Chương 2

Bánh xe dần dần chuyển động, nhưng mà không dừng lại ở trước cửa khách sạn, mà là vòng qua vòng xoay, chạy về phía bãi đậu xe tư nhân ở dưới hầm. Phía dưới hầm có một thang máy chuyên dụng có thể đi thẳng đến yến hội ở lầu hai. Thời điểm chiếc xe chạy ngang qua, cửa sổ phía sau đã được đóng lại, Ứng Ẩn vẫn bung dù đứng trong mưa, từ trong cửa sổ pha lê nhìn thấy rõ mồn một bộ dạng nhếch nhác của mình.

Quả nhiên là xấu như quỷ.

Cô không biết người đàn ông ngồi phía sau cùng lúc đã liếc mắt nhìn cô, sau đó như có như không mà cười khẽ. Lâm Tồn Khang cầm chặt tay lái ngẩn người, không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía sau.

Lâm Tồn Khang đã gần sáu mươi tuổi, đã quen mọi người gọi ông Khang thúc. Anh em Thương gia có hết thảy năm người, từ nhỏ đã được quản gia riêng chăm sóc dạy dỗ. Khi còn nhỏ thì dạy họ lễ nghi, trưởng thành thì thay họ xử lý thư từ cá nhân. Khang thúc là quản gia phụ trách sinh hoạt cá nhân của Thương Thiệu.

"Thiếu gia biết cô ấy sao?" Khang thúc vững vàng lái xe xuống tầng hầm, lên tiếng hỏi.

Thương Thiệu trước hai mươi tuổi sinh hoạt chính đều ở Châu Âu, sau đó mới quay về Hồng Kông làm việc. Đối với người trong nước không quá quen thuộc, càng không có cái gọi là bạn cũ. Điểm này, Khang thúc hiểu rõ hơn ai khác.

"Quảng cáo mới của Kỷ Lệ, chú coi chưa?" Thương Thiệu hỏi.

Tập đoàn Kỷ Lệ là một trong những sản nghiệp chính của Thương gia. Bao gồm sòng bạc, khách sạn và làng du lịch. Hiện tại được Thương Minh, trưởng nữ Thương gia điều hành quản lý. Đầu năm nay, chưa bao giờ có người phát ngôn, Kỷ Lệ phá lệ hợp tác với Ứng Ẩn. Đoạn quảng cáo này được đăng tải rộng rãi, ở sòng bài Las Vegas trình chiếu ngày đêm, biển quảng cáo chưa bao giờ tắt.

Khang thúc đúng là đã xem qua một lần, ông thầm nhớ lại, sau đó bừng tĩnh: "Là cô ấy sao?"

Xe được lái xuống tầng hầm, gọn gàng mà đậu vào vị trí, Thương Thiệu túm lấy áo khoác một bên, đẩy cửa xe xuống, đồng thời trả lời lại câu hỏi của Khang thúc: "Là cô ấy."

Khang thúc ngạc nhiên, khó có thể hình dung hình ảnh nữ chính trong đoạn quảng cáo kia với "nữ quỷ" lúc nãy là một. Hắn cần thời gian tiêu hóa, cười lắc đầu: "Thật không nhìn ra, trang điểm thật lợi hại."

Sau đó mới hỏi đến câu mấu chốt: "Thiếu gia cách xa cô ấy như vậy, sao lại nhận ra được?"

Thương Thiệu hơi dừng bước, nhàn nhạt liếc mắt: "Chú là càng già mắt càng kém."

Khang thúc biết điều ngậm miệng, đuổi kịp bước chân Thương Thiệu.

Áo khoác âu phục màu đen thẳng thớm, được Thương Thiệu tùy ý để lên vai. Hắn vào trong thang máy, sau đó mới thong thả ung dung mà mặc vào. Tiện thể đem cà vạt chỉnh lại ngay ngắn. Cùng với nhóm người bên trong yến hội, ăn mặc đoan trang cao cấp, hắn chính là người sơ sài nhất, giống như là tới cho đủ một bàn tiệc.

Thang máy đinh một tiếng, biểu hiện đã tới nơi. Cửa mở ra, bộ dạng đang vô cùng không kiên nhẫn của hắn vừa vặn bị Trần Hựu Hàm bắt gặp.

"Tới thật đủ sớm." Trần Hựu Hàm hài hước nói.

Thương Thiệu thong dong: "Cũng không tính là quá muộn."

Hai người bắt tay thân mật, quen thuộc mà vỗ vai nhau: "Đã lâu không gặp."

Cửa thang máy đóng lại, Khang thúc bấm số xuống lầu.

"Nhà mới an bày thế nào?" Trần Hựu Hàm hỏi, "Công viên Hải Dương bên kia, chắc chắn cậu sẽ thích."

"Khí hậu ở đây không tốt, trạng thái của Cá mập không ổn. Mình cho điều hai chuyên gia tới đây xem thử một chút."

Trần Hựu Hàm bật cười: "Mình hỏi cậu, không phải hỏi cá."

Biệt thự này là do chính Thương Thiệu thiết kế, nơi đó lúc trước là một công viên Hải Dương. Có một nơi có thể ngắm cảnh, còn có một cái nhà kính lớn có thể ngắm cá từ dưới đại dương. Sau lại, công viên Hải Dương dời tới một nơi khác, nơi này trở thành nơi nghiên cứu sinh học. Hợp tác cùng với chính phủ. Thương Thiệu muốn nơi này, lại không đuổi người, toàn bộ đoàn đội được nhậm chức tại chỗ.

Thương Thiệu lười nhác cười nhẹ: "Cá chẳng ra gì, người cũng chẳng ra gì. Đầu óc toàn là bia rượu, còn không bằng mình về nhà xem cá."

Trần Hựu Hàm ném cho Thương Thiệu một điếu thuốc: "Cậu lần này mua cảng, lại mua thuyền, tốn gần hơn trăm triệu."

Tập đoàn Thương Vũ trải rộng toàn cầu, nhưng tổng công ty trước giờ đều ở Hongkong. Lần này được chính phủ ngỏ lời, muốn cùng bọn họ nghiên cứu điều chế thuốc, trọng tâm hoạt động sẽ ở thành phố Ninh. Bề ngoài nhìn vào, bất quá chỉ là một vụ làm ăn, nhưng trên thực tế lại là nhiệm vụ chính trị.

Điều chế thuốc bằng sinh vật là mục tiêu mà chính phủ đưa ra cho tương lai hai mươi năm nữa, hợp đồng ký xong tiền cũng trả đủ. Tập đoàn Thương Vũ trực tiếp nhận toàn bộ áp lực này, tuy gánh nặng, nhưng hậu đãi rất tốt.

Vài thập niên qua đi, có rất nhiều dân nội địa tới Hongkong làm giả giấy tờ tìm nhà đầu tư, nói thì dễ nghe, nhưng căn bản làm không được việc. Chính phủ té một lần khôn hơn một chút, thân là người thừa kế, Thương Thiệu quyết tâm làm tới cùng, cho nên khiến người khác vô cùng khâm phục. Ít nhất, hắn cũng không cho phép kẻ nào dám tùy tiện tới Hongkong làm bậy, làm không xong thì tùy tiện bỏ đi là được.

Thương Thiệu cong môi, miệng lưỡi không biết là hài hước hay là sự thật: "Đã lâu không xài tiền, coi như mình cao hứng."

Thương Thiệu mới tới đây, rất cần tài nguyên và quan hệ chải chuốt, nhưng mà việc hắn cần nhờ không phải ai cũng có thể giúp được. Mà người có đủ mặt mũi ở đây, chính là Trần Hựu Hàm. Cửa yến hội gần trong gang tấc, Trần Hựu Hàm thu ý cười, trưng cầu ý kiến của vị khách quý: "Thế nào, có muốn cùng mình vào trong không?"

Hắn biết Thương Thiệu chịu sự dạy dỗ của Thương gia, như ăn vào xương máu, bọn họ không ở trước mặt truyền thông mà huênh hoang, trời sinh thanh cao, thiên tính lãnh đạm, không muốn bị chú ý quá nhiều. Cũng không muốn bị coi là Tôn Phật, người người vây quanh, thờ bái cung phụng.

Thương Thiệu kẹp nửa điếu thuốc trong tay, gật đầu với Trần Hựu Hàm: "Cậu vào trước, mình vào sao."

Danh sách khách mời được nghiêm khắc bảo mật, chỉ có vài vị minh tinh là ngoại lệ, cùng với vài người làm trong nghệ thuật, và một vài nhân vật phong vân. Đáng tiếc, thân là minh tinh ảnh hậu Ứng Ẩn, luôn luôn cẩn thận xinh đẹp. Giờ phút này lại không có chỗ để đi.

Vừa vào phòng nghỉ, Nguyễn Duệ liền kinh hô: "Chị Ẩn, chị làm sao vậy?"

Ứng Ẩn đem tấm thảm màu đỏ tùy ý ném lên sô pha: "Chị nhờ em tìm đồ trang điểm, tìm được không?"

"Tìm được." Nguyễn Duệ gật đầu, cao hứng mà nhìn sang bộ lễ phục màu Champagne được để sẵn: "Thật là xinh đẹp."

"Đừng bị lừa, là hàng mượn. Không phải đặt riêng."

"A?" Nguyễn Duệ không hiểu cách làm việc ở đây lắm.

Ứng Ẩn nâng tay, đem váy dài màu đen cởi ra, trang phục ướt đẫm cứ thế mà rơi xuống, giống như một cánh hoa suy bại, lộ ra một nhụy hoa mềm mại bên trong. Ứng Ẩn có eo và mông rất đầy đặn, sau lưng không có một chút thịt dư. Nguyễn Duệ ngắm tới ngây người, một là vì Ứng Ẩn không câu nệ với cô, hai là vì thân thể này quá đẹp.

Ứng Ẩn quay đầu lại nhìn cô cười: "Nếu là đặt may riêng, sợ là phải mất hơn một tháng mới hoàn thành. Lại đây, giúp chị mặc nó vào."

Nguyễn Duệ ngoan ngoãn làm theo, đem váy tháo xuống. Ứng Ẩn kéo gọn mái tóc ướt đẫm của mình sang một bên: "Tìm dùm chị cái khăn lau..."

Phòng nghỉ không có đồ dùng cá nhân, Ứng Ẩn liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy cái tấm thảm màu đỏ bị cô tùy tiện quăng xuống lúc nãy.

Thời gian không còn nhiều, không thể nghĩ nhiều như vậy được.

Tấm thảm nhung được cầm lên lần nữa, mùi vị thanh khiết lại xông thẳng vào sống mũi và cơ thể cô. Ở giới giải trí làm việc đã lâu, ai nấy đều hận không thể có được một cơ thể thơm tho suốt hai mươi bốn giờ, Ứng Ẩn ngửi qua rất nhiều mùi hương, nhưng mùi vị này lại vừa xa vừa gần, vô cùng khắc sâu.

Là một mùi vị cô chưa bao giờ ngửi qua.

Nguyễn Duệ ôm váy, thấy Ứng Ẩn ngồi xuống sô pha, đem tấm thảm màu đỏ kia tùy ý lau người. Sau đó đứng dậy, đôi chân dài mảnh khảnh kia tháo ra giày cao gót ướt trọng, dưới ánh đèn, da thịt cô trắng như một hòn ngọc. Màu đỏ từ thấm thảm nhung nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, hình ảnh đối lập mạnh mẽ.

Ma xui quỷ khiến, cô nhớ tới người đàn ông ngồi sau xe lúc nãy.

"Của ai vậy chị?" Nguyễn Duệ cẩn thân hỏi.

"Của chị." Ứng Ẩn hồi phục tinh thần, dứt khoát chối bỏ lòng hiếu kỳ của mình.

Trang phục mới mặc vào, giống như cô đoán, không tính là vừa, còn có một chút chật. Ứng Ẩn có dáng người chuẩn, nhưng lại không quá gầy, mặc vào, lộ ra hoàn toàn cơ thể nóng bỏng của mình.

"Đá quý đính kèm của nó thật là tinh xảo." Nguyễn Duệ vươn tay, cẩn thận sờ, lại chạm vào đóa hoa được thêu trên tay áo: "Giống thật quá đi."

Ứng Ẩn bật cười: "Chờ tới khi em mặc nhiều tới mức thấy phiền rồi, chỉ hận không thể mặc áo thun quần bò cả ngày."

"Là quà của Tống tổng cho chị sao?" Nguyễn Duệ hỏi, trộm đánh giá biểu tình Ứng Ẩn.

Tống Thời Chương tới tuổi trung niên mới ly hôn, hiện giờ được tính là độc thân.

Trong giới đã sớm có tin đồn nhảm, nói hắn theo đuổi Ứng Ẩn. Hoặc đúng hơn là, Ứng Ẩn có dã tâm, muốn gả vào hào môn. Vô luận là thế nào, Tống Thời Chương xác thật đã cùng với Ứng Ẩn cùng nhau tham dự rất nhiều bữa tiệc. Từ tiệc tối, tới tiệc từ thiện, trong trường hợp hắn có thể đi cùng Ứng Ẩn, hắn đều đi.

"Là Tống tổng cho mượn." Ứng Ẩn vờ như không nghe ra sự hiếu kỳ trong lời nói của Nguyễn Duệ, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ tìm từ sửa lại cho đúng. Tiện đà nói thêm: "Có máy sấy không?"

Nguyễn Duệ đi tìm máy sấy cho cô, hỏi tiếp: "Chị Ẩn, chị kiếm được nhiều tiền như vậy. Có khi nào tự mua đồ để dự thảm đỏ không?"

Ứng Ẩn bật máy sấy, vừa kinh ngạc vừa buồn cười: "Mua làm gì? Cũng không thể mặc thêm vài lần, để dành tiền gửi ngân hàng không phải tốt hơn sao?"

Nguyễn Duệ: "......"

Nguyễn Duệ cũng cạn lời, mua một cái váy có thể tốn gần trăm vạn, nhưng mà trăm vạn đem gửi ngân hàng, tiền lãi mỗi tháng cũng có mấy ngàn. Mấy ngàn tiền lãi cũng không đủ cho họ thuê phòng khách sạn.

Ứng Ẩn bật hết công suất máy sấy tóc. Qua một lát, quản lý khách sạn cầm tới cho cô một cái túi trang điểm có đầy đủ đồ nghề. Ứng Ẩn vừa làm khô tóc, cô cột gọn lại sau đầu, cầm lấy túi trang điểm nói: "Cảm ơn."

Ứng Ẩn xoay người vào phòng rửa mặt tháo trang sức, Nguyễn Duệ ở bên ngoài nói chuyện với quản lý: "Yến hội bắt đầu rồi sao?"

"Bắt đầu rồi." Cô gái kia hiểu chuyện lên tiếng: "Tiểu thư, chi bằng cô tới yến hội trước. Ứng tiểu thư còn mất một lúc nữa mới xong."

Nguyễn Duệ đúng là muốn đi, Mạch An Ngôn kêu cô tới đây luyện bản lĩnh, đi theo Ứng Ẩn lại không học được gì. Đứng bên cạnh Ứng Ẩn cô không khác gì một cây cam thảo bị đè bẹp...À không, phải nói đúng hơn là một cây cam thảo mập mạp bị đè bẹp, bởi tại cái váy quá khổ trên người.

Nguyễn Duệ gật đầu: "Phiền chị giúp em nói với chị Ẩn một tiếng là em ra ngoài trước."

Cô gái kia mỉm cười: "Được, đừng khách sáo."

Nguyễn Duệ ra cửa đυ.ng phải Tống Thời Chương, hắn tùy ý đứng ở hành lang, trong tay cầm một ly Whiskey, hiển nhiên đang đợi Ứng Ẩn. Nghe động tĩnh, hắn vội quay đầu, thấy người tới không phải Ứng Ẩn, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

Nguyễn Duệ đi tới bên cạnh hắn, lấy hết can đảm bắt chuyện: "Tống tổng."

Tống Thời Chương gật đầu: "Cô ấy ổn không?"

Nguyễn Duệ suy nghĩ: "Chị Ẩn vẫn đang trang điểm, có nói ngài không cần đợi ở đây."

Tống Thời Chương nghe tới đây, mới chân chính mà quay đầu nhìn cô: "Cô là...."

"Nguyễn Duệ," Nguyễn Duệ bổ sung: "Bộ phim《 Thái bình công chúa 》ngài đầu tư, tôi là nữ chính."

Đợt đó chiều hướng dư luận đang rất tập trung vào những bộ phim thức ăn nhanh chiếu mạng, hắn tùy tiện lựa một kịch bản rồi đầu tư, ai ngờ thành tích thu về không tồi. Tống Thời Chương suy nghĩ, sau đó mới gật đầu: "Diễn rất tốt."

Nguyễn Duệ mỉm cười: "Tống tổng quá khen...Tống tổng, có thể cho tôi vinh dự mời ngài một ly rượu được không?"

Tống Thời Chương cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi trước mặt, sau một lúc, hắn đứng thẳng người: "Đi thôi."

Hành lang trở nên yên tĩnh, qua năm phút, cửa phòng nghỉ được mở ra lần nữa. Quản lý dẫn Ứng Ẩn ra ngoài, sau đó nói tiếp: "Tống tổng vẫn luôn đợi Ứng tiểu thư ở đây....A...Người đâu rồi?"

Nguyên bản vẫn luôn có tâm sự trong người, tầm mắt nhìn về phía hành lang trống vắng, Ứng Ẩn bất động thanh sắc mà nhẹ thở một hơi: "Chắc là có việc gấp phải đi."

"Ứng tiểu thư có cần tôi giúp cô gọi cho Tống tổng không?"

Quản lý đã sớm điều tra nội tình bên trong, trong những trường hợp như vậy, nếu như Ứng Ẩn vào trong yến hội một mình, sợ là không quá lễ phép. Huống chi toàn bộ đoàn đội của Ứng Ẩn đều ra vẻ cô ấy là bạn gái của Tống Thời Chương, thậm chí, thư mời của cô cũng là hắn đưa.

"Không...Không cần đâu." Ứng Ẩn ngăn cô lại, "Tôi không vội. Cảm ơn cô."

Quản lý khách sạn còn việc phải làm, nghe xong lời từ chối, cũng không khách khí ở lại, bước chân vội vàng rời khỏi. Cho tới khi thân ảnh đó biến mất ở cầu thang, Ứng Ẩn mới thở phào nhẹ nhõm. Còn tinh nghịch mà nhướng mày, nhí nhảnh đá chân, khiến cho làn váy đung đưa, còn tiện tay điều chỉnh lại búi tóc đơn giản của mình. Mái tóc dài theo đó mà rơi xuống, giống như một cô gái nhỏ đang vui vẻ trong thế giới của mình.

Xong rồi, cô cố tình ra ngoài dầm mưa, trở lại còn chọc giận Tống Thời Chương. Khiến cho hắn phải vào yến hội một mình. Trường hợp này đúng là rất khó coi, chưa nói tới những người ở đây đều chằm chằm hành động của người khác.

Ứng Ẩn tuy có vẻ uể oải, nhưng so với lúc bắt đầu còn sinh động hơn, ít nhất là giống một người sống. Thương Thiệu đang ở một góc, hắn nhìn thấy hết thảy hành động của cô, không tiếng động mà nâng khóe môi.

"Ai ở đó?" Ứng Ẩn cảnh giác mà quay đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt cuối hành lang.

Hành lang dài yên lặng trống vắng, bên dưới chân là một tấm thảm dày màu đỏ, hai bên còn được trang trí vài bức tranh sơn dầu, dưới ánh đèn treo là một màu sương khói thực nhẹ. Thương Thiệu cúi đầu hút hết điếu thuốc trong tay, đáy mắt hiện lên vẻ không thể rề rà.

Hắn không biết là khói thuốc bán đứng hắn, hay là cô gái kia có trực giác quá nhạy bén.

Ứng Ẩn cố chấp đứng đợi, rốt cuộc chờ được một người đàn ông xa lạ bước ra từ chỗ ngoặc.

Cô giật mình, ánh mắt đầu tiên cảm thấy hắn thật quý phái.

Áo sơ mi màu đen, âu phục màu đen, quần tây cũng màu đen. Dưới ánh đèn càng tô thêm vẻ thâm trầm, cả người nặng nề lại lạnh lùng, giống như một băng đảo ở giữa bờ cát, xuyên qua sương mù lạnh băng mà tới sa mạc.

Ứng Ẩn mãi về sau, mới kể cho hắn nghe cảm nhận của mình. Chọc cho Thương Thiệu bật cười, tiếng Quảng Đông trầm thấp vang lên: "Thật ngốc."

Ứng Ẩn không nhận ra người trước mặt, chỉ cảm thấy cà vạt màu đỏ sậm hắn đang đeo có phần quen mắt. Từ đó nhìn lên trên, người đàn ông này có một cái cổ thon dài, hầu kết no đủ. Đối với người lạ, Ứng Ẩn vô cùng chuyên nghiệp mà khống chế biểu tình, cô nhấp môi nhẹ gật đầu, bộ dạng đại minh tinh rụt rè cao lãnh, xem như chào hỏi qua.

Thương Thiệu đứng cách cô không xa, trong tay còn kẹp điếu thuốc: "Chờ một lát."

Giọng nói của hắn hay vô cùng, vừa trầm thấp, vừa từ tính, không hề già nua hay lạc hậu. Tựa như một ly rượu vang đỏ lâu năm, đã được ấp ủ trong một thùng gỗ quý. Thời gian ủ rượu vừa hay đủ một thập kỷ.

Ứng Ẩn khó hiểu, cho tới khi người đàn ông kia thong dong bước tới gần cô, tiện đà cong lưng, đem chân váy màu Champagne của cô sửa sang lại ngay ngắn. Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, vừa lịch sự vừa tản mạn, ngược lại, Ứng Ẩn nhìn hắn từ trên cao, sống lưng cứng đờ, mỗi một sợi dây thần kinh đều trở nên căng thẳng.

Sửa sang xong, Thương Thiệu ngồi dậy, bước chân thoáng lùi về phía sau, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới như là thưởng thức, cuối cùng hắn nhìn Ứng Ẩn, lịch sự mà nói: "Rất hợp với cô."

Ánh mắt của hắn không sồ sả, điềm đạm mà khắc chế. Tuy giúp đỡ nhưng rõ ràng xa cách, hắn thưởng thức nhưng ý tứ ngập tràn, làm cho người ta cảm thấy hắn không hề có hứng thú, chỉ đơn giản là lịch sự mà thôi.

Hai người đứng không quá xa, mùi hơi thở hòa vào trong không khí.

Là loại tinh khiết vào mỗi sớm mai. Mùi vị độc đáo vô cùng, Ứng Ẩn theo bản năng buột miệng thốt ra: "Là anh sao?"

Thương Thiệu ngừng hẳn động tác, hắn không muốn nói cho cô biết, cũng không tính toán bị người khác nhận ra. Ứng Ẩn sợ mình nói không rõ, càng cụ thể hơn: "Cảm ơn dù và áo choàng của anh."

Ứng Ẩn cảm thấy cô và người trước mắt mình rất có duyên, hắn là người duy nhất ở đây nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. So với vào trong yến hội nhìn một đám người giả nai tính toán, cô tình nguyện ở đây tán gẫu với hắn thêm mấy câu.

"Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần nhớ mong." Thương Thiệu nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng.

Sự nhẹ nhàng bâng quơ này vô cùng tương xứng với vẻ cao quý của hắn, bảo trì khoảng cách nhất định với cô, cũng nặng nề cảm giác lạnh lùng. Ứng Ẩn hiểu được. Hắn cảm thấy cô không đủ tư cách, cũng không cần thiết.

Loại sự tình như tình cờ gặp gỡ hay vừa gặp đã yêu không phải không tồn tại. Nhưng đối với trường hợp của hai người họ, bất quá hắn chỉ giúp cô một lần, cũng không thể suy nghĩ sâu xa. Ứng Ẩn là người không bao giờ tự chuốc lấy cực khổ, thoải mái nhấp môi, ý cười tràn đầy khuôn mặt: "Nói như vậy, dù với áo choàng cũng không cần trả lại anh."

Thương Thiệu đem điếu thuốc ấn vào gạt tàn gần đó, nhàn nhạt thở ra ngụm thuốc cuối cùng, sau đó híp mắt cười: "Xin hỏi, cô biết đường tới yến hội không?"

Ứng Ẩn ngơ ra, gật gật đầu.

Thương Thiệu nhìn cô chăm chú: "Thật ngại quá, tôi bị lạc đường, không biết cô có thể giúp đỡ một chút hay không?"

Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Ứng Ẩn một bên phiền lòng không biết nên vào trong yến hội thế nào mới không mất mặt, một bên liền nhận được lời mời của hắn. Ứng Ẩn hơi do dự: "Anh không có bạn đi cùng sao?"

"Nếu như cô nguyện ý dẫn đường, tôi liền có."

Ứng Ẩn nhấp môi, vờ như bản thân là người rất hào phóng, nhưng trong lòng lại không khỏi khẩn trương. Cô tiện nghi khoe mẽ, quật cường nói: "Tôi chỉ dẫn đường."

Thương Thiệu cười, một tay để vào túi quần, một tay kia thân sĩ mà chìa ra phía trước: "Mời."

Bên trong yến hội.

Ánh mắt mọi người đều băn khoăn. Không biết là Đại thiếu gia tập đoàn Thương Vũ đã đến hay chưa? Có người nghe nói đã đến rồi, nhưng cuối cùng người đó là ai? Ai nấy đều sợ mình có mắt không tròng, bỏ lỡ quý nhân, cũng có người bưng rượu vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt lại liếc ngang liếc dọc, không khỏi mong chờ.

Cửa lúc này được mở ra, mang theo không khí từ biển lùa vào bên trong yến phòng, hơi nước len lỏi trong hơi thở, gió thổi lay động mái tóc của hai người.

Ánh mắt mọi người đều động, sắc mặt nhịp nhàng khẽ biến.

Nguyễn Duệ la nhẹ một tiếng, không chú ý tới Tống Thời Chương thiếu chút nữa đánh đổ ly Champagne trong tay.