Chương 10: Biểu ca khó hiểu phong tình

Chương 10. Biểu ca khó hiểu phong tình

“Chị ơi!” Chu Chu vừa thấy Ninh Thiền, thì nhảy xuống giường mở ra hai tay nhào tới, Ninh Thiền cười xoa xoa đầu hắn, lại chào hỏi bà cụ trên giường bệnh, hỏi hỏi tình trạng thân thể.

Ninh Thiền băn khoăn, mấy ngày hôm trước cô đua xe ban đêm, khi tới đoạn rẽ không cẩn thận dọa tới rồi bà cụ và cháu trai của bà ấy, tuy rằng không có đυ.ng vào, nhưng cô vẫn là lập tức đỡ người lên xe đưa tới bệnh viện.

Đứa cháu trai tên Chu Chu thật đúng là đứa bé lanh lợi, nhân lúc cô đang lái xe, vẻ mặt nghiêm túc, móc ra một di động cũ cũ quay video: “Chị muốn đưa chúng tôi đi đâu?”

Ninh Thiền thả chậm tốc độ xe, ngoan ngoãn phối hợp: “Đi bệnh viện.”

“Chị không phải là muốn vứt xác đi!”

“……”

Đứa nhỏ này mỗi ngày đều xem gì đâu……

“Chị sẽ trả chi phí y tế, chi phí dinh dưỡng, chi phí vận chuyển, chi phí mất thời gian sao?” Hắn tiếp tục cầm di động hỏi.

Bà nội ngồi phía sau cũng nghe không nổi nữa: “Chu Chu! Không được xảo trá làm tiền!”

Hắn bĩu môi: “Cháu vốn dĩ có thể nhặt thật nhiều thật nhiều chai nhựa!”

Ninh Thiền giơ tay xoa xoa đầu hắn: “Chị sẽ cho em rất nhiều rất nhiều chai nhựa.”

Hiện tại bà nội vừa thấy Ninh Thiền liền băn khoăn, còn muốn đích thân xuống giường gọt quả táo cho cô ăn.

Đoạn Chí Hằng lải nhải tiến lên: “Học, học tỷ……”

“A, thật trùng hợp.” Ninh Thiền thấy Đoạn Chí Hằng thế nhưng ở phòng bệnh, lại nhìn về phía sau hắn, trên giường thế nhưng là một mỹ thiếu niên đang nằm.

Mỹ thiếu niên nằm ở trên giường bệnh phía trước cửa sổ, ánh nắng mùa đông chiếu vào trên mặt hắn, thế nhưng sinh ra một chút cảm giác trong suốt mông lung, môi hắn đỏ hồng, lại có chút khô ráo……

Thật sự rất muốn tự mình đi liếʍ liếʍ, làm ướt môi hắn.

Tiêu Hành cảm giác được một loại ánh mắt cực kỳ không thân thiện …… Mang theo mơ ước trần trụi cùng áp bách, hắn khó chịu mà ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là bạn học nữ của Đoạn Chí Hằng, trong tay bạn học nữ kia còn cầm bình nước plastic hắn ném xuống.

Chẳng lẽ là tra xét theo dõi? Tìm còn rất nhanh, thôi, lười để ý, để Đoạn Chí Hằng tự mình xử lý đi.

Nghĩ như vậy, thản nhiên nhắm mắt, thế giới không liên quan gì đến tôi.

Ninh Thiền thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi Đoạn Chí Hằng: “Bạn học của cậu?”

“Không không không, là biểu ca bà con xa của em……” Đoạn Chí Hằng lắc đầu, vội móc khăn giấy ra lau lau nước trên tóc cho cô.

Ninh Thiền thản nhiên để hắn giúp đỡ, rốt cuộc Đoạn Chí Hằng lớn lên cũng hợp ý cô, nhưng mà người có chút ngây thơ quá đáng, giống như Lý Mỹ Lệ.

Đoạn Chí Hằng chỉ xin nghỉ tiết thể dục, hắn chính là học sinh ngoan, cũng không dễ dàng xin nghỉ, nhìn xem thời gian, lại nhìn xem biểu ca đang nhắm mắt dưỡng thần, sờ soạng toàn thân trên dưới, móc ra một chút tiền lẻ.

Xem ra biểu ca không mang tiền, đem chút tiển này cho hắn đi. Đoạn Chí Hằng đem từng tờ tiền xếp ngay ngắn, cẩn thận bước đi qua đó, đại khái biểu ca thật sự ngủ rồi, hắn đem tiền đặt ở trên tủ đầu giường biểu ca, lưu luyến mà vẫy vẫy tay với học tỷ, đi ra ngoài.

Không trong chốc lát, hộ công đẩy xe lăn lại đây, đến thời gian mang người già đến trong hoa viên dưới lầu phơi nắng, Ninh Thiền không cùng đi xuống, nói nam sinh cùng phòng bệnh là đồng học, ở lại chơi với hắn.

Cô gặp qua không ít soái ca, nhưng có thể soái như biểu ca của Đoạn Chí Hằng vậy còn không có gặp qua.

Ninh Thiền tay chân nhẹ nhàng mà đi đến mép giường, cong lưng, cúi mặt sát vào xem lông mi hắn, kỳ thật Tiêu Hành vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là không muốn để ý cô.

Không nghĩ tới cô càng ngày càng quá phận, thế nhưng thò qua đây…… Là muốn xem rõ ràng có phải người ném bình nước hay không sao?

Nếu mà đặt ở lúc trước, Tiêu Hành đã sớm bảo cô cút ngay.

Nhưng hiện tại khác rồi, hắn mua vé máy bay về nước xong thì tiền khô cháy túi, ông ngoại cũng không biết, dù sao quăng trúng người thì phải đền tiền, hắn chết không nhận thì tốt rồi.

Ninh Thiền dựa hắn dựa đến cực gần, cặρ √υ" rũ xuống nhẹ nhàng cọ ngực hắn, dường như vô tình, kỳ thật là cô cố ý.

Mê người lơ đãng có thể làm người tâm viên ý mã nhất.

Cô cũng không tin hắn thật sự ngủ, rõ ràng lông mi đang nhẹ nhàng run rẩy, lại vẫn là cố ý giả bộ ngủ.

Thật đáng yêu nha.

Ninh Thiền như vậy nghĩ, nhẹ nhàng cười cười, tóc dài hơi xoăn cọ mặt hắn, ngứa, Tiêu Hành nghĩ lúc trước kia đánh người thì ném tiền ra, đôi mắt nhắm càng chặt, trong lòng vẫn luôn niệm câu: Tôi đã chết, tôi đã chết, tôi đã chết, mau tránh ra, mau tránh ra……

“Thiền Thiền, em đang làm cái gì?”

Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân từ ngoài cửa truyền đến, mang theo áp bách không cho phép kháng cự, Ninh Thiền dừng lại, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Lăng Triệt.

Lăng Triệt nói chuyện cũng không khách khí, nhìn xem thiếu niên nhắm hai mắt ngủ, nhẹ nhàng cười: “Là anh sai rồi, vừa ra cửa đi công tác thì lâu như vậy, để em nhìn thấy giống đực thì muốn nhào lên.”