Edit: Nguyệt ẢnhTống Tri chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc giống như lửa đốt, cả người lạnh lẽo, có vật nặng nào đó đè ở trên người cậu, làm cậu gần như không thở nổi.
Cậu không mở nổi mắt, cũng không thể động đậy.
Hình như có một trận gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ tiến vào, tựa như một bàn tay lạnh lẽo lướt qua cổ cùng trước ngực cậu, làm Tống Tri phát ra một tiếng thở dốc mơ hồ không rõ.
Cậu cảm thấy thẹn mím chặt môi, trong lúc hoảng hốt tựa hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ trầm thấp, ngay sau đó có đồ vật lạnh lẽo bao phủ lên, ngậm lấy bờ môi cậu.
Tống Tri kêu lên một tiếng, thân thể bị đè lại, giống như có một đôi tay vô hình vén lên góc áo cậu, vuốt ve vòng eo cậu, bức cho khóe mắt cậu chảy ra nước mắt.
Cậu hôn hôn trầm trầm, đầu óc không được thanh tỉnh, lại cảm thấy động tác của người nọ càng thêm quá mức, giống như đang kiểm tra xem lễ vật này có vừa lòng hợp ý hay không.
"Ta......"
Âm thanh mơ hồ vang lên bên tai, không quá rõ ràng.
Một đêm này đối với Tống Tri giống như khổ hình vậy, chỉ có thể bị động thừa nhận, không thể phản kháng, cũng không thể chạy thoát được.
Thời điểm trời tờ mờ sáng, Tống Tri mới tỉnh lại.
Phía sau lưng cậu cơ hồ ướt đẫm, cả người như mới được vớt ra từ trong nước, xương cốt cùng địa phương nào đó có chút đau đớn, trong chăn lại có mùi tanh quái dị, làm Tống Tri hơi buồn nôn.
Cửa sổ đóng kín mít, không có một chút gió lọt vào, nhưng trong phòng lại phá lệ râm mát.
Tống Tri đờ đẫn đi vào phòng tắm tắm rửa, cậu liều mạng dùng khăn lông chà lau dấu vết trên thân thể mình như tự ngược.
Cậu không biết đây có phải cái gọi là quỷ áp giường hay không, nhưng Tống Tri có thể khẳng định là, có thứ gì đó mắt thường không thể nhìn thấy quấn lên cậu.
Có lẽ là do lúc trước cậu không chú ý, chờ đến khi cậu phản ứng lại đã vô lực phản kháng.
Trước đó không lâu cậu mới nhờ anh em giúp cậu tìm một đại sư hoặc đạo trưởng nhìn xem, nhưng gần đây cậu không được rảnh rỗi, thứ hai là hiện tại kẻ giả danh lừa bịp thật sự quá nhiều, cậu cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả.
Cho nên chuyện này kéo dài tới hiện tại vẫn chưa được giải quyết.
Tống Tri cúi đầu rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái gương một lúc lâu, thời điểm đang định dời tầm mắt đi lại phát hiện có chút không thích hợp.
Trên vành tai phải của cậu không biết khi nào nhiều thêm một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ.
Nốt ruồi kia màu đỏ tươi đẹp ướŧ áŧ, giống như một giọt máu tươi, tùy thời có thể từ trên vành tai của Tống Tri chảy xuống.
Tống Tri dùng ngón tay chà xát, lại chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, giống như bị thứ gì đó cắn một ngụm.
Cậu vội vàng thu ngón tay lại, cũng không dám xem nữa, về đồ vật nhìn thế nào cũng thấy cổ quái kia, Tống Tri cũng không dám tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, chỉ vội vội vàng vàng thu thập đồ đạc của mình, đi đến văn phòng.
"Tống Tri, cậu bị làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy......"
Đồng nghiệp uống cà phê đi ngang qua trước mặt Tống Tri, nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì không khỏi buồn bực, "Nghỉ ngơi không tốt sao?"
Tống Tri gật đầu bừa, bước chân vội vàng đi vào văn phòng.
Cậu ném túi tài liệu lên mặt bàn, thở hổn hển kịch liệt, trong lòng hoảng loạn lại không giảm bớt một chút xíu nào, cảm giác râm mát này vẫn luôn theo cậu như hình với bóng, phảng phất như đang chứng minh cảm giác tồn tại của mình.
Địa phương quen thuộc cũng không làm cậu cảm thấy an tâm chút nào, ngược lại còn gia tăng sự sợ hãi.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tống Tri kinh hoàng, thân thể đột nhiên căng thẳng, như một cây cung bị kéo đến cực hạn, tùy thời đều có thể tan vỡ.
Nhìn đến tên người anh em hiện lên trên màn hình di động, Tống Tri mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhận điện thoại. Trong âm thanh bình tĩnh của cậu áp chế một chút vội vàng, "Thế nào, tìm được rồi sao, đạo trưởng nói như thế nào!"
Anh em của cậu ấp a ấp úng, do do dự dự, tựa hồ có chút kinh nghi bất định*, "Đạo trưởng nói...... Tống Tri, loại tình huống mà cậu nói, sợ là có người cầm bát tự của cậu, kết âm hôn cho cậu!"
*không thể tin được, không chắc chắn- -----------*--------------