(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
"Sư tôn?" Biểu tình Tiết Mông nháy mắt nghiêm túc hơn hẳn, "Chỉ có mình người là không có biệt danh, toàn bộ Tử Sinh Đỉnh không ai dám lấy người ra đùa cợt."
"Vớ vẩn, đó chỉ là vì người ta biết ngươi thích sư tôn, không dám nói thật với ngươi thôi." Mặc Nhiên trợn trắng mắt, kéo Sở Vãn Ninh sang, dùng tiếng không nhỏ tí nào, nói nhỏ, "Đệ đừng nghe nó, ta kể cho đệ nghe, toàn bộ Tử Sinh Đỉnh, nhiều biệt danh nhất chính là Ngọc Hành trưởng lão đấy."
"Ồ? Thế à?" Sở Vãn Ninh hơi nhướng mày, có vẻ rất hứng thú, "Ví dụ xem?"
"Ví dụ à, khách khí chút, gọi y là Bạch Vô Thường."
"... Sao lại gọi thế?"
"Bởi vì suốt ngày mặc bạch y đấy."
"... Còn gì nữa?"
"Cải thìa."
"... Vì sao?"
"Bởi vì suốt ngày mặc bạch y đấy."
"Còn gì nữa?"
"Đại màn thầu." (Bánh bao lớn)
"Vì sao?"
"Bởi vì suốt ngày mặc bạch y đấy."
"Còn nữa không?"
"Tiểu quả phụ."
Sở Vãn Ninh: "???"
"Đệ biết vì sao không?" Mặc Nhiên hồn nhiên không nhận ra trong nháy mắt Sở Vãn Ninh vụt sát khí qua, còn ha ha cười ngây ngô, "Bởi vì y suốt ngày mặc bạch y đấy."
"..."
Nếu không phải Sở Vãn Ninh giỏi nhẫn nhịn, chỉ sợ đã không chịu nổi: "Còn, còn gì không?"
"Ôi trời." Mặc Nhiên nhìn sắc mặt Tiết Mông, thấp giọng nói, "Ta nói nữa, đường đệ nhà ta khéo đổ cả nồi lẩu lên đầu ta luôn mất."
Tiết Mông lật bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ cục! Ai cho phép họ đặt cho sư tôn như thế? Cải thìa đại màn thầu cái gì, thế mà còn có cả tiểu quả phụ? Chán sống cả rồi à?"
"À." Mặc Nhiên phì cười,"Ngươi không vui rồi à? Ngươi còn chưa nghe các nữ đệ tử gọi sư tôn là gì đâu, cực kỳ mắc ói."
Tiết Mông trợn lớn mắt: "Các nàng gọi thế nào?"
Mặc Nhiên lười biếng bảo: "Còn thế nào được nữa, nữ tử ấy à, nói chuyện toàn văn thơ, cái gì mà Đạm Nguyệt Lê Hoa, Dương Xuân Bạch Tuyết, Lâm An Sở lang, Hoa Sen Tây Tử. Trời ạ."
Sở Vãn Ninh: "..."
Tiết Mông: "..."
"Này còn đỡ, tính tình không tốt lại còn không có tư sắc như Tham Lang trưởng lão, biệt danh còn khó nghe hơn nhiều."
Tham Lang trưởng lão là trưởng lão thứ hai mươi, quan hệ với Sở Vãn Ninh xấu nhất, Sở Vãn Ninh hỏi: "Hắn gọi là gì?"
"Rau muối đông hoặc cải trong tuyết, tại đen." Mặc Nhiên nói, cười cười, "Manh Manh, ngươi đừng làm vẻ mặt như thế, ngươi cũng có phần đấy."
Tiết Mông như nuốt phải trứng gà sống: "Gì? Ta cũng có?"
"Đúng rồi." Mặc Nhiên cười nói.
Tiết Mông làm như không thèm để ý, hắng giọng, hỏi: "Các nàng gọi ta là gì?"
"Bình Bình."
"... Nghĩa là gì?"
"Nghĩa cái gì, còn không phải dễ giải thích lắm à?" Mặc Nhiên run run vai, nói ra ba chữ, rốt cuộc không nhịn được vỗ bàn cười lớn, "Khổng tước xòe đuôi đấy, ha ha ha ha——"
Tiết Mông nhảy dựng lên, giận dữ nói: "Mặc Nhiên! Ta gϊếŧ ngươi!"
Ba người ăn no uống đủ quay về Tử Sinh Đỉnh, đã là giờ sửu. Sở Vãn Ninh từ chối hai tên đồ đệ ngốc định đưa mình về địa phận của Toàn Cơ trưởng lão, tạm biệt bọn họ. Tiết Mông cuối cùng còn hẹn ngày mai gặp y ở rừng trúc, nhưng Sở Vãn Ninh không biết mình khôi phục dáng vẻ vốn có lúc nào, nên cũng không dám đồng ý, chỉ có thể bảo rảnh sẽ đến.
Chờ các đồ đệ đi xa, y mới dùng khinh công vọt lên, lướt trên mái ngói quay về Hồng Liên Thủy Tạ.
Sáng sớm hôm sau, Sở Vãn Ninh rời giường, thấy mình vẫn là thân thể trẻ con, không khỏi bực mình.
Y xụ mặt, đứng trên băng ghế, trừng mắt nhìn người trong gương đồng nửa ngày, cũng chẳng có tâm trạng để chải đầu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể như vậy nữa, nên đi tìm Tiết Chính Ung.
"Cái gì? Hôm qua ngươi gặp Mông nhi với Nhiên nhi?"
"Đúng vậy, ta bảo mình là môn đồ của Toàn Cơ, họ cũng không nghi ngờ." Sở Vãn Ninh nói, "Nếu Tiết Mông tới hỏi ngươi, nhớ tìm cách xử lý tạm giúp ta. Trước đừng nói chuyện này, ta đã tu luyện hơn mười ngày, vẫn không có chuyển biến tốt. Còn như vậy nữa thì không được, ta còn phải đến tìm Tham Lang khám."
"Úi xời, Ngọc Hành của chúng ta da mặt mỏng thế, hôm nay lại không sợ mất mặt à?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nhìn ông, chẳng qua ánh mắt này gắn trên người trẻ con, không khỏi là yếu khí thế đi nhiều, ngược lại có chút giống trẻ con đang giận lẫy.
Y khi nhỏ xinh xắn đáng yêu, Tiết Chính Ung không nhịn được muốn chạm vào, vươn tay xoa đầu Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên nói: "Tôn chủ, chờ ta khôi phục thân thể, phiền ngươi đi đặt may cho ta một bộ xiêm y của Tử Sinh Đỉnh. Không cần màu trắng."
Tiết Chính Ung hoàn toàn ngẩn cả người: "Không phải ngươi không thích mặc giáp nhẹ à?"
"Thỉnh thoảng thay đổi." Sở Vãn Ninh đen mặt vứt lại một câu, đi xa.
Tham Lang trưởng lão tuy không ưa Sở Vãn Ninh, nhưng ngại tôn chủ, hắn cũng không thể không thu liễm mấy phần, nên ngoài miệng cũng không trào phúng Sở Vãn Ninh, viết toàn bộ trong mắt.
Sở Vãn Ninh nâng mi lên, mặt vô biểu tình nhìn Tham Lang trưởng lão.
Ánh mắt đối phương tỏa sáng, trong đó như bắn pháo hoa.
Sở Vãn Ninh: "..."
"Vương phu nhân chẩn bệnh thì chắc không sai đâu." Tham Lang trưởng lão xem xong mạch tượng, buông tay Sở Vãn Ninh ra, Sở Vãn Ninh lập tức rút tay về, rủ dưới tay áo.
"Thế sao mười ngày, không khôi phục?"
Tham Lang nói: "Tuy nhựa thượng cổ thần mộc ít, hiệu quả lại mạnh. Ngươi muốn khôi phục, có lẽ cần một thời gian dài."
Sở Vãn Ninh thuận miệng hỏi: "Cần bao lâu?"
Tham Lang nói: "Ta không rõ, có điều, khoảng chừng mười năm."
Sở Vãn Ninh mở to hai mắt, Tham Lang trưởng lão tuy cố nhịn, nhưng con mắt vui sướиɠ khi người gặp họa của hắn sắp tràn ra rồi: "Đúng thế, ngươi ấy à, có lẽ cần mười năm mới có thể khôi phục như xưa."
Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm hắn một lát, lành lạnh nói: "Ngươi lừa ta?"
"Không dám không dám, ngài chính là Ngọc Hành trưởng lão mà." Tham Lang nói, "Ta thấy ngươi cũng không sao đâu, khá ổn, còn không phải thân thể thu nhỏ thôi à, tâm trí có chút trẻ con, nhưng cũng rất nhỏ, huống chi pháp lực vẫn còn, vội vã khôi phục làm gì?"
Sắc mặt Sở Vãn Ninh xanh mét, nhất thời không thể nói nên lời.
Tham Lang nói: "Có điều mười năm này, cũng phải bảo ngươi lúc nào cũng là dáng vẻ trẻ con. Loại nhựa này xuyên suốt, hòa với linh mạch ngươi. Nếu ngươi ba năm, không thi triển bất cứ pháp thuật gì, cũng có thể quay về lúc đầu."
"Cách này được đấy!" Tiết Chính Ung mắt sáng ngời, tựa như thấy ánh rạng đông.
Nào ngờ Tham Lang lại khẽ cười: "Tôn chủ hà tất phải sốt ruột như thế? Ta còn chưa nói hết lời. Ngọc Hành trưởng lão khôi phục nguyên trạng rồi, vẫn không thể dùng nhiều pháp thuật, một khi hao tổn nhiều linh lực, sẽ lại bị độc phát tác, biến thành trẻ con."
"Nhiều? Thế nào là nhiều?" Tiết Chính Ung kêu lên.
"Cái này à, nhựa cây đã lan rộng khắp thân thể y." Tham Lang nói, "Một ngày nhiều nhất hai chiêu."
Giọng Sở Vãn Ninh lạnh lùng cứng như sắt, nói: "Kết giới quỷ giới thường bị nứt, rèn luyện linh khí cơ giáp cũng cần pháp thuật, nếu ta một ngày nhiều nhất hai chiêu, chẳng phải thành phế nhân à."
"Ta đây cũng hết cách rồi." Tham Lang trưởng lão âm dương quái khí nói, "Dù sao nhân gian mất đi một Bắc Đẩu Tiên Tôn, thái dương ngày mai cũng không nhất định không thể ló."
Tiết Chính Ung bên cạnh nôn nóng: "Tham Lang, ngươi đừng nói đùa nữa. Toàn bộ tu chân giới, y thuật ngươi số một số hai, ngươi mau nghĩ cách đi. Dáng vẻ này của Ngọc Hành tuy pháp lực không bị ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng là thân thể một đứa trẻ, thân thủ nhất định không bằng xưa. Hơn nữa, chuyện y bị thương ở Kim Thành Trì, để các môn phái khác biết, không chừng sẽ sinh ra ý đồ xấu mất. Mười năm quá lâu, ngươi xem có thuốc gì không, có thể..."
Tham Lang trưởng lão cười nhạo cắt ngang ông: "Tôn chủ. Bắc Đẩu Tiên Tôn nhiễm nhựa thần mộc cổ, cũng không phải độc vớ vẩn bình thường. Ngươi cảm thấy ta trong giây lát có thể nghĩ ra cách ư?"
Tiết Chính Ung: "..."
"Được rồi, ta phải luyện đan." Tham Lang chậm rì rì nói, "Hai vị về đi."
Tiết Chính Ung: "Tham Lang!" Ông còn muốn nói gì đó, Sở Vãn Ninh đã kéo vạt áo ông, nói, "Tôn chủ, đi thôi."
Hai người ra đến trước cửa, giọng Tham Lang lại bỗng nhiên truyền tới.
"Sở Vãn Ninh, nếu ngươi đồng ý khiêm tốn cầu xin ta, không khéo ta sẽ chịu giúp ngươi chế thuốc đấy? Tuy nói tình huống của ngươi ta chưa từng gặp, nhưng cũng chưa chắc không thể làm gì, ngươi nghĩ thử xem?"
"..." Sở Vãn Ninh quay đầu lại nói, "Ngươi muốn thế nào mới cho là khiêm tốn?"
Tham Lang dựa vào bên giường, lười nhác gác chân lên ghế kê, nghe vậy khẽ nâng mi, ý trào phúng chớp động trong mắt: "Người khác lúc cùng đường, đều dập đầu cầu xin. Ngươi với ta là đồng liêu, khỏi cần dập đầu, ngươi quỳ xuống, nói với ta hai câu dễ nghe, ta liền giúp ngươi."
Sở Vãn Ninh không hé răng, lãnh đạm nhìn hắn.
Một lát sau, mới nói: "Rau muối đông, ta thấy ngươi chưa tỉnh ngủ."
Nói xong, phất tay áo rời đi. Để lại một mình Tham Lang phát ngốc tại chỗ, nửa ngày không nghĩ ra ý tứ của rau muối đông là gì.
Ngày tháng dần trôi, Ngọc Hành trưởng lão nói với bên ngoài đang bế quan, kỳ thật là kẹt trong thân thể trẻ con không thoát được. Chuyện này chỉ có Tiết Chính Ung, Vương phu nhân, Tham Lang trưởng lão biết, sau lộ thêm một người, Toàn Cơ trưởng lão nghe chuyện này cũng kinh hãi.
Chớp mắt ngày tháng vội trôi qua, Hồng Liên Thủy Tạ đóng cửa từ chối tiếp khách đã lâu, nhóm Tiết Mông không khỏi lo lắng.
"Sư tôn bế quan hơn bảy mươi ngày rồi, sao còn chưa ra?"
"Có thể linh lực sắp tinh tiến." Sư Muội uống một ngụm trà trản linh sơn, giương mắt nhìn mây đen giăng đầy không trung ngoài cửa sổ, "Tuyết sắp rơi rồi, sẽ mau rét thôi, không biết sư tôn có xuất quan trước trừ tịch được không."
Mặc Nhiên lười biếng lật kiếm phổ, nghe vậy nói: "Có lẽ không ra kịp, mấy ngày trước y có dùng hải đường truyền âm cho chúng ta, không phải nói sẽ mất nhiều thời gian ư? Ta thấy rất khó."
Hôm nay là ngày nghỉ của Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử không cần tu hành. Ba người Mặc Nhiên tụ lại với nhau pha trà nấu rượu, màn trúc trong lâu tiểu đình viện cuốn lên một nửa, rèm nặng che xuống, bên dưới hơi nước mênh mang.
Gần đây theo bọn họ cùng quậy, có thêm một tiểu đệ tử của Toàn Cơ trưởng lão Hạ Tư Nghịch.
Y từ ngày kết bạn với Tiết Mông, Tiết Mông cứ cách mấy bữa lại kéo y đi tu luyện chơi đùa, càng lúc càng như hình với bóng bên họ.
Vốn ba đồ đệ của Ngọc Hành trưởng lão, chợt có thêm một đứa nhỏ.
Giờ phút này Sở Vãn Ninh giả thành Hạ Tư Nghịch, đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Dáng vẻ ăn của y tuy văn nhã, nhưng tốc độ ăn không chậm chút nào.
Tiết Mông vô tình liếc thấy, sửng sốt một lát, ánh mắt lại đặt xuống bàn, ngạc nhiên nói: "Oa tiểu sư đệ, sức ăn này của đệ ai di truyền cho thế?"
Sở Vãn Ninh thong thả ung dung nhai bánh hoa quế, ăn bánh hoa quế ngon quá, y căn bản không buồn để ý Tiết Mông, cũng có ai tranh ăn với y đâu.
Tay Mặc Nhiên và tay Sở Vãn Ninh đồng thời đặt lên một chiếc bánh liên hoa tô, hai người bỗng giương mắt, ánh mắt chạm nhau bắn lửa.
Sở Vãn Ninh: "Buông tay."
Mặc Nhiên: "Ta không buông."
"Buông ra."
"Đệ ăn tám cái rồi, cái này của ta."
"Cái khác cho huynh được, liên hoa tô không được."
Mặc Nhiên trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa này chốc lát, ra sát chiêu: "Sư đệ, đệ ăn nhiều đồ ngọt quá, sẽ bị sâu răng."
"Ta à." Sở Vãn Ninh rất bình tĩnh, "Ta sáu tuổi, không mất mặt."
Mặc Nhiên: "... ..."
Bốp một tiếng, Tiết Mông tát bạn cậu oán hận gào lên: "Mặc Vi Vũ ngươi thật đáng ghét, ngươi lớn thế này rồi, còn tranh ăn với sư đệ."
Mặc Nhiên úi da che đầu lại, Sở Vãn Ninh đã mặt vô biểu tình nhanh tay lẹ mắt lấy liên hoa tô, cảm thấy mỹ mãn cắn một miếng nhỏ.
"Sư đệ——!!!"
Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn, hết sức chú tâm ăn điểm tâm ngọt.
Bốn người ồn ào, đột nhiên, một tiếng kêu sắc bén xuyên qua vòm trời, quanh quẩn trong toàn bộ Tử Sinh Đỉnh. Sắc mặt Sở Vãn Ninh trầm xuống: "Còi tập trung?"
Tiết Mông nâng mành, thò ra cửa sổ xem, bên ngoài các đệ tử cũng đồng loạt dừng chân nhìn quanh, đều lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Còi tập trung vang lên, đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều phải tập trung ngoài quảng trường Đan Tâm Điện. Nó cũng có nghĩa có chuyện gấp, tiếng còi mới vang lên. Loại còi này trước khi Sở Vãn Ninh gia nhập môn phái, thường thổi khi kết giới Quỷ giới bị tổn hại, có điều sau khi Sở Vãn Ninh gia nhập, còi trạm canh gác đã không còn vang lên nữa.
Sư Muội đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy tới bên Tiết Mông: "Thật kỳ quái, có chuyện gì mà gấp thế?"
"Không biết, mặc kệ đi, đi xem rồi hẵng nói."
Chỉ có Mặc Nhiên không nói gì, hắn mím môi, lông mi rủ xuống, che khuất một tia mất tự nhiên trong ánh mắt. Hắn biết ý nghĩa của tiếng còi, việc này chỉ xuất hiện một lần trong trí nhớ hắn, hắn không ngờ nó sẽ tới nhanh vậy...
Bốn người vào Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử cũng lục tục tới, rất nhanh quảng trường Đan Tâm đã đông đủ đệ tử và trưởng lão.
Chờ mọi người tới đủ, Tiết Chúng Ung từ đại môn Đan Tâm Điện đóng chặt bước ra, đứng trước đài ngọc lan, dưới là tầng tầng bậc đá xanh. Theo sau ông ra, còn có sáu nữ đệ tử tiên lệ. Sáu nữ đệ tử kia hoặc cười hoặc lạnh lùng, đều cực kỳ xinh đẹp, các nàng đứng đón gió, thời tiết lạnh lẽo chỉ mặc một tầng lụa mỏng, liếc mắt nhìn qua, đều là váy đỏ như mây, mắt như lửa lớn, lụa trắng tung bay, giữa mày có điểm một vết hình ngọn lửa.
Tiết Mông nhất thời kinh sợ.
Không chỉ cậu, gần như mỗi người ở đây thấy sáu nữ đệ tử này, đều thay đổi vẻ mặt nhanh chóng.
Tiết Mông sửng sốt hồi lâu, mới run giọng lẩm bẩm nói: "Vũ Dân tiên sử... Các nàng, các nàng tới từ Chu Tước tiên cảnh ư?"