương rồi, để tôi xử ý qua cho ngài."
Người kia dẫn cậu ra một chỗ cao ráo gần con suối, mở tấm vải tạm thời vừa nãy, nhìn qua vết cắn tương đối sâu, thịt hở ra, máu chảy không ngừng, người kia hái mấy loại lá về nghiền qua lấy nước, bôi qua rồi rửa đi cho cậu, xong rồi đắp bã lá lên.
Lý Thống đau đớn nhưng cậu vẫn cố cắn răng chịu đựng, ngồi yên để người kia băng bó cẩn thận lại.
"Binh bộ thượng thư, xin người cho phép tôi nói điều này.."
"Ngươi cứ nói đi.."
"Chuyện ông lão tiều phu kia, tôi thấy có hơi kì lạ, bất thường. Con đường này lão ta dẫn mình đi vừa khó đi lại vừa nguy hiểm, vừa rồi còn gặp cả hổ lớn. Liệu lão có ý đồ, có người gài đến không ạ?"
"Ta cũng có lưu ý ông lão, nhưng ta nghi hoặc hơn, là tấm bản đồ tại sao lại chỉ sai đường được, bản đồ thường có người tiên phong thường xuyên đi vẽ lại, bản đồ của ban võ tuyệt đối không có sai sót chứ. Còn về ông lão, ta cũng đã kiểm tra qua, ông ta đúng là dân bản địa ở đây, dáng vẻ chân chất ấy khiến ta đồng ý tin tưởng."
"Cả hai chuyện đều đáng nghi, xin ngài hãy cứ chú ý."
"Được! Vậy ngươi đề người làm tiên phong, kiểm đường trước cho ta, nếu có gì sai chúng ta trên đường sẽ xử trí luôn."
"Rõ thưa ngài."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hữu Duyên Thiên Lý
- Chương 131