Chương 3: Bất Ngờ

Trở về biệt thự cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi kêu:

“Lâm, soạn bảng hợp đồng đưa cho Dược Hoàng, nội dung là chấp nhận hợp tác nhưng cần giảm 5% giá sản phẩm cho đối tác của Vương An."

“ Vâng, nhưng thưa cô có phải 5% là quá ít không?

Dù gì nếu hắn ta thật sự xuất khẩu được thuốc thì đối với hắn 5% chỉ như hạt cát trên sa mạc."

“Anh nghĩ tôi sẽ mở hết đường cho hắn đi à, cứ theo tôi mà làm."

“Thì ra là vậy, vâng ạ tôi sẽ sắp xếp ngay."

Bàn xong chuyện cô ra quầy bar

Có thể tâm trạng của cô không được tốt nên trong chốc lát 3 chai rượu mạnh đã bị cô uống hết.

Cô nhớ năm đó, khi còn ở đây.

Cái người đang bị cô bày mưu tính kế là người mà cô đã hết lòng tin tưởng và yêu quý.

“Thời gian trôi qua nhanh thật."

Sáng hôm sau, cô ăn diện rất đẹp và sang trọng, đi tới buổi họp mặt của các doanh nghiệp nổi tiếng.

Lúc đầu cô định không tham gia, nhưng dù gì

cũng qua rồi coi như dạo chơi 1 chút.

Vừa bước tới cổng, tổng giám đốc của các tập đoàn lớn nhỏ vô cùng hào hứng mà tiếp đón cô.

“Cô Sương, không ngờ buổi họp mặt hôm nay lại có vinh dự đón tiếp cô."

Cô lịch sự đáp:

“Không hề phải nói ngược lại mới đúng, tôi cũng rất vinh dự khi được mời tới."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào khán phòng.

Lưu Hoàng Tiêu, tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Thị ông rất nhiệt tình đón tiếp.

Có lẽ do công ty ông cung cấp các nguồn hàng cho các công ty sản xuất thiết bị, nên cũng mong rằng thông qua buổi tiệc này có thể được Lê Sương chú ý.

Mọi người cười nói vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau, đôi lúc cũng sẽ có người nhân cơ hội làm nhục người khác.

Nhưng đối với Lê Sương đó là việc nhàm chán nhất trên đời.

Cô nhanh chóng cáo biệt và rời đi.

Vì Anh đang trong tháng 10, những cây lá bên đường rất đẹp, thời tiết cũng dễ chịu, nên cô yêu cầu đi bộ một mình.

Trợ lý Lâm dù không muốn làm trái ý cô nhưng cũng lên tiếng ngăn cản.

Vì trong những năm qua, đi cùng với sự phát triển không ngừng của tập đoàn thì số kẻ thù của cô cũng tăng lên không ngừng.

Anh biết cô võ công cao nhưng cũng có phần lo lắng, tuy lo lắng là vậy nhưng anh cũng không thể nào cãi lại cô.

Chỉ đành chấp nhận cho cô đi.

Cô đi dọc những con đường trên phố , nhìn ngắm cảnh trời cảm nhận cái gió nhè nhẹ.

Đi thật lâu cô dừng lại, ngồi ngắm những tán cây đã ngã vàng, tâm trí và lòng được thư giản hơn bao giờ hết.

Bỗng sau lưng có tiếng súng, cô nhanh chóng né được nhưng cũng bị sượt ngang qua vai, vết thương tuy không nặng nhưng cũng rất khó khăn trong việc hoạt động.

Bên địch hơn 10 người đang bao vây cô cùng một lúc.

Dù võ công cô rất cao nhưng vì đang bị thương và quân số quá đông nên đánh được hơn một nữa thì đã gần kiệt sức.

Không may cho cô, vì nghĩ rằng hôm nay chỉ gặp gỡ các thương nhân nên không mang súng theo bên mình.

Không còn cách nào, 36 kế chạy là thượng sách.

Cô lao đầu chạy về phía trước, khi thấy có chiếc xe đang đậu ở bên kia đường, cô không nghĩ nhiều mà mở cửa leo lên.

Nghĩ người trong xe là người Anh nên cô hốt hoảng nói:

"Sorry, I"m being chased, please drive now."

Người đàn ông trên xe cũng không nói nhiều mà phóng xe chạy nhanh như cơn gió trên đường.

Bọn côn đồ tới thì thấy chiếc xe sớm đã chạy đi mất, tức giận chửi thề.