Chương 23: Học tập tấm gương tốt của Lôi Phong

Chương 23. Học tập tấm gương tốt của Lôi Phong

Buổi tối Ninh Thiền về tới nhà, còn chưa ngồi nóng đít, một điện thoại xa lạ gọi tới.

Ninh Thiền một bên đứng dậy cởϊ qυầи áo thay áo ngủ, một bên nghe điện thoại.

“Học, học tỷ?”

Nam sinh bên kia cố ý đè thấp tiếng nói, nghe tới dáo dác lấm la lấm lét.

Ninh Thiền cười một tiếng, tùy tay đem phái áo ngực bảo thủ ném trên thảm trên mặt đất, trước mắt hiện ra đôi mắt Đoạn Chí Hằng khϊếp đảm như con thỏ.

“Đoạn học đệ, làm sao vậy nha?”

Đoạn Chí Hằng kích động mà nắm chặt di động: “Học tỷ thế nhưng còn nhớ rõ giọng em! Em quá cảm động!”

Trong hiện thực Đoạn Chí Hằng cũng không dám động đậy, biểu ca vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Tiêu Hành cũng không còn cách nào, đến lúc này, chỉ còn cách vội vàng nhờ lục trà biểu kia giúp đỡ.

Đoạn Chí Hằng rụt rụt cổ, người cao to ngồi xổm ngõ nhỏ cửa sau bệnh viện, run run rẩy rẩy mà nói:

“Học tỷ…… Em vẫn luôn thích chị, đặc biệt thích chị, lúc nào trên người của chị đều tản ra hơi thở học tập tấm gương tốt của Lôi Phong, từ lần đầu tiên gặp chị, sự tôn kính của em đối với chị như nước sông cuồn cuộn……”

Học tập tấm gương tốt của Lôi Phong……

Ninh Thiền đột nhiên cảm thấy rất thất bại, mục tiêu của cô là trở thành nữ thần khuynh đảo toàn thế giới! Superstar! Ở trong mắt học đệ cô thế nhưng là đại danh từ Lôi Phong sao?

Ninh Thiền luôn luôn thích nghe lời khen tặng cũng có chút tiêu thụ không nổi yêu thích của Đoạn Chí Hằng, nhẫn nại tính tình giữ vững mỉm cười mà trả lời hắn:

“Học đệ, chị muốn đi tắm rửa, không có gì sự nói thì chị cúp trước.”

“Học —— tỷ ——” Đoạn Chí Hằng nức nở một tiếng, chần chờ hỏi, “Chị còn nhớ rõ biểu ca của em sao?”

Nếu nói biểu ca kia thì Ninh Thiền rất sẵn lòng nghe nha!

Cô chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi, trong lòng đột nhiên cảnh xuân tươi đẹp, cởi bỏ qυầи ɭóŧ nhéo mông no đủ mượt mà, hạ thân trần trụi đứng ở trước kính, ừ một tiếng.

“Học tỷ, biểu ca của em…… Hắn bị người đuổi gϊếŧ! Hiện tại không có chỗ trốn, học tỷ, chị có thể giúp anh ấy sao?”

Bị người đuổi gϊếŧ?

Ninh Thiền bật cười, là bị săn đuổi ở nơi hoang dã hay là người giữ gìn hoà bình bị đuổi gϊếŧ a.

Lời này cô nhưng không hỏi ra miệng, đi đến phòng thay đồ lấy bộ váy ngắn và áo da mặc vào, một bên mặc vào một bên trả lời: “Được rồi! Để biểu ca của cậu chờ, nữ hiệp thần kỳ này sẽ tới cứu hắn!”

Nói xong, cúp điện thoại, cơ hồ Đoạn Chí Hằng ngay một giây sau đã gửi định vị tới.

“Biểu, biểu ca…… Anh, anh thật sự không có việc gì đi?” Đoạn Chí Hằng đem điện thoại đưa cho Tiêu Hành trên xe lăn.

Tiêu Hành rũ mắt liếc liếc màn hình, không ra tiếng.

Đoạn Chí Hằng đều sắp bị dọa khóc, sau khi tan học đưa canh gà tới cho biểu ca, còn chưa tới phòng bệnh, thì thấy biểu ca một mình ngồi xe lăn ngồi thang máy xuống lầu, nói là kẻ thù tới trả thù.

Đoạn Chí Hằng thuận thế nhìn lên trên lầu, quả thực thấy bốn năm nam nhân tây trang giày da đen bóng dáng người cao lớn bước ra từ phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm túc mà xem xét mọi nơi.

“Biểu ca…… Đó giống như là bảo tiêu nhà anh……”

Vẻ mặt Tiêu Hành ngưng trọng như cũ: “Không phải mặc tây trang đeo kính râm chính là bảo tiêu! Đây là thời điểm nói chân tướng cho cậu, tôi ở Bắc Kinh chọc phải người không nên dây vào, ông ngoại cũng không giữ được tôi.”

Hô hấp Đoạn Chí Hằng cứng lại, vội đẩy xe lăn biểu ca đi ra ngoài, vừa đi vừa sốt ruột hỏi: “Vậy, vậy…… Phí nằm viện và phí chữa bệnh còn có thể chi trả sao?”

Tiêu Hành trầm mặc.

Hai người vẫn luôn tránh ở hẻm tối cửa sau bệnh viện, Đoạn Chí Hằng cũng không dám mang Tiêu Hành về nhà, có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, biểu ca bị người đuổi gϊếŧ, nhà hắn là chỉ là tiểu khu, không bảo vệ được hắn. Thứ hai, biểu ca không có tiền. Thứ ba…… Biểu ca không có tiền.

Biểu ca không có tiền.

Năm chữ này khi thì giống thiên lôi khi thì giống u linh, thời thời khắc khắc kí©h thí©ɧ trái tim yếu ớt của Đoạn Chí Hằng, 3000 nhân dân tệ phí chữa bệnh kia chính là hắn gạt người nhà tham ô tiền mừng tuổi.