Chương 17: Tiến về Liễu tổng

Chương 17. Tiến về Liễu tổng

Không nhắc đến thân phận giàu có, Liễu Kiêu Dương trẻ tuổi lớn lên lại đẹp trai, là kim cương vương lão ngũ trong lòng trong lòng biết bao cô gái ở Long Thành, tự nhiên mà vậy, cũng có rất nhiều fans hắn trên Internet……

Ninh Thiền nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh lục soát ra được trạm WeiFan của hắn…… Không tồi, trạm fan của Liễu Kiêu Dương đều có fan CP với minh tinh idol, không chỉ có BG, còn có BL.

Đương nhiên, cũng có fan bạn gái của hắn.

Từ trạm WeiFan của hắn, Ninh Thiền đã biết lịch trình tương lai trong ba tháng tới của hắn.

Có trùng hợp hay không, ngày mai hắn sẽ có buổi phỏng vấn độc quyền với báo kinh tế tài chính, phòng phỏng vấn vừa vặn chính là studio Ninh Nhiên trước kia thường đến, người phụ trách là fans Ninh Nhiên, cũng biết cô.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Ninh Thiền vô cùng mong đợi mà đi tắm rửa, đem tất cả dấu vết của Lăng Triệt rửa sạch.

Nhưng mà hình như còn có cái gì phải làm nữa……

Ninh Thiền suy nghĩ muốn nát óc đều nhớ không nổi, nửa đêm ngủ đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh —— bài tập toán học còn không có làm đâu!!

Cô vốn là không muốn làm bài tập, đặc biệt là toán học, nhưng lại nghĩ đến lão sư toán học ở trên lớp học duy trì cô cái học sinh dở này.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lương tâm bất an mà rời giường, bài tập toán học nhảy ra giống như thiên thư, bật đèn nỗ lực chiến đấu hăng hái……

Mãi cho đến rạng sáng bốn giờ, Ninh Thiền mới ôm búp bê vải thản nhiên thϊếp đi, trong đầu chỉ có một câu —— hương thơm tri thức thật đúng là đắt đỏ, đắt đỏtới nỗi tiêu tiền cũng mua không nổi.

Trách không được nữ sinh xinh đẹp thành tích học tập tốt là nữ thần đâu……

Trách không được cô siêu cấp học tra này chỉ có thể làm trà xanh tươi mát đâu……

Một giấc ngủ dậy chính là chính ngọ, Ninh Thiền nhìn di động hiển thị 12 giờ, tâm như tro tàn, click mở tin nhắn nhóm, đều là tin nhắn của lớp trưởng cùng Lý Mỹ Lệ, đều đang hỏi cô vì cái gì không xin nghỉ trốn học.

Ninh Thiền đưa điện thoại di động ném sang một bên, vọt vào tắm rửa, khi chọn nội y còn cố ý chọn một bộ màu trắng bảo thủ, sau đó mặc đồng phục vào đến trường học.

Cô trốn học là chuyện thường, chủ nhiệm lớp nói cô cũng không nghe, ai đều biết cô là trường hợp đặc biệt.

Chỉ có Lý Mỹ Lệ ngồi cùng bàn và lớp trưởng Lục Dao không thấy phiền mà cứ nhắc cô.

Ninh Thiền ngoan ngoãn mà từ cặp sách lấy ra bài tập toán học, còn có đơn xin nghỉ ốm đã chuẩn bị xong đưa cho Lục Dao.

Lớp trưởng Lục Dao diện mạo xinh đẹp, thành tích xuất chúng, nhưng là con mọt sách vậy, làm người làm việc có nề nếp, Ninh Thiền rất không thích người như vậy, nhưng không ác ý với Lục Dao.

Bởi vì khi cao nhất Lục Dao lặng lẽ gửi thư tình cho cô.

Cô không chán ghét nam sinh thích mình được, đặc biệt là nam sinh thành tích ưu tú, giống nhau học bá cao trung tìm bạn gái đều sẽ sàng lọc hết học tra trước, sao đó sẽ chọn lựa trong những học bá khác.

Ninh Thiền đối với chuyện này khinh thường nhìn lại, nam nhân mà cô ngủ, có sự nghiệp thành công, có thương nghiệp tinh anh, có nhân vật nổi tiếng xã hội……

Nam sinh học bá trong trường học vẫn là quá đơn thuần, một loại ngạo khí không biết từ đâu ra.

Lục Dao lại không có loại ngạo khí này.

“Lớp trưởng…… Ninh Thiền không có tới một ngày thì cậu lo lắng như vậy, sao khi mình mắc bệnh cũng không thấy cậu vội vàng quan tâm như vậy?”

Bạch Phương Phương đứng giữa đám nữ sinh, lại âm dương quái khí mà nói.

Lục Dao mím môi, dịu dàng cười cười với Bạch Phương Phương: “Mình đâu có bất công đâu, là các cậu suy nghĩ nhiều.”

Ninh Thiền nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, Lục Dao là người hiền lành, ai đều không đắc tội, nhưng ở trong mắt cô, hắn cũng chỉ một ưu điểm chính là hiền lành như vậy.

Giờ này khắc này, trong lòng Ninh Thiền vướng bận nhất vẫn là cuộc phỏng vấn Liễu Kiêu Dương vào buổi chiều.

Cô để lại giấy xin nghỉ phép, lại cầm một túi đồ ăn vặt cho Lý Mỹ Lệ, thì vội vàng chạy đi.

Bạch Phương Phương bước ra phía trước, cười cười nhìn Lý Mỹ Lệ: “Chủ nhân lại mang thức ăn chó cho chó con à?”

Lý Mỹ Lệ là hộ nghèo khó nổi danh ở Long Thành, không tự tin đối mặt với nhóm công chúa nhỏ ở thành phố, liền chỉ chôn đầu gặm khoai tây chiên, không để ý tới đám Bạch Phương Phương.