Chương 107

Cả đêm đó, Trần Hạ trong phòng Lý Thống để truyền dạy phần nào việc thường ngày của Lý lão gia, Lý Thống có lúc sẽ gục mặt xuống bàn, có lúc lại chống tay dựa má mà ngủ quên, cả đêm đầu óc căng như dây đàn để tiếp nhận, hóa ra có nhiều chuyện phải đảm đương quản lý đến vậy.

"Vấn đề của một người chỉ huy là cần giải quyết nhu cầu cơ bản và cũng là thiết yếu đối với binh sĩ của mình vũ khí- sức khỏe- kĩ nghệ. Ngoài việc cần nhiều số lượng ra thì khả năng chiến đấu, kĩ năng tác chiến vô cùng quan trọng."

Trần Hạ ngồi phân tích cho Lý Thống, bản thân cậu cũng đang hình dung nhớ về những lần được học quốc phòng trước kia, toàn là những kỹ thuật, tác phong chuẩn chỉnh, nghiêm khắc của quân đội. Lý Thống cảm thấy mười vạn binh sĩ tinh nhuệ này nằm trong tay mình Lý lão gia quản lý thật sự quá đỉnh rồi. Làm sao mà có thể hướng bọn họ về một mối như vậy.

"Đệ vẫn cảm thấy cha mình bao năm qua quá vất vả rồi, trọng trách nặng nề gánh trên lưng. Mà đệ lại chẳng hiểu cho nổi một phần."

Trần Hạ thấy Lý Thống tự trách bản thân, bản thân hắn cũng nhớ lại chuỗi tháng ngày trước kia hình ảnh thiếu gia này chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, nhu nhược, dốt nát lại còn tính sĩ diện cao. Trước kia thật sự Trần Hạ đã từng buông bỏ suy nghĩ coi cậu là thiếu gia mà tôn trọng, nhưng cho đến bây giờ những biến cố xảy ra, thấy cậu thay đổi như vậy, bản thân hắn cũng rất bất ngờ, cảm thấy hài lòng hơn. Chuyện gì có thể thay đổi được cũng đều tốt, cũng đều chưa phải muộn màng, chỉ cần bản thân ngộ ra được chân lý thôi.

"Đệ đừng tự trách nữa, trước kia trẻ người non dạ, bản thân chưa có trải nghiệm thì sẽ chẳng thể ý thức được, giờ đệ thấy đó cũng đã muộn đâu, đệ có thể làm được mà. Đừng quá dằn vặt bản thân như vậy, ta vẫn luôn ở cạnh ủng hộ và hỗ trợ cho đệ bằng mọi giá."

Lý Thống nghe vậy cũng tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn trước, có những thứ thay đổi chưa hẳn là quá muộn, cậu lại chăm chú nghe Trần Hạ chỉ dạy.

"Bên cạnh việc chăm sóc sức khỏe và kĩ nghệ thì việc cung cấp vũ khí là chuyện rất quan trọng, hiện tại chuyện này cũng là việc mà lão gia khá nhức nhối chưa thể giải quyết được."

"Thiếu vũ khí chiến đấu sao ca?"

Trần Hạ gật đầu thở dài, chuyện này trước kia cả Trần Hạ cùng lão gia cũng đang đau đầu tìm hướng giải quyết, nhiên liệu cạn kiệt, sau trận thua trước mà tổn thất cũng khá nặng, nên vẫn là chưa thể giải quyết.

"Vậy thì vấn đề mà chúng ta cần giải quyết nhất chính là nguyên liệu vũ khí, ngân khố.. liệu ta có thể báo với đức vua để người giúp.."

"Đã báo rồi, hiện tại ngân khố chỉ có thể hỗ trợ được phân nửa, còn lại vẫn thiếu nhiều.."

Lý Thống rơi vào trầm tư, trong đầu cố gắng nghĩ ra nhiều cách nhất có thể. Một hồi sau Lý Thống bất ngờ đập tay xuống bàn, khiến cả Trần Hạ cũng giật mình trợn mắt.

"Gì vậy?"

"Còn các hầm mỏ khai thác thì sao ạ?"

"Các hầm mỏ đã được khai thác thì đang cố gắng hết mức rồi, chuyện này trước lão gia cũng bảo ca sai người đi kiếm thêm, nhưng đến giờ vẫn chưa có báo tin về."

Lại rơi vào thế bí, Lý Thống mặt ỉu xìu mệt mỏi gục xuống bàn. Trần Hạ động viên Lý Thống vài lời, sau đó tránh không được mà vươn vai ngáp một cái. Lý Thống ngóc dậy cũng đau nhừ cái cổ, bẻ bẻ cổ vài cái thấy trời cũng tờ mờ sáng.

"Ca! Chúng ta thức qua đêm luôn rồi, ca nên về phòng nghỉ ngơi thôi. Mai chúng ta bàn tiếp, chuyện cũng chẳng thể giải quyết một sớm một chiều được."

"Vậy đệ cũng đi nghỉ đi."

Trước khi đi, Trần Hạ không quên việc thắp thêm vài ngọn nến để phòng ấm hơn.

"Ca để nến ở góc này nhé, tránh được chỗ ngủ không sáng quá mà vẫn ấm phòng hơn."

"Được rồi, được rồi ca về đi, ca cẩn thận quá."

Trần Hạ lui ra khỏi phòng, bước được hai bước thấy có bóng người ngồi bệt dựa vào cột kèo, nhất thời hắn giật mình đứng chết lặng một chỗ, nhìn kĩ lại hóa ra là thằng nhóc Tiểu Đinh.

"Cái thằng dời đánh này ngồi ngoài này làm cái.."

Đi ra đằng trước cột kèo, hắn chẳng nói hết được câu nữa, nhìn nhóc con co ro ngủ gật say như vậy, hắn ngẩng mặt lên trời ra dáng vẻ bất lực. Rồi im lặng bế thốc nhóc con lên mang về lại phòng. Cho đến khi mặt trời lên cao, có tiếng chó sủa, tiếng người nói chuyện bên ngoài Tiểu Đinh mới giật mình tỉnh giấc, nhóc con ngơ ngác, mặt đần ra không hiểu ai đưa mình về lại phòng.

"Rõ ràng hôm qua ngồi dựa cột ngoài phòng thiếu gia mà.. hay là thiếu gia đưa mình về lại phòng sao?"

Tưởng tượng ra trong đầu, Tiểu Đinh nhịn không nổi niềm sung sướиɠ này, gục mặt xuống gối tay chân đập loạn lên, mặt đỏ bừng, miệng cứ cười sung sướиɠ.

"Là thiếu gia bế mình về.. trời ơi.."

Sáng hôm nay trời rét hơn rồi, âm u hơn ngày hôm qua từng đợt gió thổi khiến nhóc con rùng mình vài cái, rụt cổ về trong lớp áo bông kia. Nhóc con đang khệ nệ xách hai thùng nước, phải đun nhiều nước uống mới giữ ấm người.

"Nặng quá.."

"Tiểu Đinh để ta giúp xách nặng vậy."

Lý Thống đang đánh võ ngoài sân cùng Trần Hạ, thấy nhóc con đi qua tiện sẵn chạy tới giúp. Tiểu Đinh giấu miệng trong áo, tủm tỉm, thế mà hai má đã ửng đỏ.

"Thiếu gia.. cảm ơn thiếu gia.."

"Không có gì!"

"Cảm ơn thiếu gia tối qua mang Tiểu Đinh về phòng, thật ngại quá.. sao thiếu gia không gọi Tiểu Đinh dậy!"

Lý Thống ngơ ngác nghe, vừa hay Trần Hạ cũng đang ở đây, thấy nhóc con cảm ơn nhầm người, liền quay ra to tiếng.

"Này! Đêm qua cái thân ngươi là do ta mang về đấy, ngươi nghĩ gì thiếu gia phải bế ngươi về phòng? Là cái thân ta đây này."

"Ngươi á!"

Tiểu Đinh trợn tròn mắt hỏi lại, cả bầu trời yêu đương trong lòng đổ sụp xuống.

"Không ta thì là ai, ngươi cảm ơn ta mới đúng này."

Lý Thống mím môi, đứng xê cạnh một chút, nín cười.

"Ngươi mà cũng có lúc tốt tính như thế á? Ta cóc tin, có chó tin ngươi."

Trần Hạ tức không nói thành lời, chỉ thẳng tay vào mặt nhóc con.

"Hỏi thiếu gia lại xem."

"Đêm qua.. ta không có cõng ngươi về, là Trần Hạ bế ngươi về đấy."

Cả người Tiểu Đinh nhũn ra, hai chân đứng không vững tí nữa là ngồi thụp xuống đất. Hai mắt long xòng xọc, miệng lắp bắp.

"Ngươi.. ngươi bế ta về phòng á.."